Chương 17
Không ai trong số những người đang ngồi ở hiên nhà Kathryn từng nghe về thảm họa ở Sheffield, nước Anh. Giờ ông Stuart Dance đang giải thích: "Bố đã ở Luân Đôn để làm một chương trình nghiên cứu." Kathryn nói, "Con còn nhớ. Mẹ và con đã tới đó thăm bố. Lúc đó, con khoảng bảy, tám tuổi." "Đúng thế. Nhưng sự việc này xảy ra trước khi con tới đó. Bố lúc đó đang giảng bài ở Nottingham, và người tiến sĩ mà bố cộng tác cùng rủ bố tới Sheffield để xem một trận bóng ở sân vận động Hillsborough. Mọi người biết đấy bóng đá - đúng bóng đá ấy - các cổ động viên ở châu Âu có thể quá cuồng nhiệt vì thế họ thường sẽ tổ chức những trận bán kết ở những địa điểm trung lập để tránh ẩu đả. Đó là trận đấu giữa đội Nottingham - đội yêu thích của người bạn cộng sự của bố, dĩ nhiên - với đội Liverpool. Bọn bố đã đi tàu tới đó. Anh bạn của bố cũng có chút tiền - hình như bố anh ta là một quý ông nào đấy - và đã có được những chỗ ngồi tốt. Những gì xảy ra không gần chỗ bọn bố. Nhưng bọn bố có thể nhìn thấy rõ. Ôi, những thứ bố đã thấy." Kathryn trở nên hoảng hốt khi thấy khuôn mặt của cha cô tái nhợt đi còn ánh mắt của ông hướng về phía lũ trẻ, để xác nhận rằng chúng không ở gần. Ông dường như hơi khó chịu, cho thấy sự kinh hoàng mà ông đã trải qua ghê gớm thế nào. "Có vẻ như là khi trận đấu chỉ vừa chuẩn bị bắt đầu, các cổ động viên của đội Liverpool túm tụm lại ở chỗ những cái cổng xoay và trở nên kích động, họ sợ không được vào trong. Họ xô đẩy nhau. Ai đó đã mở một cửa thoát hiểm để giải phóng bớt áp lực, rồi những cổ động viên tràn vào bên trong và tìm lối đi lên khán đài. Kết quả của sự xô đẩy thật kinh khủng. Chín mươi lăm, chín mươi sáu người đã thiệt mạng ở đó." "Chúa ơi," Steven nói khẽ. "Thảm họa thể thao tàn khốc nhất trong lịch sử nước Anh." Giờ gần như là đang nói thầm. "Thật khủng khiếp. Cổ động viên cố gắng trèo lên nhau, có người thì nhảy qua tường. Một phút trước còn đang sống, phút sau đó đã chết. Bố không biết họ đã chết như thế nào. Bố đoán là do bị nghẹt thở." "Người ta gọi đó là bị nén tới ngạt thở," Kathryn nói. Ông Stuart gật đầu. "Nó diễn ra quá nhanh. Nhanh một cách chóng mặt. Trận đấu bắt đầu lúc ba giờ. Lúc ba giờ sáu phút, họ cho dừng trận đấu nhưng hầu hết những người hấp hối đều đã chết tại thời điểm đó." Kathryn nhớ lại những người thiệt mạng ở quán bar Solitude Creek, mặc dù ít hơn, nhưng thời gian xảy ra cũng ngang nhau. Ông Stuart nói thêm, "Và mọi người biết điều gì là đáng sợ nhất không? Cùng một lúc, tất cả mọi người biến thành một thứ gì đó. Không phải là con người nữa." Mọi người dường như không còn là con người nữa - giống như một sinh vật to lớn, đi lảo đảo xung quanh, chen lấn nhau hướng về phía các cánh cửa... Ông Stuart tiếp tục, "Nó làm bố nhớ lại một thứ mà bố đã từng chứng kiến. Khi bố còn làm việc ở Úc. Bố'...." "Bọn con đói rồi!" Wes lên tiếng gọi, cậu bé cùng Donnie nhảy bổ vào bàn. Vài người lớn nhảy dựng lên vì bất ngờ, lại đúng lúc câu chuyện đáng sợ đang kể giữa chừng. "Vậy chúng ta cùng ăn thôi," Kathryn nói, thầm thấy nhẹ nhõm khi có cớ thay đổi chủ đề. "Đi gọi em con và hai em sinh đôi đi." "Maggie!" Wes hét lên. "Wes. Tới tận chỗ em con đi." "Em ấy nghe thấy rồi. Em ấy đang tới ạ." Ngay lập tức, lũ nhóc chạy tới, theo sau là những chú chó với sự lạc quan về khả năng loài người vụng về có thể sẽ làm rơi chút thức ăn. Khi Kathryn, Maggie và Jon sắp bàn, cô nói với họ rằng bạn của cô, một ca sĩ chuyển qua hát nhạc đồng quê, Kayleigh Towne sống ở Fresno, đã gửi cho cô và bọn trẻ mấy tấm vé tới buổi hòa nhạc Neil Hartman sắp diễn ra vào dịp cuối tuần tới đây. "Không!" Martine đánh đùa vào tay Kathryn. "Là Dylan mới sao? Vé đã được bán hết từ vài tháng trước rồi mà." Có lẽ không phải Dylan mới nhưng là một ca sĩ - nhạc sĩ sáng giá, và một nhạc công xuất sắc, với một ban nhạc dự bị tài năng. Buổi biểu diễn tại thị trấn này đã được lên kế hoạch trước khi người đàn ông trẻ tuổi này nhận được đề cử giải Grammy. Trung tâm Biểu diễn Nghệ thuật Monterey nhỏ bé đã bán hết vé ngay sau đó. Kathryn và Martine là bạn bè lâu năm, và âm nhạc chính là chất kết dính. Họ gặp nhau ở một buổi hòa nhạc, đó là chương trình kế thừa trực tiếp của Lễ hội Dân gian Monterey nổi tiếng, nơi mà vào năm 1965 "Dyland nguyên gốc" - Bob - đã có buổi ra mắt ở miền duyên hải phía tây. Hai người đã trở thành bạn của nhau và cùng tạo nên một trang web phi lợi nhuận dành cho việc phát triển những tài năng âm nhạc bản địa. Kathryn, một nhà nghiên cứu nhạc dân gian vì sở thích - người đi tìm bài hát - sẽ đi du lịch vòng quanh bang, hay thỉnh thoảng đi xa hơn, cùng với một chiếc máy ghi âm cầm tay đắt tiền, để sưu tầm những bài hát và các giai điệu rồi đăng bán chúng trên website. Số tiền thu được chỉ vừa đủ để duy trì hoạt động của máy chủ, chi trả cho các chi phí và chuyển phần lợi nhuận cho những người trình diễn. Trang web có tên là Giai điệu nước Mỹ (American Tunes), nhằm tôn vinh và tưởng nhớ Paul Simon vĩ đại từ những năm bảy mươi. Jon đã mang đồ ăn ra ngoài và mở thêm rượu. Bọn trẻ có bàn riêng, kê ngay sát bên cạnh bàn ăn ngoài trời của người lớn. Không ai trong số chúng đòi xem ti vi trong bữa ăn, và điều này làm Kathryn hài lòng. Donnie giống như là một diễn viên hài bẩm sinh. Cậu bé kể hết chuyện cười này tới chuyện cười khác - tất cả đều hợp lứa tuổi - làm cho bọn trẻ cười không ngừng. Cuộc trò chuyện kéo dài suốt bữa tối. Khi bữa ăn kết thúc, Jon chuẩn bị cà phê viên nén Keurig, cà phê hòa tan và cacao. Còn Martine mở hộp đàn ghi-ta của mình và lấy ra chiếc Martin 00-18 lâu đời tuyệt đẹp. Cô và Kathryn hát một vài ca khúc của Richard Thompson, Kayleigh Towne, Rosanne Cash, Pete Seeger, Mary Chapin Carpenter và, dĩ nhiên rồi Dylan. Martine gọi, "Maggie này, mẹ cháu nói với cô rằng cháu sẽ hát bài Let It Go ở buổi biểu diễn năng khiếu của mình." "Vâng ạ." "Cháu thích phim Frozen à?" "Đúng thế ạ." "Hai đứa trẻ nhà cô cũng thích bộ phim ấy lắm. Thực ra là, cả nhà đều thích. Lại đây, cháu hát đi. Cô sẽ giúp cháu." "Ôi. Không, không sao ạ." "Ông muốn nghe nó, cháu yêu," ông Stuart Dance động viên cháu gái mình. Martine nói với mọi người, "Cô bé có giọng hát rất tuyệt." Nhưng Maggie nói, "Vâng, nhưng cháu vẫn chưa thuộc lời ạ." Jon nói, "Mags, cháu đã hát bài đó cả ngày hôm nay mà. Hàng chục lần. Chú nghe thấy cháu hát ở trong phòng. Và lúc đó thì quyển lời bài hát ở trong phòng khách cùng với chú." Một sự ngập ngừng. "À, con nhớ rồi. Đĩa DVD đang mở, và mọi người biết đấy, chúng có lời ở phía dưới màn hình." Con bé đang nói dối, Kathryn có thể dễ dàng nhận ra điều đó. Nếu cô biết bất kỳ thứ gì, đó chính là ranh giới ngôn ngữ cơ thể của bọn trẻ nhà cô. Chuyện này là sao đây? Kathryn nhớ lại là Maggie có vẻ ủ rũ và ngại ngùng hơn trong một, hai ngày qua. Buổi sáng hôm đó, cô đã cố tìm hiểu và gợi chuyện với con gái, khi cô bé muốn cột vào tóc mẹ sợi dây thun sặc sỡ. Sự qua đời của chồng cô lúc đầu có vẻ gây chấn động đến Wes nhiều hơn, nhưng giờ thì cậu bé đã khá hơn, hơn rất nhiều; có lẽ đến bây giờ Maggie mới dần cảm nhận được sự mất mát này. Nhưng con gái cô đã phủ nhận điều đó - thậm chí là phủ nhận rằng có thứ gì đó đang khiến con bé buồn phiền. "Thôi, không sao," Martine nói. "Để lần tới." Và cô lại hát một vài giai điệu dân ca nữa, sau đó cất chiếc ghi-ta đi. Martine và Steven cầm theo một ít thức ăn thừa mà Jon đã gói lại cho họ. Mọi người tạm biệt nhau, ôm, hôn, và tiến về phía cửa, chỉ còn lại Jon cùng với Kathryn và hai cậu bé lớn hơn. Wes và Donnie đang nhắn tin cho bạn khi chúng ngồi quanh và nhìn chăm chú vào trò chơi phức tạp của chúng. Và cả màn hình điện thoại nữa. À, sự nhiệt huyết của tuổi trẻ... "Cảm ơn vì bữa ăn, vì mọi thứ," Kathryn nói với Jon. "Trông em có vẻ mệt," Jon nói. Anh luôn rất nhiệt tình, nhưng lại sống trong một thế giới khác với cô, và cô thì chưa sẵn lòng chia sẻ quá nhiều về chuỗi công việc không dễ dàng của mình. Tuy vậy, cô nợ anh sự chân thành. "Em mệt lắm. Thật là một mớ hỗn độn. Không chỉ vụ Serrano, mà còn vụ quán Solitude Creek. Ai đó đã có chủ định gây án. Nhưng thật vô lý. Nó không giống với bất kỳ vụ nào em từng xử lý. Thật sự kiệt sức." Cô đã không nói với anh về vụ ẩu đả bên ngoài công ty vận tải Henderson Jobbing. Và bây giờ cũng không phải lúc thích hợp để nói. Cô vẫn còn bị ám ảnh - và đau - kể từ cuộc đối kháng đó. Để thành thật với bản thân, cô không muốn gợi lại điều đó. Cô vẫn còn nghe thấy tiếng đá đập vỡ hàm của Billy Culp. Và vẫn nhìn thấy những ánh mắt như thú dữ của đám đông đó dán lên hai người họ. Mẹ kiếp, con khốn này... Chuông cửa vang lên. Jon cau mày. Kathryn ngập ngừng. Và rồi: "Ồ, đó có thể là Michael. Anh ấy đang điều tra vụ quán Solitude Creek cùng em. Em chưa nói với anh là anh ấy sẽ tới à?." "Anh không nghĩ thế đâu." "Xin lỗi anh, thực sự ngày hôm nay quá điên rồ." "Không sao đâu." Cô ra mở cửa và Michael O'Neil bước vào. "Chào anh, Michael." "Chào Jon." Hai người bắt tay nhau. "Ăn chút gì nhé. Đồ Hy Lạp. vẫn còn nhiều lắm." "Không, cảm ơn." "Thôi nào," Jon nài nỉ. "Kathryn không thể ăn món moussaka một tuần liền được." Cô để ý thấy anh đã không nói, "Chúng tôi không thể ăn món moussaka," dù anh nhẽ ra phải nói thế. Nhưng Jon không phải là kiểu người thích khẳng định chủ quyền. Michael nói, "Được thôi, nếu như không quá phiền." "Rượu nhé?" "Bia đi." "Nhất trí." Jon sắp một đĩa và đưa cho Michael một chai Corona. Michael nâng chai bia thể hiện sự cảm ơn, sau đó treo chiếc áo khoác thể thao lên móc. Anh ít khi mặc đồng phục, và tối nay anh mặc một chiếc quần kaki cùng với áo phông màu xám nhạt. Michael ngồi lên một chiếc ghế kê trong bếp, chỉnh lại khẩu Glock của mình. Kathryn quen biết và làm việc cùng Michael đã nhiều năm. Chánh văn phòng và thanh tra cấp cao của văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey (MCSO) từng là người cố vấn khi Kathryn mới vào Cục. Nền tảng của cô không phải là về thi hành luật: cô từng là chuyên gia nghiên cứu về cử chỉ được thuê tạm thời, giúp luật sư và công tố viên chọn bồi thẩm đoàn và cung cấp bằng chứng chuyên môn. Sau khi chồng cô qua đời - Bill Swenson từng là đặc vụ FBI - cô đã quyết định trở thành cảnh sát. Michael đã làm ở MCSO nhiều năm, với sự thông minh và bản tính bám sát các vụ án (chưa nói đến tài bắt giữ và hồ sơ kết án đáng ghen tị), anh đã có thể tới làm việc ở bất cứ đâu, nhưng lại chọn ở lại nơi này. Nhà của Michael ở Bán đảo Monterey này và anh không có tham vọng chuyển đi đâu cả. Gia đình níu giữ anh và cả vùng Vịnh này cũng vậy. Michael yêu thích chèo thuyền và câu cá. Anh có thể dễ dàng là một nhân vật chính trong cuốn tiểu thuyết của John Steinbeck: ít nói, thân hình rắn chắc, cánh tay lực lưỡng, đôi mắt nâu dưới mí mắt sâu. Mái tóc dày và được cắt ngắn, có màu nâu xám. Michael vẫy tay với Wes. "Chào chú Michael!" Donnie cũng ngoảnh lại. Cậu bé biểu lộ sự mê mẩn thường thấy của những cậu nhóc khi nhìn thấy vũ khí trên hông của một sĩ quan. Cậu bé thì thầm gì đó với Wes đang gật gù cùng một nụ cười, rồi chúng quay lại trò chơi của hai đứa. Michael cầm đĩa, ăn một chút. "Cảm ơn. Chà chà, món này ngon đây." Họ cùng cụng ly và chai. Kathryn không đói nhưng vẫn ăn một chút bánh mì pita cùng với sốt tzatziki. Cô nói, "Em không biết liệu anh có thể tới hôm nay không. Với bọn trẻ." Michael có hai đứa con riêng từ cuộc hôn nhân trước, Amanda và Tyler, một đứa chín tuổi, một đứa mười tuổi. Chúng đều là bạn tốt với lũ trẻ của Kathryn - nhưng thân với Maggie hơn, vì tuổi xấp xỉ nhau. "Có người trông bọn trẻ rồi," Michael nói. "Người trông trẻ mới?" "Đại loại thế." Có tiếng bước chân tới. Là Donnie. Cậu bé gật đầu chào Michael và nói với Kathryn, "Ừm, cháu thực sự nên về rồi ạ. Cháu không biết là đã muộn thế này rồi." Jon nói, "Chú sẽ đưa cháu về." "Có điều là cháu đi xe đạp. Cháu không thể để nó lại được, chú biết đấy." "Đằng sau xe chú có giá đỡ." "Quá tốt rồi ạ!" Cậu bé trông bớt căng thẳng hẳn. Kathryn tin chắc là chiếc xe đạp vẫn còn mới, có thể là một món quà vào dịp sinh nhật của cậu bé vài tuần trước. "Cảm ơn chú Jon. Tạm biệt cô Dance." "Ghé chơi bất cứ lúc nào nhé Donnie." Jon lấy áo khoác và hôn Kathryn. Cô hơi dựa người vào anh. Hai cậu nhóc cụng tay nhau. "Gặp lại sau nhé," Wes gọi, rồi hướng thẳng lên phòng mình. Jon bắt tay Michael. "Tạm biệt." "Đi đường cẩn thận." Cánh cửa đóng lại. Kathryn nhìn Jon và Donnie đi tới xe. Cô tin là Jon Boling quay lại nhìn cô vẫy tay nhưng cô không thể chắc chắn.