← Quay lại trang sách

Chương 30

Ursa. Ursa. Ursa, Cái tên ấy như lời thần chú kéo cô ra khỏi hôn mê. Mở mắt, cô không bất ngờ khi thấy mình đang nằm trong bệnh viện. Cô cũng không sợ. Cô chẳng lạ gì không gian này.

Một y tá trung tuổi đang chỉnh túi truyền nước nhìn cô. “Cô dậy rồi à? Tôi tưởng phải cả tiếng nữa cô mới tỉnh.”

“Chị có biết tình trạng của cô bé nhập viện với tôi thế nào không?”

“Cô hỏi nhầm người rồi.”

“Nghĩa là họ đã dặn chị không được nói với tôi.”

“Cô cảm thấy thế nào?” Y tá hỏi, nhấc cổ tay Jo lên để tìm ven.

“Đủ khỏe để biết chuyện gì đã xảy ra.”

“Cô có biết mình đã gặp chuyện gì không?” Có lẽ bà hỏi để đánh giá xem Jo có đủ sức đón nhận thông thì hay không.

“Tôi bị bắn vào chân.”

“Cô có biết mình đang ở đâu không?”

“Marion?”

“Cô đang ở Saint Louis.”

“Saint Louis ư?”

“Cô không nhớ sao? Cô được đưa đến đây bằng trực thăng cấp cứu.”

Được nghe kể lại, cô mới nhớ ra. Thế mà cô cứ tưởng tiếng phành phạch rõ to của trực thăng là do cô mê sảng. “Chân tôi thế nào rồi?”

“Cô được truyền vài đơn vị máu, phẫu thuật hồi phục mạch máu và cơ. Bác sĩ sẽ đến và giải thích cho cô.”

“Có người nào tên Gabriel Nash ở đây không?”

“Cô có cảm thấy mình đủ sức gặp người đến thăm bệnh chưa?”

“Có, tôi muốn gặp anh ấy.”

“Cô có chắc là mình đủ sức không?”

“Có!”

Người y tá rời khỏi phòng. Vài phút sau, cánh cửa mở ra, nhưng người cô thấy không phải là Gabe. Một viên cảnh sát mặc quân phục cùng một người đàn ông vận sơ mi trắng và quần ka ki bước vào. Cả hai người này đều mang theo súng, có nghĩa người đàn ông mặc thường phục cũng là thanh tra. Cả hai đều trạc tứ tuần, nhưng vẻ ngoài thì một trời một vực. Viên cảnh sát cao khoảng một mét tám, mắt đen, tóc đen gọn gàng, còn viên thanh tra thấp hơn tầm chục phân, mắt sáng màu, mái tóc vàng cột thành túm sau lưng. Khuôn mặt nghiêm trang của họ khiến Jo thầm ước giá mà mình chưa thức giấc.

“Joanna Teale?” Viên thanh tra hỏi.

“Phải,” cô đáp.

“Tôi là thanh tra Kellen ở Effingham, còn đây là cảnh sát trưởng McNabb từ Vienna.”

“Tôi cần biết tình hình của Ursa. Con bé còn sống không? Xin ông hãy cho tôi biết.”

“Làm thế nào mà cô biết tên đứa trẻ đó là Ursa?” Ông ta hỏi.

“Con bé đã nói với tôi.”

“Cô bé có nói tên đầy đủ của mình cho cô không?”

“Các ông lòng dạ nào mà làm thế chứ? Các ông tính hỏi tôi cả trăm câu mà không trả lời câu hỏi quan trọng nhất của tôi sao?”

“Chúng tôi chưa thể trả lời vì con bé còn đang phẫu thuật hoặc vừa mới hậu phẫu. Chúng tôi không biết liệu cô bé có qua khỏi hay không.”

Jo đưa hai tay bưng lấy mặt, ấy là chút riêng tư duy nhất còn sót lại. Cô cứ ngỡ Ursa đã bỏ mạng trên đất nhà Kinney. “Con bé có ở đây không? Có ở bệnh viện này không?”

Sau khi im lặng một hồi, viên thanh tra đáp, “Có.”

Viên cảnh sát McNabb quắc mắt nhìn Kellen với vẻ không hài lòng. Vì lý do nào đó, ông ta chưa muốn thanh tra tiết lộ vị trí của Ursa cho cô.

“Các ông có biết tại sao những kẻ ấy bắn Ursa không?” Jo hỏi.

“Cô Teale, xin cô trước tiên hãy để chúng tôi hỏi đã,” cảnh sát trưởng McNabb chen vào.

“Cô thấy tình trạng của mình đủ vững để trả lời những câu hỏi của chúng tôi không?” Kellen hỏi.

Cô đồng ý, và trong hai mươi phút tiếp theo, cô trả lời những câu hỏi mà viên cảnh sát và thanh tra đưa ra. McNabb đã tới hiện trường nên ông ta lấy thông tin về vụ bắn là nhiều, còn Kellen tập trung vào mối quan hệ giữa Jo với Ursa. Dù họ không nói thẳng nhưng cô biết nhiều câu hỏi rõ ràng là để xác nhận lời khai của Gabe. Jo cố gắng giữ anh bên ngoài câu chuyện, nhưng viên cảnh sát và thanh tra liên tục nhắc đến anh. “Gabriel Nash có mặt khi vụ việc xảy ra không?” Tay thanh tra hỏi đi hỏi lại cô mấy lần.

Khi Jo kể về Ursa và đầu đuôi câu chuyện tại sao con bé lại ở với cô, mọi chuyện nghe thật lệch lạc. Cô thấy ánh nhìn và câu hỏi họ đưa ra sặc mùi đánh giá. Buổi lấy cung kéo dài được một lúc, Jo manh nha nghĩ khéo cô sẽ vướng vào vòng lao lý. Lo lắng, cộng thêm nhiều áp lực trên tinh thần và thể chất khiến cô xuống sức nhanh chóng. Cảnh sát thấy lời khai của cô không còn mạch lạc, bèn quyết định tạm dừng để cô nghỉ ngơi.

“Gabe có ở đây không?” Jo hỏi trước khi họ rời đi.

“Anh ta có mặt cách đây một tiếng,” Kellen trả lời. “Cô nghỉ ngơi đi.” Nói đoạn hai người họ bước ra ngoài.

Jo nhấn nút gọi y tá. “Nhờ cô xem giúp tôi trong phòng chờ có vị khách nào đang đợi không? Nếu có, xin cô dẫn anh ấy vào đây.” Jo nói lúc cô y tá bước vào phòng.

“Đó là người thân của cô à?”

“Không phải.”

“Hiện tại chỉ có gia đình mới được phép vào thăm.”

“Điều đó phải do tôi quyết định chứ?”

“Cô sẽ phải nói chuyện với bác sĩ nữa.”

“Được, vậy để tôi nói chuyện với ông ấy.”

“Tôi không biết khi nào ông ấy mới đến đây. Ông ấy sẽ gặp cô khi đến lượt.”

Xoay vòng thăm khám. Jo chẳng lạ gì việc này. Nhưng cô quá mệt, chẳng còn sức mà tranh cãi. Cô chịu thua trước tác dụng của thuốc rồi chìm vào giấc ngủ.

Chừng vài tiếng sau, cô thức giấc và nhận ra mình đã bỏ lỡ khoảng thời gian bác sĩ thăm khám. Cô muốn biết tin về Ursa, nhưng cô y tá mới thậm chí còn kiệm lời hơn cả người trước đó. Thuốc giảm đau mà y tá cho cô uống khiến cô tiếp tục li bì.

Jo tưởng mình đang nằm mơ khi cảm nhận được đôi môi chạm lên má mình. Cô chật vật mở mí mắt nặng trĩu của mình ra và nhìn thấy đôi mắt màu xanh quen thuộc. “Tabby!”

“Bệnh với chả viện, chán quá Jojo ạ,” Tabby lên tiếng. Cô nhìn ra khung cửa sổ tối tăm và nói, “Nào, hôn cô ấy đi. Cô ấy đang rất cần điều này đấy.” Cô bạn bước qua một bên, và Gabe đang đứng đó, mặt bơ phờ và lún phún râu. Anh và Jo chỉ biết ngẩn ra nhìn nhau.

“Nào, Nash, hôn cô ấy đi,” Tabby giục.

Anh vươn người tới ôm cô. Họ ôm nhau thật lâu trước khi thực thi mệnh lệnh của Tabby với một nụ hôn ngắn. “Hai người làm cách nào để vào vậy?” Jo hỏi. “Họ cấm người đến thăm từ sáng nay, lúc em thức giấc.”

“Công của Tabby cả đấy,” Gabe nói. “Trong vỏn vẹn hai phút, cô ấy đã khiến người gác cổng mở cửa, còn anh đã cố gắng cả ngày mà không ăn thua.”

“Bà làm cách nào thế?” Cô hỏi Tabby.

“Tôi bảo bà mất cha mất mẹ, sống sót qua ung thư, không còn ai để nương tựa ngoài bọn tôi.”

“Cô ấy thuyết phục hay lắm,” Gabe nói. “Y tá trực quầy lễ tân còn rơm rớm nước mắt kia mà.”

“Em có kinh nghiệm đầy mình với mấy bà y tá thét ra lửa mà,” Tabby kể, “vì Jo đến mấy nơi này suốt. Chắc cô ấy thích đồ ăn ở đây.”

“Sao bà biết tôi ở đây?”

“Là Gabe đấy.”

“Anh đoán em sẽ muốn cô ấy đến,” anh đáp. “Với cả cô ấy có mặt trong danh mục số của trường đại học.”

“Lúc nào em chẳng có mặt,” Tabby tinh nghịch. “Nhỡ bất thình lình một anh nam thần nào đấy muốn có số em thì sao?” Cô nháy mắt với Gabe.

“Bọn anh chưa tìm ra số anh trai em,” Gabe nói.

“Tốt,” Jo đáp. “Anh ấy không biết thì càng tốt.”

“Bà phải gọi cho anh ấy chứ?” Tabby nói.

“Bà biết anh ấy vừa an cư ở Washington mà. Vấn đề sức khỏe của tôi đã khiến cuộc đời anh ấy đủ xáo trộn rồi.”

“Jo…” Gabe trầm tư.

“Rồi rồi, em sẽ gọi. Họ có nói gì với anh về Ursa không?”

“Họ không cho anh biết gì cả,” Gabe đáp. “Tin tức địa phương cũng chẳng đăng gì. Vụ này chỉ được đăng trên báo là trộm cướp có kế hoạch. Họ đăng ngắn gọn là có hai người bị bắn chết, một đứa trẻ và một phụ nữ được trực thăng đưa đến bệnh viện vì dính đạn.”

“Vậy cũng được,” Jo nhận xét. “Hẳn Ursa đã sống sót sau cuộc phẫu thuật! Nếu cô bé chết trong vụ trộm, tin tức ấy đã rùm beng lên rồi.”

“Bà nói đúng,” Tabby gật gù. “Lều báo chẳng bao giờ bỏ qua cơ hội tận dụng bi kịch của trẻ em. Khéo tin lan đến cả Chicago rồi ấy chứ.”

“Gabe…” Jo nói.

“Sao?”

“Em vừa nhận ra… anh vừa giết hai người. Anh ổn chứ?”

“Ừ.”

“Mặt mũi gì mà như đưa đám thế?” Tabby hỏi han. Vỗ vai Gabe, cô nói, “Đây là người hùng đấy. Anh ấy đã cứu sống bà và Ursa.”

“Cô ấy nói nhầm rồi,” anh lên tiếng. “Suýt chút nữa anh đã khiến hai người bọn em mất mạng rồi. Nếu anh không xuất hiện lúc ấy, Ursa đã không bị bắn.”

“Anh đừng cảm thấy tội lỗi về điều đó. Làm sao mà anh biết được mọi chuyện sẽ diễn ra như thế kia chứ?” Jo ôn tồn.

“Có chứ. Anh cảm thấy tồi tệ lắm. Ursa chạy ra khỏi chỗ nấp để báo hiệu cho anh. Thậm chí anh còn không biết em ở đâu khi con bé la hét và lao khỏi rừng. Anh cố gắng bảo vệ con bé khỏi làn đạn, nhưng gã ở cửa trước bắn liên tục, còn gã kia từ cửa sau bước ra. Anh không thể đối phó với cả hai.”

“Tình huống tiến thoái lưỡng nan mà,” Jo nói.

“Nhưng em thì không,” anh kể. “Khi anh vào nhà với cảnh sát, bọn anh đã xâu chuỗi những gì em làm. Em đợi bọn chúng xộc vào nhà rồi mới cho Ursa trèo ra ngoài cửa sổ. Con bé sẽ được an toàn, và có lẽ em cũng vậy. Bọn chúng chưa phá cánh cửa dẫn tới căn phòng em và Ursa đang trốn. Anh và cảnh sát tìm thấy điện thoại của em ở trong đó. Nó vẫn kết nối với 911 nên họ nghe thấy tiếng súng nổ. Lúc đó, cảnh sát đã phát trực thăng đi.”

“Cứ nghĩ đến việc bà bị khóa trong căn phòng ấy với Ursa là tôi lại…” Tabby bùi ngùi. Cô ôm chầm và hôn Jo. “Chân bà ổn chứ? Xương chắc không gãy, chứ không bà đã bị bó bột rồi.”

“Đa phần là mạch máu thôi. Y tá bảo tôi không sao, nhưng tôi chưa có cơ hội nói chuyện với bác sĩ. Tôi ngủ li bì suốt.”

“Em mất nhiều máu lắm,” Gabe kể. “Đêm qua khi em bất tỉnh… anh cứ sợ cả em và Ursa đều sẽ mất mạng.”

“Giá mà em được thăm con bé,” Jo nói. “Chắc nó buồn lắm.”

“Bà xem này,” Tabby lên tiếng. Cô lấy điện thoại ra khỏi ví, quẹt tay và đưa Jo xem. Trên màn hình là bức ảnh chụp Ursa đang mỉm cười, và phía trên đề dòng chữ MẤT TÍCH, Ursa Ann Dupree.

“Gần như hôm nào tôi cũng kiểm tra trang web này!” Jo thảng thốt.

“Có lẽ gia đình con bé mới trình báo gần đây thôi,” Gabe nói.

“Lý ra em không nên dừng mới phải,” Jo buồn bã.

“Anh cũng vậy,” anh đáp.

Jo lấy điện thoại từ tay Tabby và đọc thông tin bên dưới tấm hình của Ursa. Con bé mất tích từ ngày mùng sáu tháng Sáu ở Effingham, Illinois. Nó mới tám tuổi, đến ba mươi tháng Tám mới tròn chín tuổi.

“Thật không thể tin con bé mới tám tuổi!” Jo ngạc nhiên.

“Đúng vậy,” Tabby nói và lấy lại điện thoại. “Nó mới học lớp ba thôi.”

“Thật khó tin,” Gabe lên tiếng.

“Đêm đầu tiên em nói chuyện với con bé, nó đã dùng từ nghênh đón,” Jo kể.

“Khéo nó thật sự là một người ngoài hành tinh thông minh đội lốt con nít ấy chứ,” Tabby nói.

Y tá bước vào để đo chỉ số của Jo. “Khi nào tôi được rời khỏi đây?” Cô hỏi anh y tá.

“Sáng mai cô sẽ có buổi trị liệu thể chất,” anh đáp.

Sau khi y tá rời khỏi phòng, Gabe ngồi ở mép giường và nắm lấy tay cô. “Họ bảo bọn anh chỉ thăm em được vài phút thôi, nên anh cần nói với em điều này.”

“Không phải điều tốt phải không?”

“Ừ. Mình gặp chuyện rồi. Nhưng em nặng hơn, vì Ursa ngủ ở căn nhà em thuê và đi thực địa cùng em.”

“Cảnh sát nói với anh như vậy à?”

“Họ nói bóng gió như vậy, mặc dù anh đã nói với họ rằng anh cũng có trách nhiệm như em khi để Ursa ở lại.” Anh siết chặt tay cô. “Anh ghét phải nói điều này khi em mới ốm dậy, nhưng anh phải nói. Nếu em có luật sư thì gọi đi. Anh nghĩ em sẽ bị buộc tội gây nguy hiểm cho trẻ em.”

Gây nguy hiểm cho trẻ em? Không thể nào. Nhất là khi cô cho đứa trẻ bị bỏ rơi ấy đồ ăn thức uống, chỗ trú ẩn và tình yêu thương.

Nhưng rồi, trong đầu cô lại xuất hiện hình ảnh Ursa chạy dưới bầu trời sao. Súng bắn liên hồi, con bé vấp ngã và khuỵu xuống đất. Tất cả là vì Jo đã không giao nộp con bé cho cảnh sát.

Cô đưa tay bưng mặt, giàn giụa nước mắt.