← Quay lại trang sách

Chương 16

Hắn chắc rằng họ sẽ chết. Ít nhất thì vài người trong số họ. Antioch March đang ở bên bờ biển ở Pacific Grove, gần Asilomar, trung tâm hội nghị. Thoát ra từ bùng binh Sunset Drive. Hắn đang thực hiện một cuộc thăm dò cho "sự kiện" ngày mai và đang trên đường lái xe quay trở lại phòng của mình ở nhà nghỉ Cedar Hills thì gặp họ. À, phải... Hắn kéo mũ sụp xuống. Và sau đó đi tới một mỏm đá, từ đó hắn có thể nhìn thấy rõ màn bi kịch đang diễn ra. Giờ thì hắn đang thích thú quan sát một nhóm người gần đó, xung quanh là bọt nước bắn lên qua những tảng đá do tác động của dòng nước khuấy. Mặt trời đã xuống thấp. "Thời khắc đặc biệt," hắn nghe đám nhiếp ảnh gia gọi như vậy. Khi ánh sáng trở thành bạn của bạn, trở thành một thứ sẽ giúp ích cho những bức ảnh, chứ không phải chống lại. Antioch đã học về nhiếp ảnh, bên cạnh những chủ đề trí tuệ sâu xa hơn, và hắn khá giỏi. Nhiều bức ảnh trên trang web Hand to Heart là do chính hắn chụp. Họ chết chắc, hắn lại suy nghĩ. Gia đình mà hắn nhìn thấy là người châu Á. Trung Quốc hay Hàn Quốc, có lẽ thế. Hắn nhận biết được sự khác nhau trong cấu trúc khuôn mặt - Hắn đã từng tới hai quốc gia này (Hàn Quốc vẫn là nơi phù hợp hơn cho công việc). Nhưng tại vị trí này thì vẫn quá xa để nói. Và hắn chắc chắn là không có ý định tới gần hơn. Một cặp vợ chồng, hai đứa con dưới mười tuổi, và một bà mẹ chồng hoặc mẹ vợ: một chế độ mẫu hệ. Với chiếc máy ảnh du lịch, người chồng đang chỉ đạo bọn trẻ khi chúng tạo dáng trên những mỏm đá màu nâu sẫm, màu đỏ và nâu xám. Vịnh Spanish, nơi "mua hai tính tiền một" thu hút du khách với bãi biển và bờ biển gập ghềnh đá, là một khu bảo tồn vùng duyên hải tuyệt đẹp, nổi bật với mọi thứ mà ai cũng muốn ở danh thắng California. Bãi cát trải dài hơn một cây số, những người lướt sóng miễn nhiễm với nước lạnh, cá heo, bồ nông, đồi cát, hươu nai, các mỏm đá bên trên có những chú hải cẩu đang nằm dài, hay bận rộn ở những vũng nước quanh đó. Và tất nhiên, cả những chú rái cá biển. Những sinh vật có khuôn mặt xù xì nhỏ bé dễ thương dễ dàng nổi trên mặt nước biển động, chúng đập những vỏ sò lên mặt đá cao ngang ngực cho vỡ ra. Nơi này thật bình dị. Và chết chóc. Trong những kế hoạch nghiên cứu của hắn về vùng Vịnh Monterey này, Antioch biết được rằng cứ vài tháng lại có du khách đi tham quan quá xa ra ngoài khu vực những mỏm đá hiểm trở này, và trượt chân, rồi sóng biển cuốn họ ra xa một cách thờ ơ. Những người không đập đầu vào đá và chết chìm thì cũng chết vì hạ thân nhiệt trước khi Đội Cứu hộ Ven biển tìm thấy, hay thoi thóp trong khi bị mắc kẹt vào đám tảo biển nguy hiểm. Cũng chính tại một điểm gần đây mà ca sĩ John Denver đã qua đời, chiếc máy bay thử nghiệm của anh ta rơi từ trên không xuống. Gia đình người châu Á đó giờ vẫn đang loanh quanh ở những mỏm đá, ngày càng tiến gần hơn tới phía cuối của đập chắn sóng kéo dài khoảng mười hai mét ra tới biển, và cao hơn mực nước động khoảng một mét tám. Ánh sáng màu hồng của hoàng hôn đã hấp dẫn họ hoàn toàn. Thật đẹp. Hắn lấy chiếc Galaxy S5 từ túi quần ra và bắt đầu chụp khung cảnh xung quanh. Trông hệt như những vị khách du lịch khác. Chẳng có gì lạ về hắn, hắn chỉ đang lưu giữ lại khung cảnh tuyệt đẹp và hoang sơ bằng những bức hình có độ phân giải cao. Một đợt nước khổng lồ ập tới, và bọt sóng hẳn đã kích thích lũ trẻ. Chúng như đang cười khúc khích. Ông bố ra hiệu cho chúng lùi xa hơn một chút tới phía mép. Ông cầm chiếc máy ảnh Nikon lên ngắm và chụp. Người bà vẫn đang trên đường đi, cách đó một đoạn. Còn người vợ đang ở cách sau chồng và con mình một khoảng tầm sáu mét. Antioch thấy cô ta đang gọi. Nhưng tiếng gầm của đại dương trong buổi chiều tối đầy gió này quá lớn. Người chồng có lẽ không thể nghe thấy gì. Lại một đợt sóng lớn nữa, đập vào và bắn tung tóe lên những mỏm đá màu nâu và xám. Trong phút chốc không nhìn thấy bọn trẻ đâu. Ông bố nhìn vào màn hình thấy cầu vồng hiện ra trong ánh mặt trời. Rồi bọn trẻ lại hiện ra, lơ đãng nhìn xuống nước, vì bố chúng vẫn đang tiếp tục bảo lùi ra xa thêm cho tới điểm cuối của những tảng đá. Giờ Antioch để ý thấy ngoài biển có một con sóng lớn đang dần hình thành. Giờ thì ống kính của phần mềm chụp ảnh của hắn đang hướng về phía đó, nhưng hắn không tập trung vào việc quay hình. Hắn đang nhìn về con sóng đang dâng lên. Khoảng bốn mươi lăm mét, rồi ba mươi lăm mét. Nước di chuyển rất nhanh, mặc dù, dĩ nhiên, nó là vật chuyển động lớn nhất trên trái đất. Và con quái vật này bắt đầu chạy đua. Gần hơn, gần hơn nữa nào... Bàn tay của Antioch đã đổ mồ hôi. Ruột hắn nhộn nhạo, khi hắn thầm nghĩ: Làm ơn, tôi muốn điều này. Hai mươi bảy mét. Con sóng bắt đầu dâng cao tạo thành ngọn, bàn tay của Chúa sẽ giáng cái chết xuống cho gia đình này. Hai mươi hai mét. Mười tám... Đó cũng là lúc người mẹ mất kiên nhẫn. Cô ta tiến về phía trước, loạng choạng bước trên những phiến đá trơn, tới trước mặt ông chồng, người lúc này đang ra hiệu một cách giận dữ bằng tay. Liệu người chồng có phớt lờ vợ mình? Hãy đối đầu với con mụ đó, Antioch nghĩ. Làm ơn. Còn cách mười ba mét nữa, dòng nước khổng lồ đó. Hơi thở của hắn gấp gáp hơn. Chỉ hơn ba mươi giây nữa thôi. Đó là tất cả những gì hắn cần. Nhưng người phụ nữ lại sải bước lướt qua mặt chồng, mặt cô ta tối sầm lại, và tiến về phía bọn trẻ. Chín mét. Người phụ nữ giận dữ, lôi những tên nhóc con đang ngơ ngác trở lại lối đi. Người chồng liền theo sau, khuôn mặt anh ta trống rỗng. Con sóng vỗ đập vào tảng đá và làm ngập nơi mà bọn trẻ vừa đứng vài giây trước. Nó đã mang theo rất nhiều năng lượng, đủ để quét ông bố và lũ trẻ xuống nước. Bực hơn nữa là, từ góc nhìn của mình, Antioch đoán rằng họ nhẽ ra phải bị ngã đập vào đá ngay trước mắt hắn, rồi sau đó bị cuốn vào dòng nước biển dữ dội gần đó. Hắn hạ điện thoại xuống. Cặp vợ chồng cùng bọn trẻ đều quay lưng lại phía những tảng đá, họ không chứng kiến được cơn sóng nước hung hăng đó. Chỉ có người bà là đã thấy. Bà ta không nói gì, nhưng xoay người lại và miên man theo suy nghĩ của mình suốt dọc đường. Antioch thở dài. Hắn giận dữ. Một cái nhìn lần cuối tới gia đình ngu ngốc và lơ đễnh đó. Hàm răng hắn nghiến chặt lại. Sự trống rỗng bên trong hắn lan rộng, như muối hoà tan trong nước vậy. Có người không vui... Hắn lên xe và khởi động. Quay trở lại nhà nghỉ Cedar Hills và tiếp tục những kế hoạch của mình cho sự kiện sắp tới ở vùng Monterey này. Nó thậm chí sẽ tốt hơn cả vụ quán bar Solitude Creek. Tất nhiên, hắn cũng có một nhiệm vụ khác. Trong công việc này, bạn phải vô cùng thận trọng. Một phần của công việc đó là tìm hiểu người đang săn lùng bạn. Và nghĩ cách làm sao tránh được họ một cách tốt nhất. Hay, thậm chí hơn thế, ngăn chặn họ trước khi họ trở thành một mối đe dọa lớn hơn. Bằng bất cứ cách gì.