← Quay lại trang sách

Chương 22

Charles Overby vỗ vào phần mỡ ở trên eo. Chưa đến mức báo động nhưng ông biết rằng mình phải kiềm chế đồ ăn vặt thường trở nên rất hấp dẫn khi đánh đến lỗ golf thứ mười chín. Có lẽ nên uống rượu vang. Ông tin là rượu vang chứa ít calo hơn rượu trắng. Không, một ly cocktail. Dĩ nhiên, sau rượu martini. Và không uống a-ti-sô ngâm. Nó là thức uống ma quỷ. Trên bàn của ông là một chồng tài liệu - ông thường nói đó là dấu hiệu của một tâm trí lành mạnh và một cơ thể năng suất. Thứ làm phiền ông nhất là chồng tài liệu bên trên có dòng: "Báo cáo sự vụ: Joaquin Serrano." Những từ khác nhảy ra từ những chiếc hộp màu xám nhạt là "Kathryn Dance." Ông cũng để ý thấy: "Những khuyến nghị kỷ luật." Điện thoại của ông rung lên báo có một tin nhắn tới. Ông đọc xong, lắc đầu chẳng vì điều gì và đứng lên. Ông định mang theo áo khoác, nhưng rồi lại thôi. Lúc đi xuống dưới sảnh, ông nhận thấy một mùi đặc biệt của nhân viên dọn vệ sinh đã đổi dạo gần đây. Sao ông lại biết? Ông tự hỏi. Bởi vì trường hợp này. Những phiền nhiễu nhỏ có thể làm mờ đi những mối bận tâm lớn. Serrano... Trong phòng họp của Đội đặc nhiệm Kết nối Guzman, Carol Allerton ngồi một mình, đang vắt kiệt túi trà hoa cúc. Cô nghiêng người, để chắc rằng không có nước bắn vào đống giấy tờ trước mặt. Cô cũng khá ngăn nắp khi xét đến đống tài liệu trong các vụ án của mình. "Charles." "Mọi người đâu cả rồi?" "Cả hai Steve đều đang ở Salinas. FBI đã điều ai đó từ một trong mấy đội đặc nhiệm Oakland của họ. Nên họ đang đi xin vài lời khuyên." "Họp, họp và họp," Ông lặp đi lặp lại với vẻ chán nản thể hiện rõ trong giọng nói, dù không có sự khinh thường. "Còn Jimmy thì sao?." "Cậu ấy nói đang xử lý một vụ khác nữa, một vụ mà cậu ấy vẫn đang làm trước khi chúng ta lập đội Guzman." "Chà, chúng ta vừa có một manh mối về vụ Serrano." Charles giơ điện thoại lên, ông vừa nhận được một tin nhắn. Carol liếc nhìn chiếc điện thoại, có lẽ đang phân vân tại sao ông lại giơ nó lên như vậy. "Chúng ta phải hành động nhanh." "Anh đã biết vị trí của Serrano rồi?" "Không may mắn đến thế đâu. Nhưng TJ đã tìm thấy một gã biết Serrano." "Ai?" "Chưa có gì cụ thể hơn, trừ việc gã không nằm trong băng đảng. Đã làm việc cùng Serrano, hoặc anh trai anh ta, hay ai đó. Một thợ sơn, thợ sơn nhà. Có thể biết nơi mà Serrano đang lẩn trốn." "Thật hả?" Giọng người phụ nữ này khàn khàn và gợi cảm. Ông từng kết hôn với kiểu phụ nữ như vậy nên để ý thấy âm giọng của cô một cách khách quan. "Cô nên hành động. Tôi sẽ gọi tới Sacramento và hãnh diện thông báo cho họ rằng chúng ta sắp bắt được Serrano." Carol đang nghĩ: Vì CBI ở miền Trung Tây chính là đơn vị đã để hắn chạy mất ngay từ đầu. "Tên đó đang ở đâu?" "Bên bờ biển Seaside. Làm việc ban đêm, TJ nói vậy. Tên gã là Tomas Allende." "Không phải người Mexico truyền thống." Carol nói một cách lơ đãng. "Tôi không biết. Vậy có thể là gì?" "Gì à? Ồ, người Tây Ban Nha." "Được. Đây là địa chỉ. Hãy đi cùng Al Stemple. Tôi không nghĩ là tên này nguy hiểm, nhưng cẩn thận vẫn hơn. Tôi sẽ gọi cậu ta." Charles bấm nút. Carol đứng lên và chỉnh lại chiếc váy xám bó sát của mình. Cô cũng hơi bị béo phần eo. Trong những tình huống khác, Charles hẳn sẽ nói với cô về việc giảm hơn năm cân khó khăn như nào. Carol kéo áo khoác qua vai. Điện thoại của Charles phát ra tiếng ở đầu bên kia: "Vâng?." "Albert, là Charles đây. Tôi cần cậu đi cùng với Đặc vụ Allerton theo một manh mối để tìm Serrano... Đúng thế... Tôi không biết, bãi đỗ xe sao?" Ông nhướng mày nhìn Carol. Cô gật đầu. "Được. Ngay bây giờ." Charles tắt máy. "Chúc may mắn." Ông nói và quay về phòng mình.