Chương 36
Phòng khách sạn của Gabe mang đến cho Jo một không gian lịch sự và riêng tư đầy lạ lẫm sau chuỗi ngày ăn dầm nằm dề ở khu chăm sóc đặc biệt. Được tắm nước nóng chẳng khác nào thiên đường. “Xin lỗi anh,” Jo nói với Gabe, “nhưng em đã quên không mang quần áo vào phòng tắm.” Cô không thể nào vừa choàng khăn tắm quanh người vừa sử dụng nạng được.
Gabe đang xem điện thoại, ngẩng đầu lên và ngắm nhìn cơ thể cô phô bày. “Em đang xin lỗi đấy à?”
“Anh giúp em băng chân lại được không?”
“Được chứ, anh thích đóng vai bác sĩ đấy.”
Cô để túi đồ y tế lên giường và nằm úp xuống.
“Nhất là khi anh có thể vừa làm vừa được ngắm nhìn vòng ba của em,” anh đùa.
“Nhìn ổn không anh?”
Anh vuốt má cô. “Nhìn tuyệt lắm!”
“Vết thương thì sao, Quý ngài Mông Má? Nhìn nó thế nào?”
“Nhìn như có ai đó đã bắn qua chân em.”
“Không bị nhiễm trùng chứ?”
“Không, vết thương vẫn ổn.”
“Đầu tiên, anh bôi thuốc kháng sinh hộ em, sau đó đắp gạc lên rồi hẵng băng lại.”
Anh nhẹ nhàng chạm vào cô trong quá trình thực hiện. Anh băng bó vết thương ở chân cô, những ngón tay khẽ chạm vào đùi trong. “Anh phân tâm quá, nhưng anh nghĩ ổn rồi đấy,” anh nói, dán lại phần rìa của miếng băng.
Cô xoay người lại. “Anh cởi đồ ra đi.”
Anh đứng qua người cô, nhìn thẳng vào mắt cô trong lúc cởi đồ, đoạn phủ cơ thể ấm áp của mình lên cô. “Anh đè lên chân em có nặng lắm không? Anh không muốn làm em đau.”
“Thú thật lúc này em không còn cảm nhận được gì về chân cẳng nữa.”
Họ ôm nhau trong vũ trụ be bé đầy riêng tư được tạo nên bởi những tấm rèm buông chắn sáng và điều hòa ở chế độ cao. Chỉ những âm thanh ồn ào nhất của thành phố mới có thể chạm đến họ.
“Ngày mai anh phải về nhà lo chuyện chăm sóc mẹ,” anh nói. “Anh đang nhắn tin với chị Lacey lúc em bước ra từ phòng tắm. Chị ấy phải quay lại Saint Louis vì hai hôm nữa, mấy đứa con trai của chị ấy sẽ về nhà. Chị ấy muốn dành thời gian bên con trước khi chúng quay trở lại trường học.”
“Thích quá, cả nhà họ sẽ được đoàn tụ.”
“Em muốn về nhà với anh để lấy xe của em không?”
“Em có thể thuê xe lúc về. Em phải ở lại đây vì Ursa.”
“Cũng đúng.” Nói đoạn anh ôm cô. “Thật tốt khi hôm nay em đã nói ra toàn bộ nỗi lòng mình. Ban đầu anh không dám chắc, nhưng anh nghĩ những gì em nói hôm nay sẽ là một phần lý do để họ đồng ý cho phép em thăm con bé đấy.”
“Hoặc họ đang dùng em để kiểm soát con bé.”
“Có lẽ nhất cử lưỡng tiện.”
“Em học được sự can đảm này từ mẹ anh đấy.”
“Thật à?”
“Em biết mình muốn nói gì khi mọi người ở đấy, nhưng em cảm thấy nao núng. Và rồi em nghĩ về cô Katherine đã dồn hết can đảm như thế nào để thầy Arthur và thầy George có thể ngồi lại với nhau.”
“Hai người đúng là những quý cô vô địch thiên hạ.” Rồi anh từ từ thiếp đi.
“Gabe…?”
“Sao thế?”
“Anh có lo lắng khi Ursa dùng ngôi thứ ba để nói về bản thân mình không?”
“Có chứ. Nhưng anh nghĩ đó là cách con bé giải quyết chuyện đó.”
“Em sợ việc bắt con bé kể lại mọi chuyện trước khi nó sẵn sàng sẽ xé nó làm hai.”
“Đó là lý do mình có bác sĩ tâm lý.”
“Em không thích bà ấy.”
“Anh cũng vậy. Ngủ đi em.”
Lần đầu tiên được nằm trên giường kể từ lúc rời Nhà Kinney, Jo ngủ li bì. Hơi nước thơm mùi xà phòng khi Gabe tắm đánh thức cô dậy. “Chắc chắn em đuối sức quá,” anh nhận xét.
“Đúng thật. Em thích căn phòng này. Em sẽ tiếp tục thuê nó.”
“Anh có cần trả phòng không?”
“Thôi. Em cũng muốn trả tiền.”
“Em không cần làm thế đâu.”
“Em biết, nhưng em muốn vậy mà.”
“Được rồi, đại gia. Mình ăn sáng trước khi anh lên đường nhé, để em mời anh đấy.”
Sau bữa sáng, hai người mua cho Ursa bút màu, giấy vẽ, còn Jo mua một chiếc điện thoại mới. Cô đi cùng Gabe đến nhà để xe. Anh đưa cô hai chìa khóa phòng. Và lần đầu tiên kể từ lúc quen nhau, họ mới cho nhau số điện thoại. “Chắc giờ chúng mình trở thành một cặp đôi bình thường rồi đấy,” Jo nói.
“Anh chưa dám tiến xa vậy đâu,” anh đáp.
“Vậy em tiến lên trước và nói em yêu anh nhé? Em biết bãi giữ xe không phải là nơi lãng mạn nhất để thốt lên lời này lần đầu tiên…”
“Anh cũng yêu em, Jo à.” Họ áp hai cơ thể vào nhau, nạng của Jo lạch cạch rơi xuống đất. Người qua kẻ lại nhìn chằm chằm.
Jo cảm thấy vắng anh đến nhói lòng lúc đi bộ trở lại bệnh viện. Ursa cũng nhớ anh.
Không còn cảnh sát canh gác nữa. Cuối ngày hôm ấy, Jo nghe tin Nathan Todd đã bị bắt. Sang hôm sau, Ursa được chuyển vào một phòng bình thường trong viện nhi. Jo được phép thăm nom con bé bất cứ lúc nào cô muốn, trừ các buổi tư vấn. Cô tranh thủ khoảng thời gian này để ra ngoài ăn hoặc mua gì đó giúp Ursa tiêu khiển.
Giữ cho Ursa không chán chẳng dễ dàng gì. Sau vài ngày, con bé đã chán đọc sách, vẽ vời và xem tivi. Jo mang tặng cô bé bức tranh ghép hình dành cho người lớn vẽ hai mẹ con nhà nai đứng giữa khu rừng nhìn như khu rừng ma thuật mà Ursa yêu quý. Trong lúc hai cô cháu đang lắp ráp rìa ngoài của bức tranh thì có ai đó gõ nhẹ trên cánh cửa để ngỏ. Lacey bước vào với hai chú mèo bông trên tay. “Tôi có làm phiền không?” Chị ấy hỏi.
“Không đâu, mời chị vào,” Jo đáp.
Lacey giơ hai chú mèo nhồi hạt lên, một trắng một xám. “Bác biết nó không giống như mèo thật, nhưng đây là Juliet và Hamlet.”
“Chú Gabe đã kể cho bác tên của chúng ạ?” Ursa hỏi.
“Chú ấy kể cho bác rồi,” Lacey trả lời. “Con đặt tên hay lắm.” Khi Lacey chìa hai chú mèo ra, Ursa nhìn Jo, rõ ràng e ngại trước hành động đó.
“Nào, con biết phải nói gì mà,” Jo giục.
Ursa nhận chú mèo bông. “Con cảm ơn bác ạ,” cô bé ngoan ngoãn. Nó cầm chú mèo mướp Caesar lên và đặt ba con mèo lại với nhau. “Con chỉ còn Olivia, Macbeth và Othello nữa thôi là đủ bộ.”
“Con khỏe hơn rồi nhỉ?” Lacey nhận xét.
“Dạ phải,” Ursa đáp. “Mai hoặc mốt, họ sẽ cho con về Urbana với cô Jo. Con sẽ sống với cô ấy và cô Tabby.”
“Nghe thích quá,” bà nói.
“Nhưng đó chỉ là mong muốn của bọn em thôi chứ chưa phải thực tế,” Jo trầm tư.
“Thực tế mà!” Ursa phản đối.
“Nếu thực tế thì người ta đã báo cho cô rồi, bé bọ cưng ạ.”
“Có thể họ chưa báo, nhưng con biết chuyện sẽ như vậy.”
Jo bước xuống giường. “Chị ngồi chơi,” cô kéo ghế và nói với Lacey.
“Tôi không ở lại lâu được,” bà đáp. “Tôi muốn xem tình hình Ursa như thế nào và nói chuyện với cô vài phút. Mình ra phòng chờ một lát được không?”
“Tất nhiên rồi.” Nói đoạn cô quay sang bảo Ursa, “Con tìm thêm mấy miếng ngoài rìa trong lúc cô đi vắng nhé.”
“Cô có quay lại với con không?” Con bé hỏi.
“Có chứ, nhưng chắc cô chỉ ngồi một lát rồi sẽ đi. Tiến sỹ Shaley sẽ đến đây trong vòng ba mươi phút nữa.”
“Con không muốn nói chuyện với cô ấy!”
“Mình có thể thôi nhắc lại chuyện này được không?” Jo ngán ngẩm.
“Cô ấy toàn nói những điều vớ vẩn!”
“Cô ấy đang cố giúp con thôi mà. Tí nữa cô quay lại nhé.”
Jo khá tò mò về nguồn cơn nào mà lại khiến Lacey lột xác đến thế. Ngay cả khuôn mặt của bà cũng khác, điềm tĩnh và sáng sủa hơn, quần jean rách và áo tay phồng rất hợp với phong thái thư thả đầy bí ẩn này. Họ ngồi trong căn phòng được trang trí đầy màu sắc để khiến những bệnh nhân nhí vui vẻ hơn. “Mọi chuyện thế nào rồi?” Lacey hỏi.
“Tùy ý chị hỏi là chuyện nào.”
“Tôi mong cô không giận, nhưng Gabe đã kể với tôi cô có thể bị buộc tội gây nguy hiểm cho trẻ em. Cậu ấy bảo cảnh sát dặn cô không được rời Illinois sau khi về nhà.”
Thú thật, Jo hơi bực mình và có chút bất ngờ khi anh đem chuyện của cô kể với chị Lacey.
“Cậu ấy cũng bảo cô khó lòng có thể trở thành mẹ nuôi của Ursa, trong khi cô rõ ràng là người nên được nuôi cô bé.”
Khéo Lacey có chị em song sinh gì đấy mà Gabe không biết cũng nên. Thêm một bí mật nữa trong gia đình của anh.
“Nhân viên xã hội chưa nói gì với cô à?” Lacey hỏi.
“Chưa chị ạ, và em xem ấy là dấu hiệu không tốt. Nhưng chị đã thấy Ursa kỳ vọng thế nào rồi đấy.” Cô đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, nơi lấp ló những sọc trời xanh len lỏi giữa các tòa nhà. “Thỉnh thoảng em lại nghĩ việc em bám trụ ở đây là sai. Có thể em đang khiến mọi chuyện tệ hơn cho con bé.”
“Vậy sao cô vẫn làm?”
“Vì em quan tâm đến những gì xảy ra với con bé. Em nghĩ em có thể giúp con bé vững tâm hơn, nhất là khi nó đã trải qua biết bao sóng gió.”
“Tôi nghĩ hai cô cháu có chung điểm đó.”
Jo không biết liệu bà đang ám chỉ căn bệnh ung thư của cô, chuyện mẹ cô qua đời hay vụ xả súng, hoặc có khi là cả hai. Nếu bà đang nói tới ung thư, hẳn bà đã được nghe tin từ Gabe.
“Với lại, lý do tôi đến đây… ngay cả Gabe cũng không biết đâu.”
“Anh ấy không biết gì ạ?”
“Hoàn toàn không biết chuyện tôi đến đây. Cậu ấy cũng không biết tôi đã bàn bạc với chồng mình về tình hình của cô. Troy, chồng tôi, là một luật sư gia đình. Anh ấy giải quyết các vụ ly hôn là chính, nhưng thỉnh thoảng, anh ấy cũng làm các vụ giành quyền chăm sóc hoặc nhận con nuôi. Nếu cô đồng ý, anh ấy sẵn sàng giúp, và hoàn toàn miễn phí.”
“Em có tiền mà.”
“Bọn tôi thấy việc nhận tiền từ bạn gái của Gabe hơi khó coi.”
“Giờ em là bạn gái anh ấy rồi sao?” Jo hỏi.
Lacey biết lời cô nói đầy châm chích, nhưng bà chỉ mỉm cười. “Cô không biết à?”
“Có lẽ em chưa nhận được tờ thông báo nào từ nhà Nash.”
“Chà, thế mà cả nhà tôi nhận rồi đấy.”
Một lời xin lỗi. Tuy vi tế, nhưng Jo vẫn đón nhận nó. “Em rất trân trọng sự ủng hộ của cả nhà.”
“Là Gabe đấy,” bà kể.
“Là sao ạ?”
“Trước khi tôi quay về Saint Louis, nó đã đề nghị cả nhà ngồi lại. Lúc chuẩn bị họp, bỗng dưng thầy George Kinney đến gõ cửa. Thầy ấy đang ở khu đất nhà mình để sửa lại mấy cánh cửa. Thầy ấy cũng giống như tôi, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra. Gabe chỉ mời thầy qua thế thôi.”
Jo mỉm cười. Mỹ mãn chưa kìa, Gabe hành động y như bà Katherine.
Lacey chú ý nét mặt của cô. “Cô biết cậu ấy định làm gì à?”
“Em không biết, nhưng em có thể đoán điều anh ấy làm là để hai người gặp mặt.”
“Nó đã kể từ đầu đến cuối! Về mối tình giữa thầy George và mẹ tôi nảy nở như thế nào, chuyện hai người bọn họ và bố tôi đã đồng thuận ra sao để không để Gabe biết mình là con trai của thầy George. Là người trong cuộc, mẹ tôi và thầy George biết tất cả. Nhưng họ rất sốc khi nó bảo mình đã nhìn thấy hai người làm tình trong rừng và phát hiện mình không phải con của bố Arthur. Nó kể đó là lý do nó bắt đầu căm ghét họ. Và rồi cậu em tôi nói một câu không chê vào đâu được.”
“Đó là?”
“Gabe bảo mình tha thứ cho họ. Nó nói giờ nó yêu cô nên hiểu được tất cả những hành động mà họ làm. Nó nói rằng thà chết vào cái đêm gã đàn ông kia chĩa súng vào cô, chứ không chấp nhận nhìn cô chết. Gabe bảo không có gì có thể cản tình yêu được như thế, và rằng nó cảm thấy hạnh phúc khi biết mình được sinh ra từ những đam mê bạo liệt đến vậy.”
Jo mặc kệ Lacey thấy mình khóc.
“Phải! Cả bốn người chúng tôi đều rơi nước mắt. Đó là điều tuyệt vời nhất từng xảy ra trong gia đình chúng tôi.” Bà mở túi và lấy ra hai tờ giấy mềm, đưa một tờ cho Jo. “Kể từ lúc vợ mình chìm trong men rượu, những gì thầy George dành cho vợ chỉ còn là trách nhiệm mà thôi,” bà nói, đưa tờ giấy lên chấm mắt. “Thầy ấy và mẹ tôi dự định kết hôn. Thầy ấy đã hỏi chị em tôi có chấp nhận chuyện đó không.”
“Chị có thấy ổn với chuyện đó không?”
“Quá mừng ấy chứ! Nhà tôi còn làm tiệc đính hôn kìa. Tôi ở lại thêm một đêm, và cả nhà đã có một khoảng thời gian đẹp nhất, nướng sườn, uống bia. Gabe và tôi thức đến khuya để nói chuyện, bọn tôi trút ra tất cả hiềm khích đã tích tụ bao lâu nay.”
Jo thấy thật khó tin khi họ có thể vượt qua ngần ấy chuyện nhanh đến thế.
“Tôi đoán nó đã kể với cô cách tôi đối xử với nó lúc nhỏ,” bà thêm vào, tựa hồ đọc được suy nghĩ của Jo.
Jo không hé lời nào về những gì Gabe kể lúc không có mặt anh.
Lacey hiểu sự im lặng của cô. “Chắc là nó đã kể rồi,” bà nói. “Tôi biết mình có nói cũng chỉ là biện hộ, nhưng khoảng thời gian Gabe được sinh ra, tôi đã rơi vào trầm cảm. Tôi thấy mình vừa béo ú vừa xấu xí, đã vậy viết lách cũng chẳng ra gì. Còn Gabe, thằng bé mới đáng yêu, xinh xắn làm sao. Đầu óc nó còn rất tinh nhanh. Tôi ganh tị lắm.”
“Chị có biết anh ấy là con của thầy George không?”
“Tôi có nghi ngờ việc mẹ mình qua lại với thầy ấy. Và đêm trước ngày Gabe được sinh ra, bố tôi say túy lúy, vừa kể vừa khóc...” Bà nấc lên, lau nước mắt. “Tôi đổ tất cả mọi sự lên đầu thằng bé. Việc mẹ tôi không yêu bố tôi. Việc bố tôi thân tàn ma dại. Cả chuyện tôi trầm cảm. Và khi bố tôi nhất mực yêu thương đứa trẻ hoàn hảo ấy, cả thế giới quanh tôi như sụp đổ. Tôi thấy mình bị bỏ rơi lúc tôi cần hình bóng của một người bố nhất, và cả lúc tôi quyết định từ bỏ chuyện viết lách.”
Jo nắm lấy tay Lacey. “Em rất tiếc. Nội tình còn phức tạp hơn em tưởng tượng. Giờ chị còn trầm cảm không?”
Bà gật đầu. “Nhưng may là có chồng tôi. Lúc nào anh ấy cũng ở bên. Ngay cả những lúc đáng lý ra anh ấy nên đá tôi đi cho rồi.” Nói đoạn nước mắt bà lại tuôn rơi.
“Em rất mừng khi Gabe và chị cuối cùng cũng nói ra được tất cả.”
Bà lại gật đầu, lau mắt với mảnh giấy sũng lệ.
“Gabe chẳng nói gì với em. Hôm trước em hỏi mọi chuyện thế nào, anh ấy chỉ nhắn đúng một chữ: Tốt .”
“Cậu ấy vui lắm,” bà kể. “Kể từ bé đến giờ, đây là lần đầu tiên tôi thấy nó hạnh phúc như vậy. Tất cả là nhờ cô đấy. Nhờ cô mà tất cả mới xảy ra.”
“Theo đúng chuẩn, mình phải nói Ursa là người thực hiện.”
“Với hạt quark của con bé à?”
“Gabe kể với chị cả chuyện này sao?”
“Cậu ấy kể với tôi mọi thứ về cô bé. Mong cô tha thứ khi tôi đã gọi cảnh sát trưởng để trình báo.”
“Chị hành động như vậy là đúng. Lý ra em cũng nên làm thế, nhưng lý trí của em bị lu mờ.”
“Vì cô thương nó. Nên hãy để chồng tôi giúp cô.”
“Có lẽ em nên tận dụng bất cứ sự giúp đỡ nào. Em nên làm gì ạ?”
Bà rút điện thoại từ trong túi ra nhắn tin cho ai đó. Khi xong xuôi, bà nói, “Anh ấy ra xe rồi. Đang trên đường đến.”
“Ý chị là anh nhà?”
“Ừ, Troy Greenfield, luật sự vô địch của cô.”