Chương 20
Antioch March đã thay đổi ngành học bốn lần trong ba năm ở hai trường. Không thể tập trung, chán nản và thực sự thì con Quỷ khiến hắn nhảy từ ngành này sang ngành khác (và cuối cùng kéo hắn ra khỏi cả hai trường Northwestern và Chicago, cùng một lúc, không có bằng cấp, dù hắn có bảng thành tích học tập gần như hoàn hảo).
Nhưng hắn cũng đã học được nhiều thứ ở các môn học. Giờ thì hắn đang nghĩ về một thứ, nhớ lại cái phòng học theo phong cách kiến trúc tân-Gothic nhìn toàn cảnh ra bờ bắc của hồ Michigan. Tâm lý học. Antioch thích thú khi biết được rằng con người có năm nỗi sợ cơ bản.
Ví dụ như nỗi sợ những con cá mập, điều đặc biệt khiến hắn thích thú. Đó chỉ là một tiểu mục về nỗi sợ bị cắt xẻ: tức là một phần cơ thể bị tổn thương hoặc cắt bỏ. Nói rộng hơn, đó là nỗi sợ bị thương tích.
Bốn nỗi sợ hãi cơ bản khác gồm: sợ cái chết về thể xác, sợ mất thể diện (bối rối và xấu hổ), sợ sự chia ly (tách rời mẹ, tách rời thứ thuốc mà ta hít vào một cách tuyệt vọng, hay rời xa người yêu thương), và sợ mất đi quyền tự chủ (ngột ngạt ở mức độ thể chất hay là bị chi phối bởi người bạn đời bạo hành).
Antioch nhớ lại một ngày tháng Mười một lạnh lẽo khi hắn nghe về những điều đó trong một bài giảng. Thực sự bị thôi miên.
Và giờ hắn chuẩn bị vận dụng một vài điều. Nỗi sợ cái chết về thể xác, sợ bị cắt xẻ và sợ mất quyền tự chủ, tất cả hợp thành một. Rạp chiếu phim sẽ là mục tiêu tiếp theo của hắn.
Hắn đã đỗ xe ở một khu mua bán ngoài trời rộng cách cụm rạp Marina Hills Cineplex khoảng hơn chín mươi mét, ngay bên ngoài Cao tốc số Một ở Marina. Giờ thì hắn đang đi bộ tới rạp phim.
Chẳng phải chúng ta đều thích sự thoải mái khi ánh sáng mờ dần, quảng cáo kết thúc và bộ phim bắt đầu? Chờ đợi để được vui vẻ, thích thú, hồi hộp - cười hoặc khóc. Tại sao một rạp chiếu phim lại tốt hơn nhiều việc xem qua Netflix hay truyền hình cáp chứ? Bởi thế giới thực không còn nữa.
Cho tới khi thế giới thực ập tới.
Trong bộ dạng của khói hay những phát súng.
Và rồi sự thoải mái trở thành sự co thắt.
Nỗi sợ cái chết về thể xác, sợ bị cắt xẻ và, hấp dẫn nhất, nỗi sợ mất quyền tự chủ - khi đám đông giành quyền kiểm soát. Bạn trở thành một tế bào bất lực trong một sinh vật mà mục đích duy nhất của nó là sinh tồn, nhưng khi cố gắng làm thế nó sẽ phải hy sinh một số thứ của bản thân: những tế bào bị giẫm đạp, bị nghẹt thở, hoặc biến dạng mãi mãi, vì bị gãy xương sống hay bị xương sườn đâm xuyên.
Giờ hắn đi kiểm tra cụm rạp Marina Hills Cineplex, thêm cả bãi đỗ xe, lối vào, các cửa phục vụ. Đây là một trong những rạp ghép đời đầu ở khu vực này, từ hồi những năm thuộc thập niên bảy mươi - nơi này chỉ có bốn khu chiếu phim, gồm khoảng ba trăm tới sáu trăm ghế ngồi. Rạp công chiếu những bộ phim mới ra mắt, thi thoảng có chiếu phim nghệ thuật, và cạnh tranh với mấy rạp lớn ở Trung tâm Del Monte bằng cách giảm giá vé (nếu bạn năm mươi chín tuổi, bạn là người cao tuổi. Điều đó thì sao?) và cung cấp miễn phí bỏng ngô phủ phô mai (dù chúng vẫn quá đắt).
Antioch biết điều này bởi vì sau buổi gặp mặt với một tổ chức từ thiện cứu trợ sóng thần của Indonesia cho trang web Hand to Heart, hắn đã ở lại để xem một bộ phim: When She's Alone. Đó là một bộ phim kinh dị, không tệ - giống như rất nhiều bộ phim ngày nay, trong thời đại công nghệ rẻ tiền này, các hiệu ứng vẫn tốt và diễn xuất chấp nhận được. Một vài ý tưởng thông minh (ví dụ như kính màu: những mảnh kính màu vỡ hóa ra lại là hung khí mà sát thủ đã lựa chọn).
Hắn còn cẩn thận kiểm tra các lối thoát hiểm. Mỗi rạp chỉ có hai đường để khách có thể rời đi: lối vào - đường dẫn tới một hành lang hẹp ra sảnh, và cửa thoát hiểm ở phía sau. Cửa thoát hiểm là cửa hai cánh, đủ rộng để chứa một đám đông có ý định thoát thân... nếu họ không quá chen lấn.
Nhưng tối nay các cửa sau sẽ không hoạt động.
Sáu trăm người sẽ lao qua một cái cửa đơn dẫn ra sảnh.
Hoàn hảo.
Hắn nhìn toàn bộ bãi đỗ xe một cách cẩn thận, ghi nhớ vị trí thùng rác, cột đèn và, quan trọng hơn, quang cảnh lờ mờ không rõ - sự ngụy trang tuyệt vời.
Được rồi, tới giờ làm việc rồi.
Hắn khoác túi tập thể thao lên vai và bắt đầu đi tới rạp chiếu phim. Giờ vẫn còn sớm và nơi này gần như hoàn toàn vắng vẻ. Một vài chiếc ô tô của nhân viên, đỗ đúng chỗ quy định, ở phía sau của bãi.
Một chiếc xe nữa cũng vừa rẽ vào và hướng ra phía sau của rạp phim, cách chỗ hắn không xa. Một người đàn ông cao, đầu hói bước ra và bắt đầu đi về hướng cửa dịch vụ, móc chìa khóa từ túi quần ra. Ông ta liếc thấy hắn và khựng lại.
Đôi mắt ông ta tập trung vào chiếc áo khoác màu xanh, biểu tượng trên áo, chiếc quần sẫm màu, chiếc mũ và cả mắt kính.
Và ánh mắt đó giải thích tất cả.
Ai đó đã nhìn thấy hắn ở quán Solitude Creek. Hắn đoán rằng diện mạo của hắn đã được đưa lên bản tin.
Chết tiệt. Antioch March đã đinh ninh rằng mình không bị ai nhìn thấy đêm qua khi hắn đi lòng vòng quanh bãi đỗ xe, ăn cắp chiếc xe tải và khéo léo đỗ chặn trước các cửa. Châm lửa gần hệ thống HVAC của quán. Hắn đã thay quần áo ngay sau đó nhưng đã có một khoảng trống hai mươi phút, trong lúc đó chắc có người đã nhìn thấy hắn trong bộ quần áo công nhân, như hắn đang mặc hiện giờ.
Người đàn ông đang lấy điện thoại trong túi quần ra.
Chuồn thôi, Antioch nói với chính mình. Ngay lập tức.
Hắn quay đi. Và lúc đó hắn nhận ra điều khác nữa. Trong bóng râm trên bãi cỏ gần đó có một chiếc xe cảnh sát không có bảng hiệu đang đỗ. Nó hướng thẳng vào rạp. Nếu hắn đi thêm khoảng sáu mét nữa, người cảnh sát ngồi trong xe hẳn sẽ nhìn thấy hắn. Và nếu nhân viên của rạp nhận ra, chắc chắn cảnh sát phải có nhận diện của hắn.
May mắn. Sự may mắn thuần túy đã cứu hắn.
Lúc đi chậm về phía trung tâm mua sắm nơi hắn đỗ xe, cách đó khoảng chín mươi mét, hắn để ý thấy viên cảnh sát không nhìn theo hướng của mình. Có thể có một chút chậm trễ, nếu không phải là do hiểu lầm, trong việc truyền tin cho cảnh sát rằng đối tượng tình nghi đã được phát hiện ở đó.
Nếu cả người nhân viên và cảnh sát cùng đi theo, hắn chắc sẽ phải dùng đến khẩu Glock của mình đang đựng trong túi tập thể thao. Hắn đi qua một tòa nhà trước khi mở túi, nắm chặt khẩu súng và xoay người.
Không. Chẳng có ai đi theo.
Giờ thì Antioch cởi chiếc áo khoác xanh ra, nhét nó vào trong túi và bắt đầu chạy nước rút. Hắn chui vào chiếc Honda Accord màu xám và khởi động trước khi đóng cánh cửa lại. Chiếc túi tập thể thao, chứa những công cụ làm ăn của hắn, đang nằm ở ghế phụ và làm cho tiếng cảnh báo chưa thắt dây an toàn kêu lên. Khi hắn từ từ tiến ra ngoài đường cái, hắn bỏ chiếc túi xuống sàn xe. Hắn phải rất thận trọng với những vật đựng bên trong. Tiếng cảnh báo đã dừng.
Hắn cảm nhận được một làn sóng giận dữ đang dâng lên trong người vì rạp chiếu phim không thể trở thành địa điểm hoàn hảo cho cuộc tấn công thứ hai. Nơi này được lấy cảm hứng bởi "người phóng viên thảm họa quốc gia" khi hắn nghe bản tin trên ti vi sau khi ân ái với Calista: Những gì người đàn ông này đã gây ra giống như tình huống kinh điển của việc hét lên "Cháy" trong một rạp chiếu phim đông người.
Tức giận, đúng thế. Nhưng khi hắn lướt trên đường, nhìn qua gương chiếu hậu thì hắn nhận ra điều gì đó. Hắn cho rằng biết đâu trong cái rủi vẫn có cái may.
Hắn quành lại và đi vào một bãi trống cách không xa rạp chiếu phim nơi hắn vừa rời đi; một chủ ý hoàn hảo. Và, hóa ra, cũng tốt cho người khác nữa: ai mà không thích một chiếc bánh kẹp McMuffin trứng muối ngon lành và một chút cà phê nóng vào giờ này của buổi sáng chứ?