← Quay lại trang sách

Chương 19

Không. Ôi, không...

Vừa đưa bọn trẻ tới trường xong, Kathryn đang nhâm nhi một cốc cà phê trong xe trong lúc nhắn tin chào buổi sáng với Jon Boling. Mới đi được nửa đường tới trụ sở Cục Điều tra California thì cô nghe thấy tin tức.

"... các nhà chức trách ở Sacramento hiện đang cho rằng thảm kịch quán bar Solitude Creek có thể đã được thực hiện một cách có chủ ý. Họ đang tìm kiếm một đối tượng chưa xác định - theo phía cảnh sát là hung thủ - là một người đàn ông da trắng, dưới bốn mươi tuổi, với mái tóc màu nâu. Vóc dáng trung bình. Cao khoảng trên một mét tám. Lần cuối người ta nhìn thấy hắn là khi hắn mặc một chiếc áo khoác xanh có in hình logo."

"Chúa ơi," cô lầm bầm.

Cô lấy chiếc iPhone của mình ra, dò dẫm, sục sạo, nhưng rồi lại quyết định không cố tìm nữa. Trong lúc tức giận thế này, nếu cô gửi những gì mình muốn, cô sẽ đặt sự nghiệp và cuộc sống của mình vào vòng nguy hiểm.

Chỉ mất mười phút, cô đã tới bãi đỗ xe trong Cục - thực ra là có để lại vết thắng gấp, mặc dù khiêm tốn, trên mặt đường nhựa. Hít thở sâu, cô cố gắng suy nghĩ - có một số thứ có thể đàm phán được ở đây - nhưng rồi sự tức giận lại dâng lên, cô ra khỏi xe và bực bội đi vào trong.

Đi qua văn phòng mình.

"Chào Kathryn. Có chuyện gì vậy?" Đây là lời từ cô trợ lý hành chính của Kathryn, Maryellen Kreshbach. Một người phụ nữ thấp, năng nổ, là mẹ của ba đứa con, Maryellen mặc vest, đi giày cao gót có màu đen và trắng trông không được chắc chắn. Trên mái tóc xoăn màu nâu, được xịt gôm cẩn thận vào nếp là một chiếc mũ vải ấn tượng.

Kathryn mỉm cười, chỉ để cả thế giới biết rằng không ai trong khu vực này của tòa nhà gặp nguy hiểm. Rồi đi tiếp. Cô xông thẳng vào văn phòng của Charles Overby mà không thèm gõ cửa và thấy ông ta đang gọi điện qua Skype.

"Charles."

"À, Kathryn."

Cô kìm nén những lời định nói và ngồi xuống.

Trên màn hình là một người đàn ông da ngăm đen, trông phóng khoáng trong bộ vest đen và sơ mi trắng, cà vạt sọc đỏ và xanh biển. Ông ta đang hơi nhìn lệch khỏi hướng chiếc webcam một chút bởi ông ta thuận theo màn hình máy tính của chính mình.

Charles nói, "Kathryn. Cô còn nhớ ủy viên Ramón Santos, Cảnh sát Liên bang ở Chihuahua không?."

"Chào ngài ủy viên."

"Đặc vụ Dance, vâng, xin chào." Người đàn ông không cười. Ông Charles cũng đang ngồi cứng nhắc trên ghế. Rõ ràng là cuộc hội thoại không được vui vẻ cho lắm. Ngài ủy viên là một trong những nhân vật cấp cao ở Mexico đang công tác trong Đội Tác chiến ngầm. Không phải ai ở phía nam biên giới cũng ủng hộ sự nỗ lực này, dĩ nhiên: thuốc phiện và súng đồng nghĩa với rất nhiều tiền, thậm chí - đặc biệt - đối với lực lượng cảnh sát dưới đó.

"À, hiện tôi đang nói chuyện với Charles. Điều không may nhất vừa xảy ra. Một lô hàng lớn. Khoảng một trăm khẩu súng máy M-Four, gần năm mươi khẩu H&K nòng 18 cùng hai nghìn viên đạn."

Ông Charles hỏi, "Chúng được vận chuyển qua...."

"Đúng thế. Qua đầu mối Salinas. Chúng tới từ Oakland." "Chúng tôi đã không biết về điều đó," Charles nói.

"Không. Không, các ông không biết được. Một người đưa tin dưới này đã nói với chúng tôi. Anh ta có thông tin đầu tiên, chắc chắn rồi, nên nó mới chuẩn xác thế chứ." Santos thở dài. "Chúng tôi đã tìm thấy chiếc xe tải, nhưng bên trong trống rỗng. Đống vũ khí đó đang trên những con đường của chúng ta. Sẽ dẫn đến nhiều người thiệt mạng. Tình hình thật tồi tệ."

Kathryn nhớ là vị ủy viên này, tất nhiên rồi, đã rất kiên quyết trong việc ngăn chặn các băng đảng vận chuyển thuốc phiện và ma tuý lên phía bắc. Tuy nhiên điều làm ông ta mệt mỏi hơn chính là lượng vũ khí được tuồn vào Mexico, một đất nước nơi mà việc sở hữu súng là bất hợp pháp dưới hầu hết mọi hình thức, nhưng lại là nơi có tỉ lệ người chết do bị súng bắn cao nhất trên thế giới.

Và hầu như tất cả số súng đó được buôn lậu vào từ Mỹ.

"Tôi rất lấy làm tiếc khi biết điều đó," ông Charles nói.

"Tôi không nghĩ là chúng ta đã làm hết khả năng!"

Tuy nhiên từ "chúng ta" không được chính xác lắm. Ý ông ta là: "Các anh đang không cố hết sức."

"Ngài ủy viên," ông Charles nói, "chúng tôi có bốn mươi sĩ quan ở năm đơn vị cùng cộng tác trong Đội Tác chiến ngầm. Chúng ta đang có tiến triển. Đúng là có chậm, nhưng vẫn là có tiến triển."

"Chậm," người đàn ông đó đã nói. Kathryn nhìn qua video đang phát trực tuyến. Văn phòng của ông ta trông rất giống với của Charles, nhưng không có những cúp giải thưởng golf và tennis. Những bức hình trên tường là hình ông ta đứng cạnh những chính trị gia người Mexico, và hình như là cả những nhân vật nổi tiếng. Dáng điệu giống hệt với sếp của cô.

Người ủy viên hỏi, "Đặc vụ Dance, cô có đánh giá gì không?."

"Tôi..."

"Đặc vụ Dance tạm thời đang đảm nhiệm một vụ khác."

"Vụ khác? Tôi hiểu rồi."

Ông ta vẫn chưa được biết về tình hình vụ Serrano.

"Ngài ủy viên," Kathryn mạnh dạn, trong những tình huống thế này thì không thể nào giữ im lặng được nữa, "chúng ta đã ngăn chặn được bốn lô hàng trong tháng vừa rồi.".

"Và mười một lô thoát được, theo thông tin tình báo của chúng tôi. Bao gồm cả lô hàng đặc biệt nguy hiểm mà tôi đang nói đến."

Cô nói, "Đúng, tôi biết về những chuyến kia. Chúng là những lô hàng nhỏ. Rất ít đạn dược."

"À, nhưng, Đặc vụ Dance, kích thước của lô hàng có lẽ không phải là vấn đề đối với một gia đình bị sát hại bởi một khẩu súng máy."

"Dĩ nhiên," cô nói. Không có gì để bàn cãi về việc đó.

"Phải, phải," ông Charles nói. "Vậy, chúng ta sẽ xem ở bảng số liệu cuối năm. Xem xu hướng."

Người ủy viên nhìn chằm chằm vào webcam một lúc, có lẽ đang thắc mắc Charles vừa nói cái quái quỷ gì thế. Ông ta lên tiếng, "Tôi sắp có cuộc họp bây giờ. Tôi sẽ xem xét tình hình. Tôi hy vọng là sẽ nghe được tin bắt giữ được cả tá lô hàng vào tháng tới. Ít nhất là vậy. Tạm biệt."

Rồi màn hình trở nên trắng xóa.

"Đanh đá quá," cô nói.

"Làm sao trách ông ta được? Hơn một ngàn năm trăm người đã bị giết hại trong năm ngoái chỉ tính riêng ở bang của ông ta."

Và rồi sự tức giận của Kathryn trở lại. "Ông đã nghe gì chưa?."

"Về chuyện gì?"

"Trên đài ấy. Mô tả về hung thủ vụ Solitude Creek đã bị phát tán. Đã lên khắp các mặt báo rồi. Giờ thì hắn biết chúng ta đang truy lùng hắn."

Charles đang nhìn vào màn hình máy tính trắng xóa. "À, rồi. Phải, tôi cũng đã nghe tin rồi."

"Sao chuyện đó lại xảy ra chứ? Ý tôi là, ông đã cho phép công bố nó sao?"

Ông Charles thích mọi cơ hội được tiếp xúc với báo chí. Nhưng cô không nghĩ rằng ông ta sẽ trực tiếp phá hoại cô, đặc biệt là sau khi ông ta đã đồng ý khôi phục lại vị trí cho cô - bên cạnh đó, nếu ông ta thực sự làm thế, câu chuyện hẳn phải có tên của ông ta.

"Tôi sao? Dĩ nhiên là không rồi. Đó là... tôi không chắc nhưng tôi nghĩ đó là Steve Foster. Nó xuất phát từ Sacramento. Sân nhà của ông ta." Ông Charles trông có vẻ ủ ê thật sự, mặc dù hầu như không đến mức giận dữ như cô.

Nhưng cô hiểu rằng ông ta đang bận lòng vì một lý do khác. Cô lo lắng về việc đánh động hung thủ. Charles lại buồn vì bị chơi khăm chính trị. Ông ta đã đưa Steve vào để đảm bảo Cục có chút công lao trong việc điều tra vụ này, từ khi Kathryn bị cho ra rìa. Nhưng chính Steve đã đi trước một bước và đảm bảo chắc chắn rằng mọi danh tiếng sẽ thuộc về Trụ sở chính ở Sacramento chứ không phải Trung tâm phía tây của Cục Điều tra California.

Tại sao cô không ngạc nhiên về điều đó? "Đó là vụ của ai?."

"Ờ thì, về nguyên tắc mà nói, nó không phải của chúng ta, Kathryn ạ."

"Ồ, thôi nào. Chúng ta chỉ có thể chơi trò này đến mức nào đó thôi. Steve Foster ở đây là vì việc liên quan tới Kết nối Guzman. Ông ta không nên dính vào vụ của tôi."

"Vụ của Michael. Vụ của Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey. Tôi..."

"Charles! À mà thôi. Tôi sẽ đi nói chuyện với anh ta."

"Cô có nghĩ đó là một."

Nhưng cô đã ra ngoài, đi dọc theo dãy hành lang. Và bước vào phòng của đội đặc nhiệm Kết nối Guzman. Ông Charles cũng xuất hiện sau đó một lúc.

"Chào," Jimmy Gomez nói.

"Steve." Hai người đàn ông có cùng tên quay lại, nhưng ánh mắt Kathryn chiếu thẳng tới Steve Foster.

"Đó chỉ là hiểu lầm thôi," người đàn ông to lớn nói, và nhìn lại vào máy tính của mình. Thậm chí còn không cố gắng phủ nhận điều đó.

"Chúng ta đã thống nhất là sẽ không công khai đặc điểm nhận dạng đó. Thậm chí chúng ta sẽ không nói đây là một vụ điều tra giết người."

Ông ta càu nhàu, "Nhẽ ra tôi nên nói rõ hơn với người của mình ở Sacramento. Nhẽ ra nên bảo họ không nên nói gì với bên báo chí."

"Là do ai?" Kathryn hỏi.

"Ồ, rất khó nói. Tôi không biết chính xác chuyện gì xảy ra. Đó là một bí ẩn. Tôi rất tiếc."

Tuy nhiên ông ta không có vẻ gì là bối rối hay ăn năn cả.

"Tất cả điều này là gì vậy?" Carol Allerton, ngôi sao của Cơ quan phòng chống Ma túy Hoa Kỳ hỏi một cách dửng dưng. Kathryn nhắc lại chuyện tranh luận về việc công bố đặc điểm nhận dạng của thủ phạm với báo chí. Khi cô nói, ánh mắt cô vẫn dán chặt vào Foster.

"Nó đã được đưa lên bản tin sao?" Carol hỏi. "Ôi." Thể hiện cách mà cô ấy bỏ phiếu.

"Nó đã được đưa lên bản tin," ông Charles nói, với cái miệng nhăn nheo.

Kathryn nói với Steve Foster, "Tại sao ông lại còn nghĩ đến việc đề cập đến vụ này? Với bất cứ ai ở Sacramento ư? Đó là cuộc điều tra của Phòng Trung tâm phía tây. Cuộc điều tra của chúng tôi."

Ông ta không quen với việc bị kiểm tra chéo.

"Ý cô là cuộc điều tra của bên Cảnh sát trưởng quận Monterey."

"Ý tôi đó không phải là của Sacramento." Đôi môi của cô được kéo căng ra.

"Ô, xin lỗi vì điều đó. Tôi nói với vài người, rồi họ nói lại với báo chí. Nhẽ ra tôi nên bảo họ giữ kín chuyện. Điều đó thật sự điên rồ. Nhưng về mặt tích cực, tôi cá là ai đó đã nhận ra một vài kẻ tình nghi. Rồi sẽ có cuộc gọi tới. Bất cứ lúc nào. Cô có thể tìm được hắn trước khi mặt trời lặn đấy Kathryn."

"Sáng nay Michael và tôi đã đặt các đơn vị di động quanh bán đảo để bắt đầu quét các địa điểm có khả năng là vị trí thuận lợi cho các vụ tấn công khác. Suốt cả ngày. Trung tâm mua sắm, nhà thờ, rạp chiếu phim. Tôi không biết hiện tại chúng sẽ tìm kiếm những gì. Nếu con mồi của chúng ta cũng nghe được tin tức này, thì sẽ không xuất hiện bất kỳ một người đàn ông tóc nâu, mặc áo khoác xanh nào để mà nhìn thấy được đâu."

Steve Foster vẫn không chịu thua. "Nghĩa là cô nghĩ rằng thủ phạm sẽ tiếp tục hành động. Có bất cứ bằng chứng nào liên quan không?."

"Không có cụ thể. Nhưng theo đánh giá của tôi thì rất có khả năng." Và cô chắc chắn sẽ không chấp nhận khả năng cho rằng sẽ không có một cuộc tấn công nào khác.

Steve Foster không cần nhắc lại ý kiến của ông ta về khả năng đánh giá của Kathryn.

Ông ta nói, "Có thể phải tính lại đấy. Giờ thì có khi hắn ta đã ở cách đây hơn nghìn cây số rồi."