← Quay lại trang sách

Chương 23

Albert Stemple bị nói là hay càu nhàu, nhung anh không nghĩ thế. Anh chẳng bao giờ nói nhiều, đa phần vì không thấy nó cần thiết, nên anh sẽ đáp lại mọi người chỉ với một từ À hay Ồ. Có lẽ mọi người nghĩ những từ như thế là càu nhàu. Tôi trông giống một tên hay càu nhàu, vì thế mọi người nghe thấy những lời càu nhàu. Người đàn ông to lớn, đầu trông giống như quả trứng, sáng bóng và không có tóc, đứng khoanh tay bên ngoài cửa sau của CBI, nhìn hướng ra bãi đỗ xe. Ồ CBI, Albert là người giống một thành viên đội SWAT nhất, anh từng tham gia nhiều vụ cứu hỏa và bắt được nhiều tội phạm hơn bất kỳ đặc vụ nào trong ngành, điều đó nghĩa là ngoài cái đầu bóng loáng, bản thân anh là người thực sự có giá trị. Albert kiểm tra toàn cảnh và những cái bóng một cách thường xuyên. Cửa sau của CBI mở ra và Carol Allerton bước ra ngoài, gật đầu chào Albert. Cô ấy để ý thấy anh đang mặc quần bò, áo thun đen và khẩu Beretta 45 li ấn tượng, khẩu súng duy nhất thích hợp với một người đàn ông. Anh đoán chỗ gồ lên ở hông Carol qua chiếc áo khoác xám là một khẩu Glock nhỏ. Cõ A26. Không tệ. Nếu bạn thích những chiếc ống thổi hạt đậu. Thấy vẻ ngại ngần của cô ấy khi nhìn anh, Albert biết cô ấy đang để ý tới những vết sẹo. Bạn nên nhìn những gã khác. Anh gật đầu chào lại. "Xin chào," Carol nói. "Chúng ta sẽ tới Seaside. Một đầu mối vụ Serrano." "Phải." "Hừm." Nghe như tiếng càu nhàu. "Tôi sẽ lái," anh nói. "Này," tiếng của một phụ nữ đằng sau họ. Kathryn Dance bước tới từ phía bên cạnh tòa nhà, nơi cô đỗ chiếc Pathfinder màu xám. Những dấu mũi chó trang trí thêm cho khung cửa sổ xe cô. Albert thích mấy con chó của Kathryn; anh biết chúng khá rõ, vì thường xuyên tới chơi. Anh thường hay năn nỉ Kathryn cho mình mượn con chó săn mồi có bộ lông mượt để đưa nó đi săn và mang về cho gia đình một hay hai con vịt để ăn. Anh đã lỡ nói chuyện này trước mặt lũ trẻ nhà Kathryn; cái nhìn trong ánh mắt của cô, lời đáp lại, thật khó để diễn tả. Nó có nghĩa là không, trăm lần vạn lần không. Carol nhìn theo Kathryn khi người đặc vụ CBI bước tới. Cô nhìn quanh rồi tới gần hơn. "Al." Một cái gật đầu. "Carol, có một điều tôi muốn nói với cô. Thực ra là với cả hai người." "Chắc chắn rồi, Kathryn." Albert gật đầu lần hai. Có lẽ là một sự càu nhàu. "Tôi nghe nói rằng cô biết manh mối dẫn đến Serrano." Người đặc vụ DEA chần chừ. Kathryn nói, "Tôi biết là cô biết. TJ đã nói với tôi. Cậu ấy là tay trong của tôi. Cô sẽ đi nói chuyện với người đó bây giờ sao?." Carol vẫn không rời mắt. "Chúng tôi chuẩn bị." Kathryn nói luôn, "Tôi muốn thẩm vấn gã." "Việc này..." "Tôi biết khu vực này, Carol. Tôi không biết cụ thể đối tượng này nhưng tôi biết đám người mà gã giao du cùng. Điều đó khiến tôi có một lợi thế lớn." "Nhưng còn Charles," Carol nói. "Ông ấy đã đình chỉ công tác của cô." Albert thấy Kathryn mím chặt môi. "Được rồi. Một điều nữa?" Cô nhìn Albert, rồi quyết định, dường như là để thêm phần thuyết phục. "Cô không hiểu rõ Charles bằng tôi đâu. Nếu tôi là đàn ông và một vụ như vụ Serrano xảy ra? Ông Charles sẽ không đuổi tôi. Dù không muốn nhưng tôi vẫn phải nói điều này..." Kathryn lắc đầu. "Cô từng trải qua chuyện như vậy, Carol. Cô biết nó thế nào mà." Biểu hiện của Carol nghĩa là: Những người phụ nữ trong ngành thi hành pháp luật. Đúng, tôi hiểu. Kathryn nói thêm, "Tôi sẽ để cô nhận toàn bộ công lao với mọi thông tin mà tôi tìm ra. Và rồi chuyện đó sẽ lan đến tận Washington. Tôi sẽ biến mất." "Không. Không cần thiết phải làm thế." "Thực tế thì đúng vậy đấy. Ông Charles không thể biết bất cứ điều gì về sự tham gia của tôi. Tất cả những gì tôi muốn là bắt được Serrano." "Được rồi," Carol đáp và gật đầu. "Tôi hiểu rồi. Hoàn toàn bí mật." Dù câu nói đó có ý nghĩa là gì. Albert có định nghĩa của riêng mình. Giờ một cái nhìn khác theo hướng của anh. Kathryn nói, "Giờ có khi tôi đã bị phản bội rồi...." "Charles sẽ làm thế với cô?" Bây giờ thì Albert không thể kiểm soát được việc càu nhàu. "... nhưng nếu chúng ta bắt được Serrano, Sacramento sẽ không phàn nàn về tôi quá kinh khủng. Đây là cơ hội duy nhất tôi có để cứu ai đó khỏi nguy hiểm." Carol đang quét mắt quanh bãi đậu xe, ngẫm nghĩ, nhưng không tìm kiếm mục tiêu như cách Albert đang làm. "Thực tế là, Kathryn, tôi có thể cần cô trợ giúp. Tôi không phải là một người thẩm vấn tốt trong ngành mà." "Thành giao nhé?" "Chốt." Ánh mắt của Kathryn chuyển sang Albert. "Cô đang hỏi tôi? Tôi chỉ hỗ trợ thôi. Làm những gì cô muốn." Họ cùng bước tới xe, Albert dễ dàng ngồi vào ghế lái. Chiếc Dodge nhấp nhô dưới trọng lượng của anh. Hai người phụ nữ cũng ngồi vào xe. Albert khởi động xe và họ lao ra khỏi bãi xe hướng lên đường cao tốc. Nửa giờ sau Albert rẽ vào những mặt phố ở Seaside và đi từ từ dọc con đường nhựa bong tróc, hai bên mọc đầy cỏ dại, bụi rậm bám đầy bụi và hàng rào dây thép rỉ. Đi thêm khoảng tầm chín mươi mét nữa họ trông thấy một khu phát triển có vẻ như từ cách đây khoảng năm mươi năm, những ngôi nhà gỗ nhỏ đều theo phong cách Cape, tất cả nhà ở đây đều thế. "Là nó." Carol nói và chỉ vào ngôi nhà tồi tàn nhất ở đằng xa, một ngôi nhà cấp bốn bị lệch, đã lâu lắm rồi không được sơn sửa. Tường ban đầu chắc là màu trắng. Giờ thành màu xám. Một nửa mảnh sân là cát, nửa kia là cỏ úa. Khô khan, Albert nghĩ. Mọi thứ trông khô khan. Là do trận hạn hán. Điều tệ nhất mà anh có thể nhớ. Albert tắt máy. Mọi người bước xuống xe. Anh lướt nhìn một vòng xung quanh trong khi hai người còn lại nhìn quanh, tiến thẳng tới cửa chính. Carol gõ cửa. Không có động tĩnh gì. Kathryn chỉ sang bên cạnh, nơi có một cái sân. Và họ biến mất theo đường đó. Albert đi thăm dò quanh ngôi nhà, nhìn sang những căn gần đó, phân vân tại sao ai đó lại dán một tấm hình hoa cúc lớn trên một chiếc cửa sổ. Có phải là rèm che nắng không? Là hoa hướng dương thì có phải hợp lý hơn không? Nhưng chủ yếu là anh đang tìm kiếm những mối đe dọa. Đây không phải là đường cụt, nhưng nó cũng không phải là con đường giao thông đông đúc. Anh đếm được có bốn chiếc ô tô đi qua, tất cả dường như đều là của các gia đình hay vài cá nhân đang đi học, đi làm về hay chạy việc vặt. Điều đó không có nghĩa là không có những băng đảng bên trong, dĩ nhiên rồi, với những khẩu MAC-10, Uzis hay M4. Đã qua rồi cái thời cả đám chen vào chật ních trong những chiếc xe mặc định dành cho băng đảng, là những chiếc Buick gầm thấp được độ bằng những chiếc kích thủy. Giờ chúng lượn vòng quanh trong những chiếc Acura, Nissan và thi thoảng là Beemer hay Cayenne, tùy vào cách thức buôn bán ma túy và vũ khí gần đây. Nhưng không có ai trong bất cứ chiếc xe nào khiến Albert chú ý. Anh đi lại chỗ vỉa hè bị vỡ và nhìn xuống một vài cây hoa màu tím rực rỡ, lúc đó bên trong căn nhà gỗ vang lên tiếng thứ gì đó bị vỡ, gồm cả tiếng thủy tinh, rất nhiều thủy tinh. Tiếp sau đó là tiếng hét của một người phụ nữ.