Chương 18
Sau khi kiểm tra bọn trẻ ("Đánh răng! Không chát chít!"), Kathryn trở lại bên hiên nhà. Michael đang ăn nốt phần thức ăn. Anh liếc nhìn cô và nói, "Được rồi. Vụ quán bar Solitude Creek. Em chắc là mình muốn xử lý nó theo cách này không?."
Cô ngồi xuống bên cạnh Michael. "Ý anh như thế nào?."
"Em đang làm ở phòng Dân sự?"
"Đúng thế."
"Không có vũ khí?"
"Không. Bị giáng xuống làm tân binh rồi. Em sẽ chỉ được, trích dẫn, 'tóm tắt' về vụ quán bar này. Em nâng nó lên thành 'cố vấn', rồi em đánh lạc hướng và..."
"Và em bộc phát xử lý nó theo cách của mình."
Cô hẳn đang tự cười câu chuyện hài của mình, nhưng lúc Michael chen ngang, nụ cười nhạt dần đi. "Phải, với anh."
"Nghe này, anh rất vui nếu xử lý vụ này một mình."
"Không, em muốn điều tra nó."
Một lúc im lặng. Michael nói, "Tên thủ phạm chưa rõ danh tính. Anh sẽ xếp hắn vào nhóm có vũ khí. Hoặc có khả năng có vũ khí. Em nghĩ sao?."
Việc mô tả sơ bộ về một đối tượng chưa biết là khá dễ dàng. Một trong những quyết định đơn giản nhất là sự liên kết giữa tội phạm và vũ khí.
"Có thể lắm. Hắn sẽ không thực hiện những vụ thế này mà lại không trang bị gì đâu."
Michael nhún vai.
Cô nói, "Anh sẽ trông chừng cho em."
Michael nhăn mặt. Cô có thể hiểu những gì anh muốn nói là, "Anh không thể là người trông trẻ."
Tuy vậy, ánh mắt cô lại nói với anh rằng cô sẽ không chỉ đứng nhìn. Cô sẽ điều tra vụ này, cùng kề vai sát cánh với anh. Anh gật đầu nhượng bộ. "Được rồi, vậy theo cách đó đi."
Kathryn hỏi, "Anh đang điều tra cái gì rồi? Bận lắm không?."
"Một vài vụ thôi. Em nghe về vụ Otto Grant chưa?"
"Nghe quen quen."
"Một chủ trang trại, sáu mươi tuổi, ở Thung lũng Salinas. Chính quyền đã lấy phần lớn tài sản của ông ta, trưng mua đất. Trang trại này vẫn thuộc quyền sở hữu của gia đình ông ta nhiều năm nay, và ông ta phải bán nốt phần còn lại để trả thuế. Ông ta vô cùng giận dữ. Giờ thì ông ta đã mất tích."
"À đúng rồi." Kathryn nhớ lại hình ảnh tờ áp phích dán quanh thị trấn "Bạn Có Từng Nhìn Thấy Người Đàn Ông Này?" Có hai bức hình. Một là hình về một người đàn ông đang cười trước ống kính, bên cạnh ông ta là chú chó Labrador. Bức hình còn lại là hình ông ta với mái tóc lệch, trông hơi kỳ cục. Ông ta trông giống diễn viên nổi tiếng Bruce Dern trong Nebraska. "Thật đáng buồn," cô nói.
"Đúng thế. Ông ta đang viết những bài blog tố cáo chính quyền về những gì mà họ đã làm. Nhưng những bài viết này ngừng xuất hiện vài ngày trước và ông ta đã biến mất. Gia đình ông ta nghĩ rằng ông ta đã tự sát. Anh dự đoán là thế. Việc bắt cóc một người đàn ông không có tí tiền nào thật chẳng có ích gì. Anh đã cử một đội tìm kiếm ông ta. Hoặc xác ông ta."
Michael lại nhăn mặt. "Và, còn có vài vụ tội phạm thù ghét. Anh cũng phải xử lý chúng nữa."
Kathryn biết chuyện này. Mọi người trong thị trấn đều biết. Suốt mấy tuần qua, những kẻ phá hoại đã bôi bẩn những tòa nhà liên quan tới các nhóm người thiểu số. Chúng vẽ lên một nhà thờ Mỹ - Phi những hình vẽ graffiti về KKK và hình chữ thập bốc cháy. Rồi một ngôi nhà của một cặp đồng tính cũng bị vẽ lên tường với câu "Mắc Aids và Chết đi." Những người Latinh cũng bị nhắm vào.
"Anh nghĩ là ai? Đám Tân Quốc xã à?"
Những nhóm như này hiếm gặp ở Monterey. Nhưng không phải là chưa nghe qua.
"Khả thi nhất là một số câu lạc bộ xã hội của những tay quái xế cùng những tay da trắng nghèo khổ, ít học ở Salinas và Seaside. Phù hợp với thế giới quan của họ nhưng graffiti lại không phải là cách họ thường sử dụng. Họ có xu hướng quậy tung trong các quán bar. Anh đã nói chuyện với một vài người trong số họ. Họ thấy bị xúc phạm thực sự khi bị anh buộc tội."
"Chắc rằng có một vài sự cố chấp."
"Amy Grabe đang xem xét việc cử một đội xuống. Nhưng trước mắt thì nó vẫn đang là vụ của anh."
FBI. Chắc chắn rồi. Những vụ án mà Michael đang đề cập tới có thể thuộc vào loại vi phạm về dân quyền, tức là bên Cục Điều tra Liên bang sẽ phải vào cuộc.
Michael tiếp tục, "Nhưng vì không có thiệt hại về người nên vụ này không cần đặt lên ưu tiên hàng đầu. Anh có thể làm vụ quán Solitude Creek được."
"Vậy thì tốt," Kathryn nói.
Michael thở dài và vươn vai. Cô đang ở gần nên có thể ngửi được mùi kem cạo râu hay mùi xà bông của anh. Một mùi hương hỗn hợp, dễ chịu. Cay cay. Cô thả lỏng mình.
Anh giải thích, "Đội Khám nghiệm Hiện trường hẳn sẽ có báo cáo về khu vực xung quanh quán bar và công ty vận tải vào ngày mai."
Cô chia sẻ với anh một cách chính xác và chi tiết những gì đã xảy ra ngày hôm nay lúc cô tới quán Solitude Creek. Anh ghi chép lại. Sau đó cô đưa anh bản in những cuộc phỏng vấn mà cô thực hiện. Michael lướt qua chúng.
"Anh sẽ đọc chúng tối nay."
Cô tóm tắt: "Anh có thể sẽ tìm ra thứ gì đó mà em không thấy. Nhưng không có nhân viên, kể cả cựu nhân viên, hay khách quen nào có động cơ để tổ chức vụ tấn công này. Không có đối thủ nào muốn hạ gục ông Sam."
"Anh đang phân vân. Liệu có gã chồng nóng tính nào muốn tính sổ với ai đó đang hẹn hò ở quán tối đó không?"
"Hoặc bà vợ," Kathryn chỉ ra. Động cơ phổ biến thứ hai cho tội cố ý gây hỏa hoạn - động cơ số một là lừa tiền bảo hiểm - là một người phụ nữ đốt nhà, căn hộ hoặc phòng khách sạn với một người tình lừa dối bên trong. "Nó nằm trong nhóm các nghi vấn. Nhưng, vẫn không có manh mối."
Anh giở nhiều trang. "Em hẳn đã rất bận rộn."
"Em ước gì mình năng suất hơn." Cô lắc đầu.
Michael uống xong chai bia của mình. Nhìn qua những bức ảnh một lần nữa. "Nhưng có một thứ mà anh không hiểu."
"Tại sao hắn không thiêu cháy chỗ đó ư?"
Anh nở một nụ cười. "Phải."
"Đó chính là mấu chốt."
Điện thoại của Michael kêu lên. Anh nhìn vào dòng tin nhắn. "Anh phải về đây."
"Được thôi."
Họ đi ra phía cửa.
"Tạm biệt."
Sau đó, Michael bước xuống bậc thềm trước hiên nhà, chúng kêu cót két dưới sức nặng của anh. Anh quay lại và vẫy tay chào.
Kathryn kiểm tra ngôi nhà, khóa cửa, như cô vẫn thường làm. Cô đã có thêm nhiều kẻ thù trong công việc trong những năm vừa qua, đặc biệt là bây giờ cô có thể nằm trong tầm ngắm của bất kỳ băng nhóm nào đang là mục tiêu của Đội Tác chiến ngầm. Từ Oakland tới LA.
Và tới giờ là thủ phạm của quán bar Solitude Creek nữa. Kẻ đã lợi dụng sự hoảng loạn như là một thứ vũ khí để giết người một cách đáng ghê tởm.
Sau đó, cô đi vào nhà tắm, thay nhanh bộ quần áo ngủ, rồi kéo cái két để súng từ dưới sàn đặt lên bàn cạnh giường ngủ. Là một sĩ quan đích thực của Phòng Dân sự, cô không thể mang theo vũ khí lúc đi làm, nhưng trong chính căn nhà của mình, không gì có thể ngăn cản cô nhấn cò liên tiếp ba lần vào tên đột nhập bằng khẩu Glock 26 của mình.
Kathryn ngả mình xuống giường, tắt đèn. Cô cố ngăn những hình ảnh ở hiện trường vụ án tác động tới bản thân, tuy nhiên điều đó không dễ dàng gì. Chúng trở lại theo cách của riêng chúng, vết máu hình trái tim. Vũng máu khô bên ngoài cửa thoát hiểm, có lẽ là nơi cô gái đã mất đi cánh tay của mình.
Rất tài năng...
Những hình ảnh đáng sợ đó vẫn luẩn quẩn trong đầu cô. Kathryn gọi hiện tượng này là "sự tấn công bằng trí nhớ."
Cô lắng nghe tiếng gió và có thể còn nghe thấy tiếng thì thầm của biển cả.
Nằm một mình lúc này, Kathryn nghĩ về cái tên của nhánh sông gần quán bar. Nhánh sông Solitude. Cô phân vân tại sao lại đặt cái tên như thế. Liệu nó có một ý nghĩa gì khác ngoài cái sự thật hiển nhiên, rằng con sông đó chảy qua một vùng xa xôi của quận, hai bên bờ là cỏ dại và cây bấc, ẩn mình sau những ngọn đồi?
Sự cô độc...
Từ này, âm thanh và ý nghĩa của nó, như đang nói với cô. Nhưng nó mới thật ngớ ngẩn làm sao? Sự cô độc không phải là một khía cạnh cuộc sống của cô. Hầu như không. Cô có bọn trẻ, cô có bố mẹ, bạn bè, và Hiên nhà.
Cô có Jon Boling.
Làm sao cô có thể cảm thấy sự cô độc được?
Có lẽ, cô nghĩ quá nhiều, bởi vì...
Bởi vì.
Nhưng sau đó cô nói với bản thân: Đủ rồi. Cảm xúc của mày vừa bị xáo trộn bởi những cái chết và chấn thương đáng sợ kia. Chỉ có thế thôi. Không có gì hơn cả.
Sự cô độc, sự cô độc...
Cuối cùng, bằng sức mạnh của ý chí, cô có thể quẳng cái từ đó ra khỏi đầu, giống như bọn trẻ sẽ làm với những trái bóng tuyết vào những dịp hiếm hoi khi trên ngọn đồi Carmel Valley có tuyết phủ trắng xóa.