← Quay lại trang sách

Chương 31

Sáng hôm sau, ai đó gõ cửa phòng cô. “Vào đi,” cô nói, kéo váy bệnh viện che đôi chân băng bó. Cô cứ tưởng đó là Gabe và Tabby vì đêm qua, cả hai đã trọ lại khách sạn gần đó. Nhưng không, thầy hướng dẫn nghiên cứu của cô bước vào. “Sao… em định khi nào mới báo với thầy em bị bắn và suýt nữa mất mạng?” Ông Shaw lên tiếng.

“Nếu được thì em muốn ém nhẹm luôn ạ. Em đoán thầy hẳn đã ngán đến tận cổ chuỗi tai họa bất tận của em rồi.”

“Không có chuyện đó đâu, và nếu thầy biết chuyện thì thầy sẽ đến ngay lập tức.” Thầy Shaw thu thân hình cao lớn của mình lên chiếc ghế trước mặt cô. “Anh của em có ở đây không?”

“Em mới nói chuyện với anh ấy đêm qua. Anh ấy muốn đến nhưng em bảo em hoàn toàn ổn, anh ấy mà đến em sẽ nổi giận.”

“Hoàn toàn ổn?” Ông nhắc lại, trố mắt nhìn cẳng chân đang được cố định của cô.

“Thì em ổn thật mà. Sao thầy biết tin mà đến vậy ạ?”

“Từ thầy George Kinney. Cảnh sát phải liên lạc với thầy ấy vì chuyện xảy ra trên đất nhà thầy.”

“Hẳn thầy ấy kinh ngạc lắm. Một vụ nã súng và hai người chết trên đất thầy ấy kia mà.”

“Đúng là họa vô đơn chí. Đêm hôm đó, vợ thầy ấy cũng vừa qua đời.”

“Cô Lynne mất rồi ạ?”

Hàng lông mày trắng của ông nhướn lên bối rối. “Em biết cô Lynne à?”

“Dạ… không hẳn.”

Ông nhìn cô vài giây. “Thầy George kể hôm ấy em đã dẫn theo một người mà thầy ấy quen đến trường đại học, Gabriel Nash thì phải?”

Jo gật đầu. “Anh ấy phụ em chuyển đồ vào nhà mới.”

“Thầy George kể cậu ấy ở mảnh đất kế bên. Gia đình hai bên có qua lại với nhau.” Ông đợi Jo giải thích lý do cô quen Gabe, nhưng cô lặng thinh. “Thầy kể Gabe đã cứu sống em.”

“Có một gã chĩa súng vào em, và anh ấy đã kịp thời hạ hắn trước khi hắn khai hỏa.”

“Trời ơi!” Thầy Shaw cảm thán, đưa tay lùa vào mái tóc bạc trắng. “Thầy phải gặp và cảm ơn cậu này mới được.”

“Thầy sắp được toại nguyện rồi. Chắc anh ấy sắp đến đấy.”

“Thầy có nên đi không?”

“Thầy ở lại đã, nhờ mọi người đến thăm mà em mới chịu được bệnh viện.”

“Thầy tưởng là nhờ thuốc tốt chứ?”

“Em ngán thuốc thang đến tận cổ rồi. Em bớt dùng hẳn rồi thầy ạ.”

“Sao thầy không bất ngờ khi nghe em nói như vậy nhỉ?” Ông thư thái tựa lưng vào ghế. “Thầy nghe nói tình hình của bé gái đó đang chuyển biến rất tích cực.”

“Vậy ạ?”

“Họ không nói cho em biết à?”

“Không. Họ không nói cho em biết chút gì cả.”

“Cô bé đang được chăm sóc đặc biệt, nhưng qua cơn nguy kịch rồi. Bác sĩ cho rằng cô bé sẽ sớm qua khỏi thôi.”

Nếu giáo sư hướng dẫn không ngồi trước mặt, có lẽ cô đã òa lên khóc vì nhẹ nhõm. “Cảnh sát có nói với Giáo sư Kinney tại sao những gã kia lại truy sát con bé không ạ?”

Thầy Shaw dựng thẳng lưng. “Không phải cô bé bị đạn lạc sao?”

“Em chắc chắn chúng cố tình đến giết cô bé.”

“Em có khai với cảnh sát không?”

“Em đã khai tất cả với họ.”

“Cảnh sát bảo thầy với George rằng có thể đây là một vụ trộm cướp.”

“Em nghĩ họ nói thế vì đây là một vụ điều tra tội phạm, họ không thể để lộ thông tin ra ngoài. Tất cả đều liên quan đến chuyện gì đó đã xảy ra ở Effingham. Thanh tra vùng này hỏi em rất nhiều.”

Ánh mắt xanh biếc của ông Shaw xoáy sâu vào cô. “Thầy George nói cảnh sát hỏi liệu thầy ấy có biết chuyện cô bé sống trên mảnh đất của mình hay không.”

Jo không biết nói gì.

“Có hay không?”

“Có ạ.”

Ông lại vò tóc.

“Kiểu này em xong đời rồi.”

“Không dưng em lại làm gì vậy?”

“Em thấy tội nghiệp cô bé. Một đêm nọ, nó xuất hiện trong tình trạng bụng đói meo, mặc bộ đồ ngủ bẩn thỉu. Đến giày còn không có mà đi.”

“Thầy nhớ, em đã cho con bé mang dép của mình.”

“Hôm sau em cũng đã gọi cảnh sát, nhưng cảnh sát vừa đến thì con bé chạy trốn ngay vào rừng.”

“Nhưng chuyện này… để xem, cả tháng trước phải không?”

“Em biết.”

Ông đợi để nghe cô giải thích thêm.

“Em không thích giao con bé cho người nào nhận nuôi nó cả. Mình đã nghe đủ mọi thể loại chuyện tồi tệ mà thầy…”

“Em có chắc bố mẹ con bé không tìm nó không?”

“Nếu có thì hẳn họ đã không báo cảnh sát. Mấy tuần đầu, hôm nào em cũng kiểm tra thông tin trẻ em mất tích trên mạng. Kể từ đó… Em biết nghe có vẻ rất điên rồ, nhưng em thật sự rất thương con bé. Thậm chí em còn nghĩ về việc nhận nuôi nó kìa.”

“Trời ơi, Jo ơi là Jo, thế giới bạc bẽo mà tấm lòng em to lớn quá.”

“Nếu em bị tuyên án thì có ảnh hưởng đến trường đại học không ạ?”

“Có thể.”

“Em có bị đuổi khỏi trường không?”

“Với ban lãnh đạo dắt trâu chui ống như của khoa ta hiện tại thì có trời mới biết được.” Ông trông thấy vẻ tuyệt vọng nơi cô. “Em biết mà, thầy sẽ đấu tranh cho em. Thầy hiểu em đã phải trải qua nhiều chuyện khó khăn, và nó… ảnh hưởng như thế nào đến hành động của em.”

Tại sao ai cũng nghĩ như vậy nhỉ? Cô ngậm bồ hòn làm ngọt, nhưng trong lòng, cô chỉ muốn huỵch toẹt rằng ngay cả khi cô còn mẹ, còn ngực và còn buồng trứng thì những điều cô làm cũng chẳng khác đi. Cô vẫn sẽ yêu thương Ursa nhiều như thế.

Nhận ra mình khiến cô chùng xuống, thầy Shaw bèn đổi chủ đề. “Em có cần hỗ trợ để hoàn thành nghiên cứu không?”

“Nói thật với thầy, đầu óc em cứ quẩn quanh chuyện dữ liệu tổ chim, máy tính và mọi thứ trong căn nhà.”

“Nếu là em, thầy cũng thế. Kể cả đầu bị bắn lìa khỏi cổ, não của thầy vẫn sẽ canh cánh về dữ liệu cho mà xem.”

“Đúng đấy thầy ạ.”

“Thầy sẽ đến thẳng nhà Kinney sau khi rời Saint Louis. Thầy có chìa khóa vào nhà.”

“Em nghĩ chẳng còn nhiều khóa để mở đâu ạ.”

“Trời ạ, thế thì thầy càng phải tới.”

“Đó là hiện trường vụ án kia mà? Thầy nghĩ mình vào được không ạ?”

“Có thể thầy sẽ phải nhờ cảnh sát trưởng hỗ trợ. Dữ liệu tổ chim của em có dễ tìm không?”

“Em để ngay trên bàn, trong tập hồ sơ đề Dữ liệu Tổ chim.”

“Thế thì rõ như ban ngày rồi.”

“Máy tính và ống nhòm của em cũng ở trên bàn. Em nhờ thầy mang về trường đại học và cất vào chỗ nào an toàn giúp em được không ạ?”

“Ừ, để thầy làm. Với lại thầy muốn hỏi, liệu em có phiền nếu chúng ta hoàn thành ghi chép các tổ chim dang dở không?”

“Phiền ấy ạ? Em cảm ơn còn không hết! Nhưng thầy lấy đâu ra thời gian chứ ạ?”

“Thầy thì không.” Ông xoa xoa khuỷu tay trái bị viêm khớp có lần từng bị gãy, dấu hiệu cho thấy ông sắp sửa phải nói điều mình không muốn. “Tanner và Carly bảo hai em ấy sẽ xuống theo dõi các tổ chim giúp em trong lúc em nằm viện.”

“Họ không ở nhà được đâu thầy ạ. Như em nói, cửa hỏng hết rồi, chưa kể đấy còn là hiện trường vụ án nữa.”

“Hai cô cậu dự tính cắm trại ở gần đó.”

Hẳn đó là nơi Jo và Tanner từng mây mưa chỗ con suối, địa điểm cắm trại ưa thích của gã từ khi được nhóm sinh viên cao học chỉ cho. “Thầy có chắc họ thu xếp được thời gian không ạ?”

“Em cứ đùa. Thầy còn lạ gì nữa, khi sinh viên bọn em hoàn thành nghiên cứu, bọn em sẽ tìm mọi cách có thể để né tránh viết luận văn. Hai em ấy bảo đằng nào cũng đang tính đi cắm trại.”

“Nếu họ muốn vừa nghỉ ngơi vừa làm việc thì em rất vui khi được giúp đỡ.”

“Với cả Carly nắm rõ các khu thực địa của em, em ấy từng thực hiện ở nhiều khu vực tương tự rồi.”

“Họ có thể bỏ qua phần máy quay tổ chim nếu không muốn lo phần ấy. Em đã đánh dấu rõ ràng mọi thứ trên bản đồ để trong tập hồ sơ rồi ạ.”

“Thầy biết tính em mà,” ông nói. “Chúng ta sẽ photo…”

Có tiếng gõ cửa vang lên.

“Mời vào,” Jo nói.

Gabe bước vào. “Anh xin lỗi,” anh lên tiếng sau khi nhìn thấy ông Shaw. “Anh sẽ quay lại sau.”

“Ấy, không sao đâu, anh cứ ở lại. Gabe, đây là thầy hướng dẫn của em, Giáo sư Shaw. Thưa thầy, đây là anh Gabriel Nash.”

Ông Shaw bật dậy khỏi ghế và bắt tay Gabe. “Hân hạnh được gặp em!” Ông mở lời. “Cảm ơn em đã giúp đỡ Jo! Em đã cứu sống em ấy và đứa bé gái!”

Gabe không phủ nhận, nhưng ánh mắt anh nói lên bao hối hận chất chứa. Jo nhìn thầy Shaw, quan sát xem thầy có phát hiện ra nét của ông George Kinney nơi khuôn mặt Gabe hay không. Song dù có để ý chăng nữa, ông cũng không để lộ.

“Em mong anh từ nãy,” Jo nói. “Tabby đâu rồi?”

Gabe liếc nhìn ông Shaw. “Cô ấy… đang ở cửa hàng quà tặng.”

“Cái gì? Mong là cô nàng không mua cho em những thứ vớ vẩn với giá trên trời!”

Ông Shaw đưa tay lau lông mày, làm bộ nhẹ nhõm. “May quá, thầy không mua bong bóng đề chữ Chúc Bình Phục!”

“Em đang tính nói: bong bóng là một ngoại lệ.”

“Trời đất!” Ông cúi xuống và khẽ ôm cô. “Thầy phải đi đây. Thầy muốn đi xuống nhà Kinney và đảm bảo dữ liệu của em được an toàn.”

“Em cất dữ liệu tổ chim của Jo trên ngăn kéo bàn làm việc để chúng không quá lộ liễu,” Gabe lên tiếng. “Cảnh sát cho em khóa máy tính và ống nhòm trong ngăn kéo bên dưới. Em giấu chìa khóa trong hộp đựng kẹp giấy ở ngăn đầu tiên.”

“Thầy thích cậu này rồi đấy,” ông Shaw nói với Jo. “Cậu ấy xem trọng việc đảm bảo dữ liệu được an toàn chẳng khác nào một nhà khoa học.”

“Con nhà tông đấy thầy ạ,” Jo đáp và nở một nụ cười với Gabe.

“Mong có dịp gặp lại em,” ông chào và bắt tay Gabe lần nữa. “Khi nào mình uống chầu bia nhé, thầy mời.”

“Hân hạnh cho em ạ,” Gabe lịch thiệp. Lần đầu tiên Jo thấy anh thoải mái tiếp xúc với người lạ như thế. Những ai ở bên Tabby lâu sẽ lây tính nết quảng giao của cô nàng.

“Thầy ấy tuyệt quá,” Gabe nhận xét sau khi ông Shaw đi khỏi.

“Đúng vậy. Thầy ấy là lý do em ở lại Đại học Illinois chứ không đăng ký chương trình tiến sĩ nào khác. Em chỉ muốn làm việc với thầy thôi.” Cô vươn tay đến anh. “Ngồi xuống trao cho em một nụ hôn nào.”

“Em chỉ nói vậy vì bây giờ anh nhẵn nhụi và không thể chối từ đúng không?”

“Biết rồi còn hỏi.” Họ hôn nhau, với cẳng chân băng bó của cô chắn giữa.

“Anh mừng khi thấy em có thể ngồi dậy khỏi giường.”

“Em cũng thế. Tabby có chuyện gì à? Ban nãy nhìn anh có vẻ lo lắng lúc anh nói cô nàng vào cửa hàng quà tặng.”

“Đến con ruồi cũng không lọt qua mắt em được đâu nhỉ? Y như Ursa. Động tĩnh gì của anh cũng đều bị hai người nắm thóp.”

“Anh tính động tĩnh gì à?”

“Anh chưa biết, vì anh chưa thử bao giờ.” Anh ngồi lên ghế. “Còn… Tabby ấy mà.”

“Ừ em nghe.”

“Ừ.”

“Ôi trời, bà thánh ấy lại bày trò gì nữa đúng không?”

“Hình như cô ấy hay bày trò lắm thì phải.”

“Cô ấy đang làm gì?”

“Cô ấy trộm sơ mi của nhân viên phục vụ trong phòng dành cho nhân viên của khách sạn…”

“Cái gì cơ?”

“Cô ấy muốn nhìn ra dáng…”

“Cô ấy muốn cái gì nhìn ra dáng?”

“Cô ấy mua quà cho Ursa trong cửa hàng và dự tính sẽ giả vờ mình là một người nhân viên giao hàng từ cửa hàng hoa. Cô ấy sẽ tìm cách gặp Ursa.”

“Ursa đang nằm trong khu Chăm Sóc Tích Cực mà. Cửa sẽ bị khóa.”

“Anh có cản rồi đấy chứ,” anh phân bua.

“Tabby đã nảy sinh ý tưởng thì tứ mã nan truy. Cô ấy có kể với anh cô ấy từng lén đưa một con cừu non vào bệnh viện không?”

“Khoan đã, em vừa nói là cừu non hả?”

“Phải. Chuyên ngành thú y của cô ấy là động vật cỡ lớn. Một con cừu non trong bầy cừu nghiên cứu mất mẹ, và Tabby phụ chăm cho nó bú bình. Cô ấy biết em rất thích đám gia súc non, thế là cô ấy liền nhét con cừu lên xe, chuẩn bị sẵn sữa rồi lái thẳng lên Chicago, đưa nó vào phòng em hai ngày trước khi em phẫu thuật cắt bỏ ngực. Cô ấy nhấc chú cừu non ra khỏi chiếc giỏ đeo trên vai, đặt lên giường và đưa em bình sữa. Đây, cô ấy dõng dạc, ai mà cần ngực kia chứ? Trên đời này thiếu gì cách lấy sữa.”

Gabe quay đi và chớp mắt.

“Em hiểu. Em đã khóc như mưa. Ban đầu cô ấy tưởng em bực mình. Nhưng em thích lắm. Đó là một trong những điều điên rồ hay ho nhất mà Tabby từng làm.”

“Đêm hôm qua, lúc rời khỏi bệnh viện, cô ấy bắt anh đi cùng,” anh kể. “Cô ấy muốn khám phá, thế là rốt cuộc bọn anh đến…”

“Một nơi quái dị nào đấy.”

“Chính xác!”

“Để em đoán nhé, một tiệm mát xa chẳng giống ai? Hay quán karaoke kiểu Nhật?”

“Cô ấy từng đưa em đến những nơi như vậy rồi à?”

“Ở Chicago anh ạ. Khoảng thời gian mẹ em sắp qua đời, Tabby rủ rê em làm nhiều trò quái dị lắm. Cô ấy bảo em phải nhớ rằng có cả một thế giới rộng lớn đầy những điều tuyệt diệu bên ngoài đất nước buồn bã bé xíu của em, chính xác những gì cô ấy nói là vậy đấy. Em luôn nghĩ Tabby nên viết tiểu thuyết mới phải.”

“Đúng vậy. Anh thấy làm bác sĩ thú y không hợp với cô ấy chút nào.”

“Anh sẽ thấy có lý nếu anh biết cô ấy lớn lên trong một chung cư trên thành phố. Cô ấy thậm chí chưa bao giờ chạm chân lên một ngọn cỏ, và giờ đây, cô ấy sắp sửa làm việc với bò, ngựa và cừu. Bố cô nàng là chủ một tiệm sửa xe ô tô, và bác ấy thấy đó là điều buồn cười nhất trần đời.”

“Bác ấy tức giận với sự lựa chọn của cô ấy à?”

“Không, ý em là bác ấy cảm thấy vui, kiểu hóm hỉnh ấy. Bác ấy là một người tuyệt vời, tuy hơi có vẻ lập dị, đúng là hổ phụ sinh hổ tử. Bác ấy một mình gà trống nuôi con, chăm sóc và nuôi nấng Tabby và chị cô ấy từ khi vợ mình bỏ đi.”

“Tabby đúng kiểu người mà bố anh, ông Arthur, sẽ thích.”

“Kể em nghe tối qua cô ấy đưa anh đi đâu đi.”

“Đầu tiên, bọn anh đến một nhà hàng xứ Wales mang tên ‘Nhà Cộng Đồng’, ở đó bọn anh ăn và uống ở một chiếc bàn chung.”

“Ồ, anh thấy thế nào?”

“Không biết em tin không, nhưng anh thấy vui ra phết. Bọn anh đã gặp hai cậu bạn rất được, và đó là lý do bọn anh nhắm mắt đưa thân vào quán bar dành cho người đồng tính.”

“Đúng kiểu của Tabby!”

“Đúng kiểu của Tabby là sao?” Tabby nói, ló đầu vào từ cánh cửa phòng. Cô bước vào, trên người vẫn mặc chiếc áo xanh của người phục vụ phòng.

“Em có gặp Ursa không?” Gabe hỏi.

Cô ngồi trên giường. “Em suýt nữa thì gặp.”

“Bà có qua được cửa phòng chăm sóc đặc biệt không?” Jo hỏi.

Cô bạn gật đầu. “Tôi mua bong bóng, thú nhồi bông và viết thiệp ghi Ursa, mọi người thương con lắm! Chóng khỏe nhé! Rồi ký Ôm hôn con, cô Jo, chú Gabe và cô Tabby. À với lại, thú nhồi bông tôi mua là một con mèo mướp đấy, bà thấy ngầu không?”

“Vào chủ đề chính đi!” Jo giục.

“Tôi đến gặp lễ tân bệnh viện, nhưng cô nhân viên này không thấy tên Ursa trong danh sách. Cô ấy nhìn đồ chơi tôi cầm theo rồi hỏi bệnh nhân có phải trẻ em không. Tôi bảo phải, và thế là cô này nói có thể Ursa nằm ở bệnh viện nhi cách đó chừng vài dãy nhà. Cô ấy nhờ một nhân viên khác kiểm tra giúp tôi nhưng cũng không thấy tên con bé ở bên đó.”

“Lạ nhỉ?”

“Tôi cũng nghĩ y như vậy. Tôi bèn đến khu chăm sóc đặc biệt trong bệnh viện này để tìm thử, nhưng cửa nào cũng khóa. Thế là tôi đợi cho đến khi một y tá bước ra với bệnh nhân ngồi trên xe lăn…”

“Bà đừng nói là…”

“À ừ phải. Tôi ào vào. Trước khi bất cứ ai nhận ra tôi không nên có mặt ở đó, tôi đã tranh thủ tìm Ursa. Và rồi tôi tìm ra phòng con bé.”

“Sao em biết đó là phòng của Ursa?” Gabe hỏi.

“Có cảnh sát canh gác ngay cửa.”

“Cảnh sát ư?” Jo thốt lên.

“Em có chắc đó là phòng của con bé không?” Gabe hỏi lại để xác nhận.

“Trước khi em kịp bước đến cửa, y tá đã ngăn em lại và hỏi em là ai. Em đáp em có quà cần gửi cho Ursa Dupree. Em nói em phải giao đồ chơi, bóng bay và hát cho con bé nghe một bài. Nghĩ đến tay cảnh sát đang canh gác trước cửa phòng Ursa, em thoăn thoắt bước thẳng đến chỗ hắn. Y tá hét lớn Ngăn cô ta lại! và mọi người đoán xem chuyện gì xảy ra nào?”

“Trời đất ơi!” Jo bàng hoàng.

“Phải, cảnh sát chĩa thẳng súng vào tôi. Một tay nhân viên an ninh lôi tôi xềnh xệch và họ hỏi tôi một đống câu hỏi như, làm thế nào tôi biết phải đi phòng nào, hay nói cách khác, đó đúng là phòng của Ursa. Có lẽ con bé không nằm trong viện nhi vì cảnh sát thừa biết như thế chẳng khác nào lạy ông tôi ở bụi này.”

“Vậy bà đã nói dối an ninh như thế nào?” Jo hỏi.

“Tôi không nói dối. Nói dối quá nguy hiểm. Tôi kể với họ tôi biết Ursa qua bà, và tôi rất buồn vì bệnh viện không cho gặp con bé. Tôi đã thừa nhận mình lên kế hoạch lẻn vào.”

“Và họ đã làm gì?”

“Họ lấy tên tuổi, địa chỉ của tôi, nhưng chỉ để hù thôi. Họ bảo tôi mà còn xớ rớ là sẽ bắt giữ tôi luôn.”

“Thật không thể tin nổi,” Jo cảm thán. “Ursa lại bị cảnh sát canh gác sao?”

“Anh thì tin rồi,” Gabe chốt hạ.

“Em cũng vậy,” Tabby gật gù. Chúi người tới trước, cô hạ giọng khe khẽ. “Tôi dám cá chính phủ biết con bé là người ngoài hành tinh trong lốt Ursa Dupree!”