Chương 34
Hai tiếng sau, bà Lenora Rhodes hộc tốc bước ra khỏi thang máy đến cửa khu chăm sóc đặc biệt.
“Có chuyện gì vậy?” Jo hỏi.
“Cô bé tỉnh dậy mà không thấy anh chị đâu nên đang bù lu bù loa bên trong.”
“Để tôi xử lý,” Jo đề nghị.
“Không, tốt hơn hết nên để con bé biết rằng không phải cứ làm mình làm mẩy là mọi chuyện sẽ được như ý.” Bà vội vàng bước qua cánh cửa.
“Cái quái gì vậy?” Jo bực bội.
“Ừ,” Gabe đồng tình. “Sao họ không cho một đứa trẻ đang bệnh thứ sẽ giúp nó vui hơn, nhất là trước lúc nó phải nói về chuyện mẹ nó chết chứ?”
“Vì đám người này không để não trên đầu!”
Họ lại ngồi chờ. Chừng nửa tiếng sau, thanh tra Kellen, cảnh sát McNabb cùng một phụ nữ với mái tóc tẩy ngang vai bước ra khỏi thang máy. Jo cùng Gabe đứng lên. “Đây là Tiến sĩ Shaley,” thanh tra Kellen giới thiệu, đưa tay về phía người phụ nữ tóc hoe vàng. “Cô ấy là bác sĩ tâm lý được bang chỉ định cho Ursa.”
Jo và Gabe bắt tay người phụ nữ.
“Tôi đã nghe kể về công cuộc bền chí của cô,” Shaley nói với Jo. “Tôi rất ấn tượng trước tình thương ấy. Suốt bốn ngày chầu chực trong phòng chờ bệnh viện! Tôi nghe nói cô tắm trong nhà vệ sinh.”
“Thì những ai thấp cổ bé họng đều cần người lên tiếng thay mình mà,” Jo đáp.
“Ý cô là Ursa?”
“Phải, Ursa đấy.”
“Sao cô nghĩ con bé thấp cổ bé họng?”
“Vì con bé đòi gặp tôi cả tuần nhưng không được cho phép.”
“Chúng tôi cố gắng làm điều tốt nhất cho con bé, không chỉ bây giờ mà còn sau này.”
“Cô biết không, con bé rất ý thức được tương lai của nó đang đứng ở giữa ngã ba đường, và con bé đủ thông minh để biết điều gì tốt nhất cho bản thân mình. Tháng Sáu, lúc con bé bỏ trốn, tôi đoán nó đang tìm một tổ ấm mới. Nó muốn tự chọn nhà cho mình chứ không muốn để số phận định đoạt.”
Shaley và hai viên cảnh sát trố mắt.
“Và cô nghĩ cô là mái ấm của cô bé đó?” Shaley hỏi.
“Đó là điều tôi muốn. Nhưng tùy con bé lựa chọn.”
“Nó còn chưa tròn chín tuổi,” cảnh sát McNabb nói.
“Và con bé có lựa chọn gì khi cô là người đầu tiên mà nó gặp chứ?” Shaley chất vấn. “Có rất nhiều bố mẹ nuôi tuyệt vời muốn cho con bé một mái nhà đầm ấm.”
“Tôi mong rằng cô đúng,” Jo nói. “Con bé có quyền đi nếu nó không thích, và nó có thể không gặp người tốt vào lần thứ hai.”
“Chúng tôi hiểu rõ điều mình đang làm, cô Joanna. Xin hãy có lòng tin nơi chúng tôi,” Shaley trấn an.
Người phụ nữ và hai người đàn ông bước đi.
“Chúng tôi sẽ cho gọi các vị khi chắc chắn Ursa đủ sức khỏe để cung cấp lời khai,” thanh tra Kellen nói trước khi đi theo hai người còn lại vào khu vực chăm sóc đặc biệt.
Jo chỉ muốn phang nạng vào họ. “Cho gọi các vị! Anh thấy mình bị lợi dụng thế nào không?”
“Em bình tĩnh đi,” Gabe nói. “Nói những lời này với họ chỉ làm tổn thương em thôi.”
“Tại sao? Những gì em nói đều là sự thật. Ursa đang tìm một tổ ấm mới. Mục đích của năm điều kỳ diệu là thế, chúng cho con bé thời gian để quyết định và cho chúng ta thời gian để gắn kết với nó.”
“Jo… Em không phải người duy nhất trên thế giới này có thể yêu thương con bé.”
“Em biết! Nhưng tại sao phải tìm xa hơn khi đó là điều mà cả con bé và em đều mong muốn?”
“Một lý do là vì em còn độc thân. Họ sẽ cố gắng sắp xếp cho con bé với một cặp bố mẹ.”
“Ừ, nhưng thế thì sao chứ? Tại sao như vậy lại tốt hơn? Còn một cặp đồng tính thì sao? Họ có cân nhắc điều đó không?”
“Jo…”
“Gì nữa?”
“Em đã mất lý trí do ở trong căn phòng này quá lâu. Em cần ra ngoài và nghỉ ngơi chút đi.”
“Em sẽ không đi đâu hết cho đến lúc mình khiến con bé tâm sự. Liệu họ có cho mình gặp nó sau khi phá được án không? Có khi họ đang lừa mình ấy chứ.”
“Họ chưa bao giờ nói sau này mình được gặp con bé.”
“Em biết.” Cô ngồi phịch xuống ghế. “Khốn kiếp!”
Gabe ngồi xuống bên cạnh và nắm tay cô.
Chừng vài phút trôi qua, bà Lenora bước ra, thấy Jo ngồi thu lu trên ghế. “Cô ổn chứ? Cô chuẩn bị sẵn sàng chưa?”
Jo không còn lựa chọn nào khác. Nếu cô không ép Ursa kể ra câu chuyện, cô sẽ không bao giờ được gặp lại con bé nữa. Nhưng nếu cô làm được điều này, ít ra thì cô cũng còn có cơ hội.
“Vâng, tôi sẵn sàng rồi.”
Bà Lenora dẫn họ vào khu vực chăm sóc đặc biệt. Thanh tra Kellen, cảnh sát McNabb và viên cảnh sát giữ an ninh lắng nghe cuộc trao đổi ở vị trí khuất mắt Ursa. Tiến sĩ Shaley vào phòng nói chuyện với cô bé. “Cô Jo!” Ursa hét toáng lên khi trông thấy cô. Con bé nhảy cẫng lên, khiến dây truyền dịch căng ra.
“Cẩn thận!” Y tá hốt hoảng. “Con sẽ không thích khi cô phải chích lại đâu!” Cô kéo Ursa xuống gối.
Jo để nạng xuống và ôm lấy con bé.
“Sao cô lại bỏ đi vậy ạ?” Ursa thổn thức khi áp đầu vào ngực cô.
“Họ bảo cô chú phải đi dù cô chú không muốn.”
Ursa rời khỏi vòng tay cô và chĩa ánh mắt tức tối về phía người y tá. “Cô nói dối! Cô bảo cô không biết tại sao cô chú ấy phải đi kia mà!”
Nhân viên y tá rời khỏi phòng, lầm bầm trong miệng. “Con bé này khiến tôi phát điên mất.”
Đôi mắt của Ursa đỏ ngầu. Chắc hẳn con bé đã khóc rất nhiều.
“Con giật dây truyền dịch ra à?” Jo hỏi.
Con bé gật đầu. “Con muốn tìm cô và chú Gabe.”
“Bọn cô ở ngoài phòng chờ mà. Con không được giật dây truyền dịch ra nữa đâu đấy. Khi chích lại sẽ rất đau đúng không?”
“Dạ phải! Ở đây người ta quá đáng lắm! Họ đè con xuống giường!”
“Họ làm vậy vì không thể tiêm thuốc ngủ cho con bé,” bà Lenora giải thích.
Vì họ phải giữ con bé tỉnh táo để lấy lời khai.
“Con muốn về!” Ursa nói. “Con ghét ở đây! Con muốn đi với cô và chú Gabe!”
“Con chưa khỏe lại mà,” Jo dịu dàng.
“Khi con khỏe lại, con có thể đi với cô chú không ạ? Con xin cô chú?”
Jo không đành lòng nói dối. “Cô cũng ước là vậy, nhưng chuyện này không phải là chuyện cô có thể quyết định.”
Tiến sĩ Shaley bặm đôi môi đỏ thật chặt, rõ ràng không vui trước câu trả lời của Jo.
“Vậy ai mới là người quyết ạ?” Ursa hỏi.
“Con có khách tới thăm kìa, Ursa,” bà Lenora nói cốt để phân tâm con bé. “Con để họ vào nhé?”
Ursa nhìn ra ngoài cửa bằng ánh mắt nghi ngờ. “Ai vậy ạ?”
“Con có nhớ chú Josh Kellen không?”
“Chú có khẩu súng phải không ạ?”
“Chú ấy mang súng vì chú ấy là cảnh sát,” Tiến sĩ Shaley trả lời. “Chú ấy thuộc phe người tốt.”
Bà nói bằng tông giọng dùng để trò chuyện với con nít còn hôi sữa. Và Ursa thì thông minh hơn thế nhiều.
Đoạn bà bước ra ngoài, mời thanh tra Kellen và cảnh sát McNabb vào phòng. Jo nhìn Gabe. Anh cũng khó chịu không kém gì cô. Hai viên cảnh sát, một tư vấn viên, một bác sĩ tâm lý sẽ chằm chằm nhìn vào Ursa trong khi con bé kể lại chuyện mẹ nó đã bị sát hại như thế nào.
Mắt của Ursa ngập tràn sợ hãi. Nó biết tại sao họ lại ở đây.
Bà Lenora tiến đến giường. “Ursa… Cô Jo và chú Gabe muốn nghe con kể lại những gì đã xảy ra vào đêm con chạy trốn.”
Ursa quay sang nhìn Jo bằng ánh mắt kinh ngạc, như thể bỗng dưng nó xem cô là kẻ thù. Jo gật đầu ra hiệu cho Gabe tiến đến bên kia giường của Ursa, còn cô ngồi ở phía đối diện. Anh hiểu được điều cô đang suy tính trong đầu. Anh ngồi sát Ursa, người anh và người cô chắn không cho con bé thấy bốn người còn lại trong phòng.
Jo nắm tay Ursa. “Mọi người đều muốn con được an toàn,” cô thủ thỉ. “Và để được như vậy, cảnh sát phải biết chuyện gì đã xảy ra vào đêm con bỏ nhà đi.”
“Cô biết tại sao con rời Hetrayeh mà. Con rời nhà để lấy bằng tiến sĩ.”
“Ursa… Cô biết Hetrayeh là Trái Đất nếu đọc ngược lại.”
“Con buộc phải làm thế! Người Địa Cầu không thể nói tên của hành tinh con. Chúng con không dùng từ.”
“Cái tên con nói cho cô cũng là đọc ngược lại.”
“Cô không hiểu sao? Con làm mọi thứ theo cách Ursa từng làm. Não bạn ấy là não con mà.”
“Joanna…” Tiến sĩ Shaley lên tiếng.
Cô quay sang nhìn bà.
“Chúng ta không cần bàn về vấn đề đó lúc này. Tôi sẽ giúp cô bé gỡ rối.”
Jo quay lại với Ursa. “Họ cần phải biết chuyện gì đã xảy ra vì họ sợ không dám để con ra ngoài. Họ sợ vẫn còn kẻ đang bám theo con.”
Cô bé nhìn Gabe. “Chú đã giết họ rồi.”
“Chú giết hết sạch bọn họ rồi à?” Anh hỏi.
Con bé gật đầu.
“Còn kẻ mình đã gặp ở nhà hàng thì sao?” Jo hỏi.
Ursa không trả lời.
“Cảnh sát lo hắn ta là một kẻ nguy hiểm. Họ lo cho con, và cô chú cũng vậy.”
“Chú Gabe đã giết những kẻ ác nhất,” Ursa nói.
“Nhưng tại sao người đàn ông trong nhà hàng lại gọi điện thoại cho họ và chỉ điểm chỗ của con?”
“Bởi hắn ta là bạn của hai kẻ kia.”
Thanh tra Kellen tiến lại gần, tiếc rằng hành động này lại khiến Ursa mất tập trung vào Jo. “Con có biết tên của người đàn ông đó không?” Kellen hỏi.
“Con cứ nói đi,” Jo ủng hộ. “Không sao đâu.”
“Nếu con nói, chú ấy có chịu rời đi không?”
“Không con ạ. Cảnh sát phải biết chuyện gì đã xảy ra với mẹ của con.”
“Con không có mẹ,” Ursa khẽ thì thầm.
Jo siết chặt tay con bé. “Con cứ nói ra đi. Giữ trong lòng đau đớn lắm. Đừng làm vì họ, vì cô hay vì chú Gabe, mà hãy hành động vì bản thân con.”
“Con đã nói với họ rằng con chỉ kể nếu con được sống với cô và cô Tabby ở Urbana.”
“Chúng ta đang thu xếp chuyện đó,” bà Lenora nói.
Jo chỉ muốn mắng bà ta là một kẻ dối trá nhưng kịp nén lại.
“Bác không cho phép thì con sẽ trốn đi cho mà xem,” Ursa đe dọa.
“Bác biết. Con đã nói vài lần rồi,” bà nói.
Jo đặt tay lên má cô bé. “Con cứ kể đi, như vậy cô chú mới đưa con ra khỏi bệnh viện này mà không nơm nớp lo sợ được. Con hãy quên đi sự có mặt của họ, chỉ nói với chú Gabe và cô thôi. Tại sao đêm đó con lại trốn đi? Có chuyện gì xảy ra với mẹ con à?”
“Đó không phải là mẹ của con.”
“Cô Portia không phải mẹ con sao?”
Ursa giật thót khi nghe thấy cái tên đó, rõ ràng con bé rất bất ngờ khi Jo biết. Nhưng Jo không còn lòng dạ nào lo lắng về chuyện phá vỡ quy tắc. Cô phải đi theo tiếng gọi của bản năng. “Tại sao con nói cô Portia không phải mẹ con?”
“Vì đó là mẹ của Ursa. Lúc đó, con chưa ở trong cơ thể của Ursa. Con chỉ chiếm xác của bạn ấy sau khi đám người đó xuống tay thôi.”
“Ý con là giết chết mẹ con?”
“Ý con là giết chết Ursa.”
“Thế còn cô Portia thì sao?”
“Họ giết cô ấy trước.”
“Con có chứng kiến cảnh đó không?”
“Ursa đã chứng kiến cảnh đó. Lúc con bước vào cơ thể của bạn ấy, con cũng thấy vì hình ảnh vẫn còn nằm trong não.”
Jo chật vật giữ mình không rơi nước mắt. “Nói cô nghe con đã nhìn thấy gì trong não của cô bé đó đi. Hãy nói với cô tất cả mọi chuyện đã xảy ra đêm đó.”
Ursa quay đi, không nhìn Jo nữa. Nó chộp lấy con mèo bông Tabby tặng, thứ duy nhất khiến nó phân tâm, đoạn ngửa đầu ra sau, áp mèo bông lên mặt.
“Ursa…” Jo nhỏ nhẹ.
Ursa dùng cả hai tay áp con thú bông lên mặt và nhắm mắt. “Con sẽ gọi chú mèo này là Caesar,” con bé nói. “Mùi nó thơm quá, như mùi nước hoa của cô Tabby vậy.”
Jo nhẹ nhàng lấy chú mèo bông khỏi mặt cô bé và đặt lên giường. “Ursa, con làm được mà. Kể cô chú nghe đêm ấy đã xảy ra chuyện gì đi.”
Nó tiếp tục nhìn chằm chằm vào con mèo.
“Hay con giả vờ như mình đang diễn kịch xem?” Gabe gợi ý.
Ursa nhìn anh bằng đôi mắt sáng bừng, rõ ràng nó thấy hứng thú với đề xuất ấy.
“Điều đầu tiên xảy ra là gì?” Anh hỏi.
“Lúc đó đang là ban đêm, con xuống từ các vì sao,” cô bé kể. “Con đang tìm một cơ thể nào đó để sử dụng.”
“Và rồi?” Anh hỏi.
“Con thấy một cô bé nhảy ra khỏi cửa sổ một tòa nhà.” Con bé thấy vẻ mặt đầy kích động của Jo. “Không quá cao ạ,” cô bé giải thích ngay và quay sang phía Gabe. “Cô bé đó đã ngã vào một bụi cây. Đó là lý do người bạn ấy đầy những vết bầm tím. Bạn ấy sợ hãi vì có hai người đàn ông đang truy đuổi bạn ấy ở phía sau. Chúng ra ngoài và bóp cổ bạn ấy. Con đã chứng kiến cảnh đó.”
Con bé vẫn ngước nhìn Jo, đột ngột chuyển từ đóng kịch sang hiện thực, một ảo tưởng có thực. “Đó là lúc con bước vào cơ thể của Ursa, vì con không muốn bạn ấy chết. Con muốn cơ thể bạn ấy sống dù bạn ấy đã qua đời.”
“Chuyện gì đã xảy ra sau khi con bước vào cơ thể cô bé đó?” Jo hỏi.
“Trước hết, con dùng năng lực siêu nhiên của mình để bạn ấy thở lại. Con khiến bạn ấy hồi phục rồi sau đó đứng dậy. Con biết đám người kia sẽ nghĩ con là Ursa, nên con liền chạy đi. Con đã tính nhanh hơn bọn họ vì họ sợ rằng Ursa vẫn còn sống. Có một trạm xăng gần nhà Ursa, thành thử con chạy đến đó. Con thấy một chiếc xe tải, giống như loại mà chú Gabe có nhưng to hơn…”
“Một chiếc bán tải với thùng xe mở à?” Gabe hỏi.
Con bé gật đầu. “Nó đậu ngay bên cạnh cửa hàng trong trạm xăng, và thế là con leo lên. Trên đó chất đầy đồ nên con có chỗ để ẩn nấp. Con không dám nhúc nhích, và đột nhiên chủ chiếc xe đó leo lên và lái đi. Con đoán người này chạy con đường cô hay đi đến Champaign-Urbana, con đường mang tên 57. Con đã rất sợ vì xe phóng vùn vụt, mà con đang ở trong một cơ thể mới.”
Jo và Gabe quay sang nhìn nhau.
“Lý do con tìm được cô là thế,” Ursa nói. “Con dám cá hạt quark của con đã phát ra năng lực đấy. Chúng khiến những điều tốt đẹp xảy ra mà.”
“Vậy cụ thể con đã tìm ra cô như thế nào?” Jo hỏi.
“Chiếc xe đó di chuyển một hồi lâu. Trước khi dừng lại, xe đã đi qua một con đường rất xóc. Sau này con phát hiện đó chính là Đường Turkey Creek.”
“Chiếc xe có màu gì?” Gabe hỏi.
“Màu đỏ ạ.”
“Xe cũ chưa? Giống như chiếc xe của chú?”
Con bé gật đầu.
“Có lẽ đó là xe tải của Dave Hildebrandt. Khu đất của anh ấy nằm đối diện bên kia đường nhà tôi.”
Thanh tra Kellen cầm sổ trong tay. “Dave Hildebrandt?” Ông vừa nói vừa viết.
“Phải,” Gabe xác nhận. “Anh ấy hay săn tìm phụ tùng xe ô tô. Anh này phục chế xe.”
“Chú Dave có thấy con không?” Gabe hỏi Ursa.
Con bé lắc đầu. “Chú ấy khiến con sợ lắm. Vừa về đến nhà, chú ấy đã lên giọng quát tháo ai đó. Họ cãi nhau to lắm.”
“Đó là Theresa, vợ anh ta,” Gabe giải thích.
Thanh tra Kellen lại hí hoáy viết vào sổ.
“Con rời xe tải khi nào?” Jo hỏi.
“Con đợi cho đến khi chú ấy ngừng quát tháo. Nhưng khi leo ra khỏi xe, có một con chó to gầm gừ sủa con. Con đã bỏ chạy vì sợ nó cắn. Con vấp ngã liên tục vì trời tối thui mà con lại lang thang trong rừng. Con dừng chân khi đến con suối.”
“Turkey Creek?” Gabe hỏi.
“Dạ phải, nhưng lúc ấy con chưa biết tên con suối đó là gì. Con đi dọc theo con suối thì ra đến chỗ cuối đường trên ngọn đồi, cạnh nhà cô Jo… Ý con là Nhà Kinney. Con sợ không dám lại gần căn nhà, nên con đã đi vào kho. Ở bên trong có giường, thật ra chỉ là nệm, nên con nằm xuống. Con thiếp đi khá lâu. Lúc tỉnh dậy thì trời đã sáng, và con trông thấy một chú chó, là Gấu Nhỏ đấy ạ.” Mắt con bé rưng rưng. “Nó là người bạn đầu tiên của con. Gấu Nhỏ là người bạn đầu tiên sau khi con từ những vì sao đến đây. Thế mà nó đã mất rồi!”