← Quay lại trang sách

Chương 37

Troy, một người đàn ông thân thiện, rắn rỏi, lắng nghe Jo kể đầu đuôi sự việc ngay trong phòng tiếp khách bệnh viện. Ông hỏi nhiều câu và ghi chép rất kỹ.

Khi quay trở lại bệnh viện, mặc dù không nuôi thêm hy vọng về cơ hội được sống cùng Ursa, nhưng cô vẫn cảm thấy vui vẻ vì chí ít cô thấy ít nuối tiếc hơn. Vạn nhất không như ý, cô biết mình đã làm hết sức.

Đã vài ngày không thấy bóng dáng của bà Lenora Rhodes và Tiến sỹ Shaley. Ursa đã đủ khỏe để ra viện, thành thử giờ là lúc họ phải quyết định nơi ăn chốn ở của cô bé. Ba ngày sau buổi Lacey đến thăm, Troy đã gọi điện cho Jo trước lúc cô rời khách sạn. “Anh có cả tin tốt và tin không tốt lắm,” anh nói.

Tim Jo đập loạn trong lồng ngực.

“Em sẽ không bị buộc tội,” anh báo.

“Anh chắc chứ?”

“Mất kha khá thời gian họ mới chịu xác nhận rõ ràng, nhưng anh đã đeo đẳng cho đến khi họ đưa ra câu trả lời. Anh đã bảo họ chúng ta cần biết em có bị luận tội hay không để có thể thu xếp thuê John Davidson, một luật sư bào chữa tài năng.”

“Đó là lý do họ không khép tội em? Họ ngại luật sư Davidson à?”

“Thành thật mà nói, anh thấy vấn đề này không liên quan lắm. Hôm qua, anh đã trao đổi rất lâu với thanh tra Kellen, và đa phần nguyên nhân đều xuất phát từ sự ngưỡng mộ của ông thanh tra dành cho Gabe. Nếu em bị luận tội, Gabe cũng lâm vào thế khó, vì Ursa cũng ở trên đất cậu ấy nhiều ngày. McNabb và Kellen đều không muốn Gabe bị buộc tội.”

“Sao em thấy điều này nghe có vẻ thiên vị nam giới quá nhỉ?”

“Em nói đúng đấy, anh cũng tranh cãi điểm này. Nghe vậy, thanh tra Kellen đã nói rõ ông ấy luôn ủng hộ em. Thanh tra rất phục bản lĩnh của em khi giúp một đứa trẻ không quen không biết. Và vụ của em còn vững hơn nhờ những gì viên cảnh sát đầu tiên đã phát ngôn vào đêm em gọi điện thoại cho cảnh sát trưởng. Anh đã yêu cầu họ chất vấn anh ta…”

“Kyle Dean?”

“Ừ, và anh ta thừa nhận chuyện mình đã nêu ra một vài ý kiến về việc nhận nuôi, và các ý kiến này mang tính chủ quan cao, nên có thể đã khiến em rối trí. McNabb thiên về hướng khép tội em, nhưng sau khi thấy hành vi đáng đặt dấu hỏi từ một cảnh sát dưới trướng mình sẽ trở thành yếu tố then chốt trong vụ án, ông ta rút ngay.”

“Ồ! Chị Lacey nói đúng, anh quả là một luật sư vô địch.”

“Cảm ơn em,” anh đáp, khúc khích cười.

Jo đã nhẹ gánh lo, nhưng cô không còn tâm tư để tận hưởng tin tốt Troy vừa báo khi tin không-tốt-lắm chuẩn bị ập xuống đầu.

“Còn về phần Ursa,” Troy tiếp tục, “anh chưa thu được tiến triển gì từ phía nhân viên xã hội, và anh không thể áp luật vào quyết định mà họ đưa ra đối với tương lai của cô bé được. Anh rất tiếc khi phải nói với em như vậy, nhưng anh nghĩ họ đã chọn được gia đình nhận nuôi con bé rồi.”

“Em cũng nghĩ vậy.”

“Nhưng anh sẽ kiên trì, Jo ạ. Khoan hẵng từ bỏ.”

“Anh có thể giúp em có quyền thăm viếng hay gì đó tương tự không?”

“Vì hai người không phải máu mủ ruột rà, nên về mặt pháp lý, em không có quyền thăm viếng cô bé. Em sẽ phải bàn vấn đề này với nhân viên xã hội và gia đình nhận nuôi con bé. Nhưng anh sẽ tìm cách, được chứ?”

“Vâng. Cảm ơn anh vì tất cả những gì anh đã làm.” Cô thậm chí còn chẳng nhìn thấy nút tắt trên màn hình điện thoại bởi đôi mắt đã nhòe lệ.

Lúc Jo đến, Lenora đang ở trong phòng Ursa. Bà dẫn Jo ra sảnh và báo với cô một tin sét đánh ngang tai. Bố mẹ nuôi tiềm năng của Ursa sẽ đến thăm con bé sau bữa trưa. Bà yêu cầu Jo lánh mặt khi hai bên gặp nhau, ngoài ra bà cũng nhờ cô khuyên nhủ Ursa chấp nhận chuyện con bé sẽ sớm chuyển về sống với bố mẹ mới.

“Bà có cân nhắc đến tôi không?” Jo hỏi.

“Joanna… Sao chúng tôi làm vậy được?”

“Tại sao không?”

“Chúng tôi luôn cố gắng đưa các bé vào gia đình có một cặp vợ chồng…”

“Điều đó thật nhảm nhí và bà thừa biết vậy. Rõ ràng Ursa đã nói điều con bé muốn, và nó không muốn một ông bố bà mẹ xa lạ. Và bà biết tôi có nguồn lực và khả năng như một cặp vợ chồng bình thường.”

“Lý do không phải chỉ vì cô còn độc thân đâu. Còn những yếu tố khác nữa.”

“Là gì?”

“Cô còn đi học. Tình trạng sức khỏe của cô không ổn định. Và chúng tôi không thể bỏ qua tình huống gây nguy hiểm tới đứa trẻ.”

“Nhưng cảnh sát đã không luận tội tôi.”

“Dù họ có luận tội hay không thì đánh giá dành cho cô vẫn kém khả quan.”

“Bà biết tính tình của Ursa như thế nào rồi đấy, bà nghĩ tôi có thể làm tốt hơn không? Nếu tôi kéo cảnh sát vào cuộc, con bé sẽ bỏ trốn và tôi biết việc con bé ở với tôi sẽ an toàn hơn so với việc một mình nó chui nhủi.”

“Cô biết những điều cô làm còn nhiều hơn vậy mà.”

“Ví dụ như?”

“Cô đang đóng vai mẹ đứa trẻ.”

“Và điều đó khiến tôi không phải ứng cử viên tiềm năng để trở thành mẹ nuôi của con bé sao?”

“Đó là lý do chúng tôi quan ngại việc cô làm. Cô vừa mất mẹ và vừa cắt bỏ cơ quan sinh sản.”

“Sao bà biết điều này?”

“Ursa đã kể với chúng tôi.”

“Bà lừa một đứa bé để thu thập thông tin về tôi? Sao bà không nghĩ tới chuyện hỏi thẳng tôi?”

“Chúng tôi không hề lừa cô bé. Con bé đã kể với Tiến sỹ Shaley trong các buổi tư vấn.”

“Vậy còn tệ hơn! Cô ta dùng tâm lý trị liệu để thu thông tin bất lợi cho tôi!”

“Hãy giúp Ursa chấp nhận chuyện này. Đó là cách tốt nhất để yêu thương cô bé.”

“Tôi không đồng ý, nhưng tôi sẽ cố thuyết phục con bé. Tôi chỉ sợ nó lại bỏ trốn và gặp chuyện bất trắc thôi.”

“Cô đừng lo, những đứa trẻ như vậy sẽ biết đâu là bến đỗ an toàn cho mình.”

“Những đứa trẻ như vậy?” Jo không tin tưởng mình có thể giữ cái đầu lạnh để tiếp xúc với Lenora thêm bất cứ giây nào nữa. Cô bước vào phòng Ursa.

“Cô cáu chuyện gì vậy ạ?” Ursa hỏi.

“Cô không có.”

Ursa nhìn cô chằm chằm. “Bà Lenora đã nói gì với cô đúng không ạ?”

Jo ngồi bên giường và kể con bé nghe. Nó khóc òa, phản đối ầm ĩ. Chừng một tiếng sau, bác sĩ vào khám mà con bé vẫn chưa ngừng khóc. Jo ra khỏi phòng để bác sĩ có thể kiểm tra vết thương của Ursa. Khi bước ra, bác sĩ khẽ nói với cô, “Jo… Tôi rất tiếc khi biết quyết định của họ. Tất cả chúng tôi đều cho rằng họ đã phạm sai lầm. Chúng tôi đã thấy cách cô ở bên cô bé và mối liên kết khăng khít giữa hai người.”

Jo gật đầu.

“Thậm chí tôi còn chẳng biết nếu không có cô, Ursa có thể hồi phục được hay không. Lúc chúng tôi chuẩn bị phẫu thuật, con bé đã tỉnh dậy. Dù mất máu rất nhiều nhưng nó vẫn đòi gặp cô. Tôi nói với con bé rằng chúng tôi phải chữa vết thương ở bụng cho nó trước, thế là cô bé bảo vậy thì tốt quá, bởi nó quyết định quay lại từ các vì sao để ở với cô Jo, nên nếu nó mà chết thì cô ắt sẽ buồn lắm.”

Ông bác sĩ phát hiện mình đã làm cô khóc. “Trời, tôi xin lỗi. Lời tôi nói làm cô đau lòng phải không?”

“Không. Cảm ơn ông. Tôi trân trọng sự hỗ trợ của bác sĩ.”

Chừng một tiếng rưỡi sau, Jo rời khỏi phòng của Ursa để nhường chỗ cho bố mẹ nuôi mới trong lúc Ursa thút thít dằn dỗi. Quay lại khách sạn, cô gọi điện cho Gabe. Anh muốn đến Saint Louis để làm chỗ dựa cho cô nhưng không thể để mẹ một mình. Lacey đang ở với gia đình, ông George thì đang ở Urbana với con gái. Ông đã quyết định kể với các con của mình rằng Gabe là con trai mình, bởi ông không muốn bưng bít thêm bất cứ một bí mật nào trong nhà nữa.

Đêm đó, Jo không quay lại bệnh viện. Khéo bố mẹ nuôi của Ursa còn ở đó. Mà thật ra cô mong như thế. Dành thật nhiều thời gian bên cạnh con bé trước khi nó chuyển về ở là cách duy nhất để hạn chế khả năng con bé trốn đi.

Sáng hôm sau, khi Jo đến viện nhi thì đã thấy Lenora đang đợi mình, bực bội ra mặt. “Cô có cố gắng giúp con bé chấp nhận chuyện này không vậy?” Bà chất vấn.

“Có chứ sao không! Bà hỏi nhân viên y tá mà xem. Tôi đã ngồi suốt mấy tiếng để ngọt nhạt với con bé.”

Lenora dò xét ánh mắt Jo và biết cô đang nói thật.

“Có chuyện gì xảy ra vậy?”

“Thất bại thảm hại. Cô biết Ursa đã nói gì với họ không?”

“Nói gì?”

“Đầu tiên, nó ba hoa mình là người ngoài hành tinh. Cặp bố mẹ nuôi đã chuẩn bị tinh thần vì tôi đã cảnh báo trước. Nhưng sau khi cô bé Ursa thông minh sáng láng đó thấy điều này không hù được họ, nó bèn nói nó đến từ hành tinh ăn thịt người.”

Kẻ ăn thịt người màu tím.

“Cô có biết cô nhóc ranh này đã nói gì với cặp bố mẹ nuôi mới không? Con bé nói khi họ đi ngủ, nó sẽ đâm chết rồi ăn thịt họ. Cặp vợ chồng này còn có một đứa con nuôi khác, và Ursa nói đứa bé đó ngon nhất nên sẽ giết đầu tiên.”

“Rõ ràng con bé nói những điều cực đoan nhất mà nó nghĩ ra để hù dọa. Ursa không phải dạng người bạo lực.”

“Làm sao mà cặp vợ chồng kia biết và đánh liều được chứ? Nhất là khi họ còn có một đứa trẻ nhỏ ở nhà?”

“Bà muốn tôi nói chuyện với họ hay sao?”

“Họ rút lui rồi! Họ bỏ của chạy lấy người và không muốn dính dáng gì tới con bé nữa.”

“Vậy giờ sao?”

“Cửa số hai - cặp vợ chồng tốt thứ nhì mà chúng tôi lựa chọn.”

“Bà nên dặn họ trước đi. Tôi sẽ nói chuyện với họ nếu bà muốn.”

Lenora đưa tay vuốt lên vuốt xuống mái tóc tém. “Chắc phải nhờ cô rồi.”

Ngày hôm sau, Jo cung cấp một khóa học cấp tốc về Ursa Dupree Ngoài Hành Tinh cho cặp vợ chồng thứ hai. Họ đều là những người tốt. Anh chồng có một doanh nghiệp tư vấn kỹ thuật, còn chị vợ ngày trước là huấn luyện viên phòng gym, giờ ở nhà nội trợ để chăm cậu con trai sáu tuổi. Hai vợ chồng không còn khả năng sinh con.

Jo đã trao đổi với Ursa trước khi cặp vợ chồng bước vào, năn nỉ con bé hợp tác. Tuy nhiên, Ursa không chịu, nhất quyết đòi sống với Jo. Và kịch bản trước lặp lại, Jo rời bệnh viện với màn khóc não lòng của cô bé ám ảnh tâm trí.

Đến ngày hôm sau, Jo quay trở lại bệnh viện đúng lúc cặp vợ chồng nhận nuôi đang ghé thăm Ursa lần thứ hai. Jo định rời đi nhưng cả hai đề nghị cô ở lại. “Mình nói chuyện nhé,” chị vợ lên tiếng. “Tôi mong tất cả chúng ta có thể làm bạn.”

Jo cố gắng khiến Ursa mở lòng hơn, nhưng cô bé mặt nặng như chì và chỉ cộc lốc trả lời những câu nào hỏi thẳng mình. Khi Jo muốn cho cặp vợ chồng xem những bức tranh mà Ursa vẽ, con bé hét toáng lên, “Con không muốn cho họ xem! Đó là đồ riêng tư của con!”

Chưa hết, lúc Jo bảo cô bé rằng có thêm em trai sẽ rất vui, khuôn mặt con bé sưng sỉa, “Con không thèm bất cứ đứa em trai ngu si nào hết!”

“Con sẽ có hồ bơi đấy, Ursa ạ,” Jo nhẹ nhàng. “Như thế chẳng phải rất vui sao?”

“Không vui gì hết!” Ursa nói. “Con chỉ muốn bơi với cô và chú Gabe ở Summers Creek thôi!”

“Cô xin con đấy, hãy cư xử thật ngoan như cô bé mà cô biết xem nào,” Jo khổ não.

“Con không muốn ngoan với họ!” Ursa oai oái. “Con chỉ muốn sống với cô thôi! Cô bảo cô cũng muốn vậy mà! Vậy tại sao cô lại ép con thích họ?”

“Thôi, tốt nhất tôi nên đi thì hơn,” Jo từ bỏ.

“Ừ,” Lenora đáp. “Cảm ơn cô vì đã cố gắng.”

Jo ôm Ursa vào lòng để chào tạm biệt nhưng con bé không chịu buông. “Cô đừng đi!” Nó bù lu bù loa. “Con sẽ ngoan mà! Cô đừng đi!” Hai y tá và Lenora phải kéo tay con bé ra. Ursa la hét, “Đưa con đi với! Con thương cô lắm, cô Jo ơi! Con chỉ muốn ở với cô thôi!” Jo nhanh chóng rảo bước băng qua hành lang, né tránh ánh nhìn u ám của y bác sĩ.

Bảy giờ tối, Jo ăn một hộp sữa chua và vài quả nho trong phòng khách sạn. Cô phải ép bản thân mình ăn cho có sức. Kể từ chiều sau cuộc nói chuyện điện thoại đầy nước mắt với Gabe, cô vừa buồn nôn vừa bải hoải. Sáng hôm sau, cô sẽ phải tạm biệt Ursa lần cuối. Việc nấn ná lại đây như từng nhát dao cứa vào tim cô.

Qua tám giờ, những đợt sấm sét đầu tiên đùng đoàng đánh vào Saint Louis. Dự báo thành phố sẽ có dông cả đêm. Jo đi ngủ, buông rèm chắn ánh sáng và bật điều hòa ở chế độ cao. Cô gần như không nghe thấy tiếng sấm chớp và tiếng mưa dội vào cửa sổ. Nhắm mắt, cô cuộn tròn mình dưới chăn, vòng tay áp vào bộ ngực xương xẩu. Chín giờ năm mươi hai phút, cô bị đánh thức bởi một cuộc gọi bất ngờ. “Lenora?” Jo nhấc máy.

“Con bé biến mất rồi,” Lenora thông báo.

Jo lật đật xuống giường. “Ý bà là gì? Con bé đi về nhà với cặp vợ chồng kia à?”

“Con bé bỏ trốn rồi. Chúng tôi tìm không ra.”

“Làm sao con bé có thể bỏ trốn khỏi bệnh viện có an ninh cao độ như thế?”

“Cô biết lý do mà, con bé thông minh quá chứ sao! Họ đoán con bé vẫn còn trốn trong bệnh viện nhưng chưa tìm ra.”

“Con bé mất tích bao lâu rồi?”

“Từ lúc y tá báo mất tích cũng được một tiếng đồng hồ rồi.”

“Camera có quay lại được gì không?”

“Họ đang kiểm tra. Ban đầu họ cứ nghĩ sẽ dễ dàng tìm ra con bé.”

“Vậy là họ không biết Ursa rồi.”

“Nhưng cô thì biết. Cô đã cảnh báo chúng tôi. Nhỡ đâu con bé đã rời khỏi bệnh viện và ra khỏi thành phố thì sao?”

Chẳng bao giờ lường trước được điều gì với Ursa, và việc rời khỏi bệnh viện sẽ là mục tiêu của nó. Nhưng Jo chỉ nghĩ trong đầu chứ không nói ra thành lời.

“Có lẽ con bé vẫn đang trốn trong phòng bệnh hoặc đâu đó tương tự. Tôi nghĩ họ sẽ tìm ra nó thôi.”

“Cô đến đây được không? Tôi nghĩ biết đâu nếu cô gọi con bé… nếu nó nghe thấy giọng nói của cô…”

“Tất nhiên. Tôi đang trên đường đến.”

“Gặp tôi ở cửa chính rồi sau đó tôi sẽ đưa cô vào. Họ khóa hết tất cả các cửa nẻo rồi.”

Chừng nửa tiếng sau, Jo có mặt ở bệnh viện, lục soát hết phòng này tới phòng khác cùng Lenora chưa được mười phút thì một nhân viên an ninh dừng họ lại. “Con bé không có trong bệnh viện,” anh ta nói.

“Anh chắc chứ?” Lenora hỏi.

“Nãy giờ chúng tôi tìm một bé gái mặc đồ bệnh viện, nhưng cô bé lại mặc quần áo bình thường. Đây là hình ảnh thu được từ camera giám sát.” Anh giơ bức hình Ursa đi qua hành lang bệnh viện ra.

Jo cầm lấy bức hình. Ursa đang mặc áo thun Đại học Illinois màu xanh dương của cô, chiếc quần bó được con bé xắn lên trông như quần lửng. “Đó là quần áo của tôi,” Jo nói. “Đây là bộ đồ tôi cất trong ba lô phòng trường hợp phải ngủ qua đêm với Ursa. Vài ngày trước, tôi phát hiện bộ đồ đã không cánh mà bay, nhưng tôi cứ tưởng nó bị rơi ở đâu đó.” Cô săm soi bức hình kỹ hơn. Ursa mang đôi giày thể thao màu tím. Lần cuối cùng Jo thấy con bé mang đôi này là vào đêm xảy ra vụ bắn súng. “Sao con bé có đôi giày này?”

“Đây là thứ duy nhất vớt vát được từ bộ đồ bê bết máu trên người con bé vào đêm nó nhập viện,” Lenora giải thích. “Thường thì các món đồ cá nhân được xếp gọn vào túi và cất trong tủ của bệnh nhân.”

“Có đoạn clip nào quay được cảnh cô bé rời khỏi bệnh viện không?” Jo hỏi.

Nhân viên an ninh gật đầu, nét mặt nghiêm trọng. “Cô bé vừa bước ra khỏi sảnh chính vừa nắm tay một người đàn ông. Đó là lý do chúng tôi tốn nhiều thời gian mới nhận diện được cô bé trên clip. Cô bé mặc đồ bình thường, lại còn đi chung với người khác.”

Jo phải tựa vào tường để ngăn mình khỏi loạng choạng.

“Anh có nghĩ người này bắt cóc cô bé không?” Lenora lo lắng.

“Xét đến quá khứ của cô bé, chúng tôi e có khả năng như vậy,” người nhân viên an ninh trả lời.

“Cảnh sát đã biết tin chưa?” Lenora hỏi.

“Mọi cảnh sát trong thành phố đều được báo rồi. Họ cũng đã phát Báo động AMBER [32] .”

Một suy nghĩ lóe lên trong đầu Jo. “Con bé không bị bắt cóc. Nó nắm tay anh ta chỉ để ra vẻ nó đi cùng anh ta mà thôi.”

“Làm sao cô biết được điều đó?” Lenora thốt lên.

“Tôi cũng không biết,” Jo đáp. “Nhưng Ursa biết con bé không thể một mình đi ra ngoài cửa.”

“Làm cách nào mà nó khiến một người lạ mặt nắm tay nó kia chứ?”

“Tin tôi đi, Ursa nhiều trò lắm.” Jo một lần nữa săm soi tấm hình. Tay cô bé đang nắm chặt thứ gì đó. Có lẽ nó không chỉ lấy quần áo từ ba lô của Jo. Jo mở túi trước của ba lô và tìm chìa khóa phòng khách sạn. Cô lục tìm chìa khóa Gabe đưa cho mà cô để trong phong bì giấy. Nó trống không. “Xem ra tôi biết con bé đi đâu rồi,” Jo lên tiếng.

“Đi đâu?” Lenora hỏi.

“Đi theo tôi,” Jo nói, xốc lại ba lô.

“Chúng ta phải báo cảnh sát,” Lenora nói.

“Cảnh sát không được vào cuộc cho đến khi chúng ta tìm ra con bé. Nếu nó thấy họ, nó sẽ lại trốn cho mà xem.”

“Có lý.”

Lenora mặc áo mưa trước khi bước ra màn mưa tầm tã. Jo vẫn khoác trên người chiếc áo nỉ cỡ đại mà Gabe để lại, giờ nó đã ướt sũng, thấm cả vào áo thun bên trong lúc cô đến bệnh viện. Ngoài phố, cảnh sát có mặt khắp nơi, đèn xe tuần tra lấp loáng trên những vũng nước mưa ở ngã tư.

“Tội nghiệp con bé,” Lenora lên tiếng. “Mưa bão thế này, chắc nó sợ lắm.”

“Tôi lại không nghĩ vậy,” Jo đáp. “Ursa thích dông bão.”

Lenora trông thấy nơi họ đang đi đến. “Con bé biết tên khách sạn cô ở à?”

“Tuần trước con bé hỏi tôi rất nhiều câu về nơi tôi ở. Tôi cứ tưởng nó chán nên hỏi chơi cho vui vậy thôi. Thậm chí con bé còn hỏi tôi có dùng chìa kim loại để vào phòng không, tôi bèn nói mình dùng thẻ.”

“Điều này có nghĩa là con bé đã lên kế hoạch từ lâu rồi.”

“Nó đợi xem mọi chuyện ra sao. Hôm nay nó trốn đi vì quá tuyệt vọng. Nó biết không có người nào sẽ giúp nó, ngay cả tôi.”

“Vậy có khi cô bé không đến phòng cô.”

“Tôi biết. Đó là điều tôi đang lo đây.”

“Nếu con bé quyết định tin người đàn ông đã dắt tay nó ra khỏi cửa như tin cô thì sao?” Lenora tư lự. “Nếu anh ta chưa đưa con bé đến đồn cảnh sát thì hẳn anh ta có ý định mờ ám.”

“Tôi không đưa con bé đến cảnh sát, mà tôi cũng chẳng có ý định mờ ám gì.”

“Nhưng may mắn cũng chỉ một hai lần, liệu còn bao nhiêu lần thì hết may?”

“Tôi đã cố nói với bà điều này suốt bấy lâu nay đấy.”

Họ bước vào khách sạn và vội vàng lên thang máy, Jo tập tễnh trên cẳng chân sưng vù. Thang máy dừng ở vài tầng trước khi lên đến tầng sáu. Đến phòng 612, Jo tra thẻ vào rãnh và đẩy cửa mở.

Ursa không có ở đó. Lenora nhìn cô kiểm tra đống chăn nệm lộn xộn và gầm giường. Cô kiểm tra cả tủ quần áo cho chắc. Chỉ còn một nơi chưa tìm. Cô bật đèn nhà vệ sinh và kéo rèm tắm. Ursa cuộn tròn trong bồn, quần áo và tóc tai con bé ướt đẫm nước mưa. Cô bé nhìn Jo bằng đôi mắt nâu buồn bã. “Cô Jo… Con vừa trốn đi,” con bé thú nhận.

“Cô thấy mà.” Jo bế con bé ra khỏi bồn tắm, đoạn ôm nó vào lòng.

Ursa bám rịt lấy người cô và khóc. “Cô không thương con nữa à? Sao cô lại muốn con sống với những người đó?”

“Cô không muốn vậy. Nhưng cô không thể làm gì khác.”

Ursa khóc lóc thảm thương trong lúc Jo bế con bé ra giường. Người con bé ướt như chuột lột, run lên bần bật. “Mình phải cởi đống đồ này ra, bé bọ cưng.” Jo để cô bé ngồi lên giường.

“Tại sao bác ấy lại ở đây ạ?” Ursa hỏi khi nhìn thấy Lenora.

“Vì bác lo cho con,” bà đáp.

“Dù bác có bắt con đi đâu, con cũng sẽ tìm đường về với cô Jo cho mà xem!” Ursa nói, nước mắt lã chã trên khuôn mặt. “Cô Jo và con biết cách hạnh phúc mà không cần đến bác!”

Jo cởi giày của con bé và lột bộ quần áo ướt khỏi người. Cô khoác lên cơ thể đang run lẩy bẩy của Ursa chiếc áo mới rồi đưa con bé vào giường, đắp chăn. Sau khi tắt điều hòa, cô bước vào nhà tắm thay bộ đồ ướt trên mình ra. Lúc cô đi ra, Lenora đang bấm điện thoại.

“Xin bà, khoan hãy gọi cảnh sát đến,” Jo khẩn khoản.

“Tôi phải báo để họ ngừng tìm kiếm,” Lenora phân bua.

“Tôi hiểu, nhưng có thể để chúng tôi bên nhau một lát được không?”

Lenora gật đầu. Khi kết nối với bộ phận an ninh bệnh viện, bà nói rằng đã tìm thấy Ursa và yêu cầu họ báo cho cơ quan pháp luật cô bé đang an toàn. Bà cởi áo mưa, thả người xuống ghế, thở dài đầy mệt mỏi.

Jo trèo vào giường với Ursa. Nguyên tắc ngủ riêng giường giờ chẳng quan trọng nữa. Cô sẽ cho Ursa những gì con bé cần. Cô ôm đứa bé sát vào người và hôn lên má nó. “Ấm không con?” Cô thủ thỉ.

“Con muốn ở đây mãi thôi,” Ursa khẽ khọt.

“Cô cũng vậy,” Jo đáp. “Đừng bao giờ nghi ngờ tình thương mà cô dành cho con. Không ai có thể cướp điều đó từ cô cháu mình.”

Sấm chớp đì đùng. Mưa rào rào đập vào cửa sổ. Jo ôm Ursa trong chiếc tổ an toàn, mặc cho số phận đang rình rập ngoài kia.