Chương 33
Các nhân viên trực khu chăm sóc đặc biệt mở cửa cho hai người bước vào phòng chờ. Nhưng họ phải tuân theo luật. Họ không được bàn về những gì đã xảy ra vào đêm mẹ Ursa chết cho đến khi thanh tra Kellen và cảnh sát McNabb đến nơi. Lời khai của Ursa phải được cơ quan luật pháp làm chứng để đảm bảo con bé không bị ép cung. Jo và Gabe cũng không được nói với Ursa rằng họ biết bất cứ điều gì về hoàn cảnh thực sự của con bé. Và quan trọng hơn cả, họ không được tiết lộ cảnh sát đã phát hiện ra thi thể của mẹ nó. Bà Lenora bảo rằng nếu con bé biết chuyện, cách con bé kể lại mọi chuyện có thể bị thay đổi.
Lúc Jo lụi hụi chống nạng đến chiếc bàn trung tâm của khu vực chăm sóc đặc biệt, một quả bong bóng màu bạc lọt vào mắt cô. Nó được cột vào con mèo mướp bằng bông. Jo tách khỏi bà Lenora Rhodes và Gabe.
“Jo, em làm gì thế?” Gabe hỏi.
Cô phải luồn ra sau bàn để lấy mấy món quà đó.
“Cô không được bước qua đây,” nam nhân viên lên tiếng. “Thưa cô…”
Jo tựa nạng vào người, chộp lấy con mèo mướp bằng bông và đối mặt với tay nhân viên đang bất mãn. “Sao những thứ này không được đem vào cho Ursa?”
Không có ai trả lời. “Các người không thấy lời nhắn à? Rõ ràng trên đó ghi tên con bé. Điều này có ý nghĩa với con bé biết bao, vậy mà các người lại để quà ở đây cả tuần liền.” Jo nhìn hết một lượt các nhân viên. “Tại sao các người không đưa chúng cho con bé khi nó đang cần?”
“Chúng tôi muốn đưa cho cô bé…” một y tá phân bua.
“Họ không được phép làm vậy,” bà Lenora nói.
“Tại sao không?”
“Tôi nghĩ cô biết lý do tại sao.”
“Các người đang tìm cách xóa bỏ bọn tôi - Gabe, Tabby và tôi - khỏi con bé. Các người muốn con bé quên chúng tôi đi.”
“Chúng tôi nghĩ việc gợi cho con bé nhớ đến sẽ chỉ khiến nó đau buồn chứ không được tích sự gì,” bà giải thích.
“Điều đó sai rồi. Và tôi mới là người đang chật vật đây!” Jo giữ con mèo bông trên tay vịn của nạng và bước ra từ sau bàn, bong bóng đung đưa trên đầu.
Bà Lenora tặc lưỡi và lắc đầu. “Cô với Cô Ursa đúng là một chín một mười nhỉ?”
Họ bước dọc theo hành lang, băng qua những phòng bệnh đa số toàn là người già với mớ máy móc dây nhợ được gắn chằng chịt lên người. Bụng của Jo sôi lên vì mong mỏi khi cô trông thấy viên cảnh sát ngồi cạnh phòng Ursa. Viên cảnh sát đứng dậy, tay để sẵn lên súng.
“Không sao,” Lenora nói. “Tôi để họ vào.”
Viên cảnh sát nhìn bà bằng ánh mắt thắc mắc.
“Cô bé không chịu mở miệng nếu chúng ta không kiếm cách,” bà nói. “Tôi nghĩ ta đều đã thấy rõ điều đó rồi mà.”
Viên cảnh sát nhường đường cho Jo. Ursa đang ngồi trên giường bệnh, phần cơm trưa còn dư vương vãi trên chiếc bàn di động trước mặt. Con bé đang chăm chú nghiên cứu ống truyền trên cánh tay.
“Ôi không, đừng làm thế, cô bé!” Bà Lenora vội nói. “Đừng tính đến chuyện rút dây ra nữa.”
Ursa lấm lét ngước lên. Nhưng sau khi nhìn thấy Jo và Gabe, nét mặt con bé bừng sáng hẳn vì mừng rỡ. “Cô Jo! Chú Gabe!” Con bé la to.
Jo chống nạng di chuyển về phía con bé nhanh nhất có thể. Cô đặt con mèo bông lên giường và chúi người tới vòng tay đang dang rộng của Ursa. Hai cô cháu òa lên nức nở và ôm nhau suốt mấy phút. Gabe cũng hành động tương tự, trong khi Lenora và y tá quan sát từ ngoài cửa.
Khi Gabe buông tay khỏi Ursa, Jo khoe với con bé mèo bông và bong bóng. “Đây là quà của cô Tabby.”
Ursa áp con mèo lên má, “Yêu quá! Nhìn y như Caesar! Cô Tabby có đến không ạ?”
“Cô ấy đã túc trực ở đây suốt một thời gian dài, nhưng cô ấy phải về đi làm rồi,” Jo nói.
“Cô chú cũng ở đây phải không ạ?”
“Kể từ lúc mọi chuyện xảy ra,” Jo đáp.
Ursa lườm bà Lenora. “Con biết ngay! Con biết cô chú ở đây mà!”
“Con lật tẩy bác rồi, cô bé,” bà ôn tồn. “Nhưng bác chỉ muốn con chóng lành thôi.”
“Bác có cho phép con sống với cô Jo và cô Tabby không?”
“Con cứ tận hưởng khoảnh khắc này đi đã,” bà nói, yên vị trên chiếc ghế trong góc phòng.
“Con có tính ăn nốt bữa trưa không?” Y tá hỏi Ursa.
“Con không thích.”
“Con đòi ăn nui và phô mai mà.”
“Nhưng phải là từ loại hộp có màu xanh kìa,” Ursa nói. “Hình dáng cũng làm cho nó trở nên ngon hơn nữa.”
“Lần tới cô thử dùng nui dòng Star Wars xem,” Jo nói với y tá.
“Tôi e rằng nhà bếp không có,” y tá trả lời, đoạn nhấc khay đựng bữa trưa của Ursa lên.
“Cô Jo ở đây nên cô ấy có thể mang tới cho con,” Ursa tuyên bố.
Jo dẹp chiếc bàn di động và ngồi lên mép giường. Gabe yên vị trên chiếc ghế gần đó. Jo nắm tay Ursa. “Con có thấy ổn không?”
Đôi mắt nâu của nó âu sầu. “Gấu Nhỏ chết rồi ạ?”
Jo ấp tay Ursa trong cả hai tay mình rồi nắm thật chặt. “Phải. Cô rất tiếc.”
Con bé òa lên khóc thật to, nước mắt giàn giụa.
“Cô rất tự hào về Gấu Nhỏ,” Jo vỗ về. “Nó đã cứu mạng hai cô cháu mình. Con cũng biết vậy mà, đúng không?”
Ursa gật đầu, khóc như mưa.
“Khi con khỏe lại, cô cháu mình làm đám tang đàng hoàng cho Gấu Nhỏ nhé.”
“Có cả thập giá chứ ạ?”
“Chú có thể làm một cái,” Gabe nói.
“Giờ nó ở đâu ạ?” Cô bé hỏi Gabe.
“Nó được chôn ở trong rừng, gần Nhà Kinney,” anh đáp.
Thấy Ursa càng nức nở, Jo ôm con bé vào lòng.
“Chân cô bị sao vậy ạ?” Ursa hỏi sau khi đã thôi bù lu bù loa.
“Một trong những kẻ đó đã bắn vào sau đùi cô.”
Con bé lại nước mắt ngắn nước mắt dài. “Con xin lỗi, cô Jo! Tại con mà cô bị thương và Gấu Nhỏ chết!”
“Không, không phải thế! Mọi chuyện xảy ra không phải lỗi của con. Đừng bao giờ nghĩ vậy.”
“Lý ra con phải nói với cô! Con dám chắc họ đang bám theo mình…”
“Lúc đó con sợ mà. Không sao đâu.”
Ursa nhìn Gabe. “Cảnh sát nói chú đã giết họ.”
“Phải,” anh đáp.
“Chú có gặp rắc rối gì không ạ?”
“Không đâu con.”
Jo lấy khăn giấy từ chiếc hộp trên bàn lau chiếc mũi đang sụt sùi của Ursa. Cô lấy thêm một tờ để chấm nước mắt.
“Con thương cô lắm, cô Jo ơi,” Ursa thủ thỉ.
“Cô cũng thương con, bé bọ cưng của cô.”
Con bé mỉm cười. “Đêm con bị bắn, cô cũng gọi con như vậy. Và đó là lúc con nhận ra cô thương con.”
“Ngày trước mẹ cô cũng gọi cô là bé bọ cưng, kể cả khi cô đã lớn.”
“Ước gì con có bút màu. Con vừa nghĩ ra một ý tưởng rất hay để vẽ.”
“Ý tưởng gì nào?”
“Bé bọ cưng. Nó sẽ có màu hồng với những chấm tím. Mắt nó thật to, cặp râu thật dài.”
“Nghe dễ thương nhỉ?”
“Con sẽ vẽ những trái tim hồng và đỏ xung quanh.”
“Gần khách sạn của chú có một cửa hàng văn phòng phẩm,” Gabe nói. “Để chú mua cho con bút chì màu và giấy viết nhé?”
“Không cần bây giờ đâu ạ! Chú ở lại đi đã!” Con bé quay sang Jo. “Con quên mất! Con quên nói với cô lý do con ở lại sau điều kỳ diệu thứ năm.”
“Vậy lý do là gì nào?”
“Vì con đã quyết định mình sẽ ở với cô. Khi cô nói cô thương con và có thể sẽ nhận nuôi con, đó là điều con muốn hơn bất cứ thứ gì khác. Thậm chí hơn cả hành tinh của con. Con đang chu du giữa những vì sao khi con quyết định trở lại.”
“Vậy à?”
“Dạ! Mọi thứ lấp lánh giữa màn đêm, đẹp vô cùng. Nhưng con chỉ cần cô thôi, nên con tìm mọi cách để trở lại với cô.”
Jo hôn lên má con bé. “Cô rất vui khi con trở lại.”
Ursa liếc về phía bà Lenora. “Nếu họ không cho con ở với cô thì con không ở lại đâu.”
“Mình khoan hẵng lo về việc đó, con nhé?” Jo nói.
“Lúc nào con cũng canh cánh chuyện đó. Khi họ nói dối con rằng cô không có ở đây, con đã tìm cách trốn đi gặp cô.”
“Chính xác là hai lần,” bà Lenora chêm vào.
“Nhắc mới nhớ,” Gabe lên tiếng. Anh lục trong ba lô và lấy ra cuốn Thỏ con chạy trốn đã cũ. “Chú mang đến cho con đây.”
“Chú đọc cho con nghe nhé?” Ursa đòi.
“Chắc chắn rồi.”
Jo đổi chỗ với anh để anh có thể vừa đọc vừa cho con bé xem tranh.
“Chú đọc lại đi? Con năn nỉ chú đấy!” Ursa nằn nì sau khi anh đọc xong câu chuyện.
Anh lại đọc lại từ đầu. Câu chuyện vẫn đem đến cho anh cảm giác bình yên như lúc anh đọc cho cô bé nghe ở Nhà Kinney. Lúc anh đọc xong, con bé đã thiu thiu. Anh và Jo nhẹ nhàng vuốt tay nó cho đến khi nó chìm sâu vào giấc ngủ.
Bà Lenora bước đến gần giường. “Liều lượng của thuốc giảm đau tuy đã giảm nhưng vẫn khiến con bé buồn ngủ. Cảm xúc cũng làm nó đuối sức nữa.” Bà nhìn ra cửa. “Chà, tôi cần ăn trưa trước khi những người khác đến, nên rất tiếc khi phải nói rằng anh chị cần quay lại phòng chờ. Con bé không được tiếp khách lạ.”
“Mọi chuyện suôn sẻ quá,” bà Lenora nói khi ba người băng qua hành lang của khu vực chăm sóc đặc biệt. “Con bé rất thoải mái khi ở bên cạnh hai người. Tôi nghĩ các vị sẽ cạy được từ con bé những điều thanh tra Josh Kellen cần biết.” Y tá mở lớp cửa ngoài cùng cho họ. “Ông ấy ghét cay ghét đắng những kẻ xuống tay với trẻ em,” bà Lenora tâm sự. “Ông thanh tra phải giải quyết vấn đề này.” Bà chỉ tay về chiếc ghế Jo hay ngồi trong phòng chờ. “Anh chị ngồi đi và xin đừng đi đâu cả. Khi nào mọi người đến đông đủ, chúng ta sẽ vào trong nói chuyện với Ursa. Con bé càng thư giãn càng tốt.”
Jo và Gabe ngồi cạnh nhau trong phòng chờ. “Sao em thấy em sắp sửa làm điều gì tồi tệ thì phải?” Jo lên tiếng.
“Vì nó tồi tệ thật mà,” anh đáp. “Chúng ta sẽ bắt con bé kể về việc mẹ nó bị sát hại như thế nào.”
“Ý em không phải vậy. Em cảm giác như thể mình bị ép phải lừa con bé vậy. Con bé sợ phải xa chúng mình, và họ lại lợi dụng điều đó để đạt được mục đích.”
“Họ chỉ đang cố gắng phá án thôi, Jo à.”
“Em biết, nhưng con bé còn nhỏ quá. Nó không phải công cụ để họ phá án.”