Chương 35
Tính tới lúc này, họ đã biết cách Ursa di chuyển từ Effingham đến căn nhà Jo thuê ra sao. Nhưng vẫn còn lỗ hổng rất lớn trong câu chuyện con bé kể - đồng thời là phần tồi tệ nhất. Tại sao con bé phải nhảy ra khỏi cửa sổ phòng mình? Jo ghét việc bắt con bé nhớ lại biến cố đó, nhưng cảnh sát còn lâu mới để yên cho đến khi họ đóng dấu Đã Giải Quyết vào vụ án mạng mang tên Portia Dupree.
Gabe lau bớt nước mắt nước mũi trên khuôn mặt lem nhem của Ursa bằng góc khăn trải giường, còn Jo nắm chặt tay con bé. “Mình cùng vượt qua nhé. Hãy cho cô chú biết tại sao con phải nhảy ra khỏi cửa sổ.”
“Ursa đã làm vậy. Lúc chuyện đó xảy ra, bạn ấy vẫn ở trong cơ thể này.”
“Ừ rồi, vậy con kể cô nghe tại sao Ursa lại làm điều nguy hiểm như thế.”
“Con nói rồi mà. Hai người đàn ông kia muốn giết bạn ấy.”
“Hai người nào?”
“Hai kẻ mà chú Gabe đã giết.”
“Nói chú tên của họ đi.”
Ursa quay sang thanh tra Kellen, biết rõ ông là người muốn nghe những cái tên đó nhất. “Người tướng nhỏ hơn tên là Jimmie Acer, hay gọi là Ace. Người bặm trợn tên là Cory. Ursa không biết họ của hắn vì trước đó bạn ấy chưa bao giờ gặp.”
“Trước đêm đó, cô bé chưa bao giờ gặp hắn à?” Jo hỏi.
“Dạ chưa.”
“Tại sao Jimmie Acer và Cory lại ở phòng trọ của Ursa?”
“Vì…” Con bé quay mặt đi, ngón tay bấu vò góc khăn trải giường.
“Họ đang làm những việc mà mẹ của Ursa dặn không được kể đúng không?”
Ursa gật đầu, mặt cúi gằm.
“Con không phải Ursa nên con có thể kể cho cô chú.”
Con bé ngẩng lên. “Con nghĩ cô nói đúng.”
“Thế chuyện với Ace và Cory ra sao?”
“Ace thì lúc nào cũng ở đó. Hắn… cô biết đấy…”
“Sao hở con?”
“Hắn vào phòng của mẹ Ursa với bạn ấy. Lúc đó, mẹ bạn ấy bảo hai người họ sẽ tiệc tùng với nhau.” Một chút xấu hổ ánh lên trong mắt con bé, cho thấy nó biết rất rõ họ làm gì trong phòng ngủ.
“Tại sao Cory cũng có mặt ở đó?”
Ursa lại cúi gằm. “Hắn ta đi cùng Ace để tiệc tùng ạ.”
“Hắn có dùng chất kích thích không?”
“Hắn ta có vẻ lên cơn, còn uống bia nữa. Hắn ngồi đợi…” Con bé rướn người về phía trước, nhấc mèo bông lên vọc trong tay.
“Cory đợi để vào phòng ngủ với mẹ Ursa à?”
“Dạ,” Ursa đáp.
“Lúc đó Ursa làm gì?”
“Bạn ấy xem tivi trong phòng khách. Tivi đang chiếu phim về một cặp sinh đôi gặp nhau khi đi cắm trại.”
“Bẫy Bố Mẹ [31] .”
“Ursa thích bộ phim này lắm.”
“Cory ở trong phòng cùng Ursa à?”
“Dạ,” Ursa trả lời và cúi nhìn con mèo mướp bằng bông.
“Nói cô nghe Cory đã làm gì,” Jo nhẹ nhàng nói.
“Hắn ta đã cười nhạo bộ phim và chê nó ngu ngốc. Điều đó khiến Ursa rất bực mình.”
“Và rồi?”
Cuối cùng Ursa cũng ngước lên nhìn Jo, ánh mắt van nài cô đừng bắt nó nói.
“Cô mong con sẽ kể với cô. Không sao đâu.”
Nước mắt rỉ ra từ khóe mi cô bé. “Hắn đặt tay lên người Ursa ở những chỗ hắn không được phép. Bạn ấy kêu hắn dừng lại và đẩy hắn ra. Hắn nói hắn sẽ cho bạn ấy năm đô-la nếu bạn ấy chịu để hắn động thủ. Hắn nhạo báng đằng nào bạn ấy cũng sẽ như mẹ mình, và nếu có làm điếm thì làm từ nhỏ… vì con gái lúc còn bé lại càng xinh xẻo…”
Gabe đưa tay bụm miệng.
“Ursa đã làm gì hả con?” Jo tiếp tục.
“Bạn ấy cãi mẹ mình không phải điếm, nhưng Cory phá lên cười. Ursa bực bội tắt tivi đi. Bạn ấy định quay trở lại phòng mình nhưng Cory đã chộp lấy tay bạn ấy. Hắn ta đẩy bạn ấy lên ghế và…” Nước mắt con bé tuôn như mưa. “Hắn ta tìm cách lột đồ Ursa. Bạn ấy đã hét lên và cự lại…”
Jo nghẹn ngào không nói nên lời, nhưng thanh tra Kellen lên tiếng. “Chuyện gì đã xảy ra? Con kể chúng ta nghe đi.”
“Mẹ của Ursa chạy ra từ phòng ngủ,” cô bé khóc. “Cô ấy hét lên, bắt hắn buông Ursa ra, đoạn cô ấy chộp lấy chiếc ghế, đập vào lưng Cory. Ace tính giật chiếc ghế lại nhưng Cory đã kịp giành được. Hắn ta phang nó vào đầu của mẹ Ursa.” Ursa bưng mặt. “Hắn ta đập mạnh lắm! Cô ấy ngã xuống sàn, và có thứ gì đó chảy ra từ đầu. Con nghĩ đó là não… não phòi hết cả ra…”
Jo kéo Ursa vào lòng và ôm con bé thật chặt.
Nhưng những thông tin này chưa đủ với thanh tra Kellen. “Tại sao con lại bỏ chạy?” Ông hỏi. “Họ đã đe dọa con à?”
“Không phải con!” Ursa hét lên.
“Tại sao Ursa lại bỏ chạy?”
“Ace đã chửi rủa Cory và bảo rằng Ursa đã chứng kiến tất cả nên bạn ấy có thể sẽ khai hết mọi chuyện với cảnh sát. Cory nói sẽ không có chuyện đó rồi chộp lấy tay của Ursa. Hắn ta đặt tay lên cổ bạn ấy và bóp rất mạnh. Ursa biết hắn ta sắp giết người diệt khẩu. Bạn ấy giãy giụa, cắn hắn rồi vùng chạy. Bạn ấy chạy vào phòng mình và nhảy ra khỏi cửa sổ đang mở.”
“Cửa sổ đó không có lưới sao?” Thanh tra Kellen hỏi.
Ursa lắc đầu, quệt lòng bàn tay lên má. “Chủ nhà không gắn lưới dù mẹ của Ursa đã yêu cầu làm vậy. Họ lời ra tiếng vào suốt về vấn đề này.”
“Vậy tên của gã trong nhà hàng là gì?” Thanh tra Kellen hỏi. “Con nói hắn ta là bạn của Ace và Cory.”
“Con không biết hắn ta có quen Cory không. Nhưng hắn ta là bạn của Ace. Ngày trước hắn từng nhậu nhẹt với Ace và mẹ của Ursa.”
“Tên hắn là gì?”
“Con không chắc. Lúc thì hắn được gọi là ‘Nate’ và lúc thì được gọi là ‘Todd’.”
“Nathan Todd!” Viên thanh tra vỗ tay vào cuốn sổ. “Lần này thì chạy đằng trời!”
“Ông biết người này à?” Gabe hỏi.
“Phải, tôi biết. Điện thoại chúng tôi tìm được trên người Ace cho thấy hắn ta đã nhận được một cuộc gọi từ Todd tầm thời gian các vị ở nhà hàng. Với lời khai của Ursa, giờ tôi có thể gô cổ hắn rồi.”
“Nhưng với tội danh gì?” Gabe hỏi thêm.
“Hắn ta đồng lõa trong vụ giết người có chủ đích.”
“Điều này có khó chứng minh không?” Gabe trầm ngâm.
“Chúng tôi có cách riêng của mình.” Cất sổ vào túi quần, ông tiến lại chỗ Gabe. “Tôi phải cảm ơn anh, Nash,” ông lên tiếng và bắt tay anh. “Chúng tôi đã loại bỏ được hai kẻ thảo khấu. Anh đã giảm bớt việc cho tôi đấy.” Jo thấy thật kỳ cục khi cảnh sát lại chúc mừng anh vì anh đã tước đi mạng sống của hai người. Nhưng khó trách, bởi cô được sinh ra và lớn lên với bố mẹ theo chủ nghĩa hòa bình, nên cô nhìn nhận cuộc sống khác số đông.
Jo đã tiếp thu rất nhiều lập trường của bố mẹ, trong đó có quan điểm cho rằng trẻ em xứng đáng được biết sự thật nhiều nhất có thể. Cô thường ngẫm nghĩ liệu cuộc đời của Gabe có khác đi nếu anh lớn lên và biết mình có hai người bố yêu thương anh hết mực hay không.
Jo xuống giường. “Trước khi tất cả ra về, tôi có đôi điều muốn nối.”
Mọi người trong phòng - viên thanh tra, cảnh sát, bác sĩ tâm lý và nhân viên xã hội - quay sang nhìn cô. Gabe có vẻ lo lắng, và cô mong mọi chuyện sẽ diễn ra theo chiều hướng tốt. Jo quá mệt, chẳng còn sức tính toán xem điều mình sắp làm có phải điều tốt nhất cho Ursa hay không.
“Tôi có cảm giác đây là lần duy nhất tôi được gặp tất cả những người quyết định tương lai của Ursa trong cùng một căn phòng.” Đối diện với hai viên cảnh sát, cô nói, “Tôi biết các ông không quyết định Ursa đến căn nhà nào, nhưng việc tôi có bị buộc tội hay không sẽ ảnh hưởng đến tương lai cô bé.”
“Mình bàn chuyện này ngoài phòng chờ đi,” bà Lenora đề nghị.
“Tại sao? Ursa muốn biết chuyện gì đang xảy ra, và bà biết con bé đủ sức chấp nhận mọi chuyện.” Jo quay sang cảnh sát. “Nếu bị buộc tội, có khả năng tôi sẽ bị đuổi khỏi trường đại học và chương trình tiến sĩ.”
“Em có chắc không?” Gabe hỏi.
“Thầy hướng dẫn của em đã xác nhận như vậy. Trước khi các ông quyết định đời tôi,” cô tiếp tục, mắt nhìn về phía cảnh sát, “tôi muốn các ông biết chuyện gì có thể xảy ra nếu tôi vướng tội. Tôi công nhận tôi đã hành động sai lầm với Ursa, nhưng tất cả những gì tôi làm đều xuất phát từ tình yêu thương. Mong các ông đưa ra phán quyết phù hợp với tội trạng của tôi trước khi hoàn toàn đặt dấu chấm hết cho cuộc đời tôi cũng như cuộc đời Ursa, vì tôi sẽ không còn hy vọng trở thành mẹ nuôi của con bé nếu tôi mang tội.”
“Con muốn cô trở thành mẹ nuôi của con!” Ursa reo lên.
“Cô biết, bé bọ cưng. Để cô nói hết đã nhé?” Cô quay sang bà Lenora và Tiến sĩ Shaley. “Tôi có nhiều điều cần nói với hai người. Tôi phải chắc chắn Ursa sẽ không nghi ngờ tôi nếu có người nói dối con bé trong tương lai.” Jo lùi lại để Ursa có thể thấy rõ mặt cô. “Ngay tại đây, trước mặt Ursa, tôi đề nghị các vị cho phép tôi trở thành mẹ nuôi của Ursa. Tôi cũng muốn đăng ký quyền nhận nuôi con bé. Tôi xin trình bày năng lực của mình như sau…”
“Joanna,” bà Lenora cắt ngang, “giờ không phải lúc…”
“Xin bà hãy nghe cho trọn. Năng lực đầu tiên của tôi là tôi rất yêu con bé, và tôi biết những người xin nhận nuôi khác đều không phát ngôn được như vậy. Điều thứ hai, cô bé và tôi được kết nối với nhau thông qua bi kịch này. Tôi hiểu con bé đã phải trải qua những gì và tôi có thể giúp nó chữa lành. Thứ ba, bố mẹ tôi đã để lại một lượng tài sản lớn sau khi qua đời, nên tôi có đủ nguồn tài chính để nuôi một đứa bé nếu trở thành mẹ đơn thân. Thứ tư, tôi không nhậu nhẹt, không dùng chất kích thích, và tôi chưa vướng vào luật pháp bao giờ, dù chỉ là phạt đậu xe sai. Thứ năm…”
“Tôi nghĩ chúng tôi nghe vậy là đủ rồi,” Tiến sĩ Shaley cắt ngang.
“Điều này rất quan trọng,” Jo tiếp tục. “Thứ năm, bố mẹ tôi đều là các nhà khoa học, họ dạy tôi cách trân trọng thiên nhiên và tò mò với thế giới. Ursa có rất nhiều tiềm năng phát triển trong lĩnh vực tự nhiên và khoa học vì chúng có thể thỏa mãn sự đam mê học hỏi của con bé. Mục tiêu của tôi là trở thành giáo sư ở một trường đại học hàng đầu, và tôi không thể tưởng tượng có môi trường nào tốt hơn môi trường hàn lâm đối với một đứa trẻ có năng lực như Ursa.”
“Cô nói xong chưa?” Tiến sĩ Shaley hỏi.
“Chưa. Tôi muốn nói thêm về điều mà có thể các vị lấn cấn. Tôi đã sống sót sau ung thư. Nhưng căn bệnh của tôi được phát hiện khi mới ở giai đoạn đầu, và tiên lượng rất tốt.”
Rồi Jo quay sang nhìn Ursa. “Con có nhớ những điều cô vừa nói không? Bất kể chuyện gì xảy ra, đừng bao giờ nghi ngờ việc cô yêu thương con và cô đã cố gắng như thế nào để cô cháu mình có thể ở bên nhau. Ngoài ra, cô không thể kiểm soát được những gì sẽ xảy đến.” Jo ngồi lên giường, cạnh cô bé. “Có vẻ số phận cô cháu mình cũng lên thác xuống ghềnh như các nhân vật trong những vở kịch của Shakespeare nhỉ?”
“Nhưng chuyện này sẽ kết thúc có hậu như trong Đêm Thứ Mười Hai!” Ursa reo lên. “Ai cũng sẽ được hạnh phúc!”
“Trời ơi, con bé biết cả Shakespeare à?” Bà Lenora bất ngờ.
Thanh tra Kellen nở nụ cười. “Ý chí và số phận ta rẽ theo hai hướng đối nghịch,” ông nói.
“Hamlet, câu thoại này rất hay,” Gabe lên tiếng.
“Đó là câu thoại ưa thích của tôi từ thời đi học,” thanh tra Kellen chia sẻ.
Một nhân viên y tá bước vào, mang cốc chứa thuốc nước cho Ursa.
“Xem ra số phận của Ursa là phải nghỉ ngơi rồi,” bà Lenora chốt hạ. “Ta mang chuyện này ra phòng chờ trao đổi nhé.”
“Con không muốn nghỉ ngơi!” Ursa phản đối. “Cô Jo và chú Gabe phải ở lại!”
Jo và Gabe hôn tạm biệt con bé và để y tá xử lý cuộc đụng độ sắp diễn ra giữa ý chí và số phận.