Chương 24
Một tiếng sau, ở trụ sở CBI, Albert Stemple đang dựa lưng trên một chiếc ghế trong phòng họp của Đội đặc nhiệm Kết nối Guzman. Chiếc ghế kêu lên vì trọng lượng của anh. Những thành viên khác cũng ở đây, toàn đội. Cả hai Steve -Steve Lu và Steve Foster - cùng với Jimmy Gomez. Carol Allerton cũng trở về từ nhiệm vụ căn nhà gỗ ở Seaside. "Chuyện gì xảy ra với cô vậy?" Jimmy hỏi Carol. Cánh tay cô ấy bị băng bó. "Vụ đầu mối dẫn đến Serrano. Gã có một con Doberman to tổ bố nằm trong phòng ngủ phía sau. Con chó đang ngủ, đại loại thế. Nó tỉnh dậy. Không thích những vị khách ghé thăm." "Cô bị cắn à?" "Chỉ là bị xước khi tránh nó. Lật đổ một cái bàn làm bằng kính và sứ rởm rít không được đẹp lắm. Đáng đời nó." "Al, anh không bắn con chó nào đúng không?" Jimmy giả vờ tỏ vẻ kinh sợ. "Chỉ nói lý lẽ với nó." Steve Foster đang nói chuyện điện thoại với một lính tuần tra cao tốc California, "Đó là quy trình của các anh, không phải của tôi, và các anh sẽ làm theo quy trình của tôi. Chúng ta đã nói rõ ràng về vấn đề đó rồi mà phải không?... Tôi hỏi anh câu này. Chúng ta rõ ràng với nhau chưa?. Tốt. Đừng nói thêm về việc dở hơi này nữa." Ông ta không nói gì thêm và tắt máy. Thật khốn nạn, Albert nghĩ, và phân vân liệu anh có một cái cớ gì để chém tay này bằng lời nói thành từng mảnh nhỏ hay không. Đó hẳn là một thử thách. Steve Foster có vẻ cũng là một cái máy chém tốt. Sẽ thú vị lắm đây. Giờ thì Steve Foster đã kết thúc việc làm rõ ràng với tay lính của đội tuần tra cao tốc, Carol phát biểu ý kiến. "Manh mối đã không dẫn đến kết quả như chúng ta kỳ vọng. Kết nối đến Serrano Seaside." Jimmy hỏi, "Đó là ai?." "Một thợ sơn - nhà thầu, anh biết đấy, thợ sơn nhà. Không phải một nghệ sĩ. Tên là Tomas Allende. Serrano từng làm việc với gã ta. À, thực tế là gã từng làm việc tử tế một thời gian trước khi chuyển sang công việc biến người khác thành những bộ xương." Steve Foster phàn nàn, "Ý cô không có kết quả gì là sao?." "Tôi chỉ nói là gần như không có kết quả. Tôi sẽ nói với anh những gì chúng tôi tìm thấy." Chúng tôi. Không ai chú ý. Có lẽ mọi người nghĩ là gồm cô ấy và Albert. Thật là đáng ngạc nhiên. Người phụ nữ có thân hình chắc nịch đứng lên và đi về phía cửa, ngó ra ngoài rồi đóng cửa lại. Jimmy cau mày. Cả hai Steve chỉ đơn giản là nhìn theo cô. "Tôi phải nói với mọi người rằng, tôi đã không đi một mình. Kathryn đi cùng tôi." "Kathryn Dance sao?" Jimmy hỏi. "Sao cô ta có thể làm như thế?," Steve Foster dường như vừa bối rối vừa bực mình bởi thông tin này. Thật không phải là một sự kết hợp dễ dàng, Albert nghĩ. "Cô ta bị đình chỉ. Hay là đã có gì thay đổi mà tôi chưa biết?." "Không có gì thay đổi cả," Carol nói. "Vậy ý cô là sao khi nói cô ta đã ở đó? Tôi không muốn cô ta làm hỏng thêm gì nữa trong vụ này." Albert thò chân ra và nện gót chân xuống sàn cứng. Steve Foster không chú ý tới âm thanh đó. Hoặc không quan tâm kể cả nếu Albert làm thế. Jimmy lên tiếng, "Thôi nào Steve. Chúng ta không cần thiết phải thế." "Cần cái gì? Tôi đang nói chính là bởi vì cô ta nên chúng ta mới rơi vào tình cảnh này." Carol: "Cô ấy đã yêu cầu và tôi đồng ý. Cô ấy biết là mình đã mắc sai lầm và muốn sửa chữa. Nghe này, cô ấy đã làm tốt lúc ở ngôi nhà ở Seaside, Steve ạ. Anh nhẽ ra phải thấy." "Tôi đã thấy rồi. Với Serrano. Tôi chẳng ấn tượng gì. Ai mà ấn tượng nổi?" Albert gãi vào một vết sẹo trên đùi mình, nó không mới, nhưng viên đạn có đường kính mười mi li mét để lại một vệt dày và độ ẩm có thể thực sự gây ngứa. "Anh không thể lúc nào cũng trăm trận trăm thắng được," Jimmy nói. Người vốn nhẹ nhàng ấy lên tiếng một cách nóng nảy. Cảm ơn Jimmy, Albert nghĩ. Steve Lu, trưởng phòng thanh tra từ Salinas lên tiếng, "Được rồi. Cô ấy đã tới đó. Tôi thấy chẳng có gì gây hại cả. Còn chuyện gì nữa?." Carol nói tiếp, "Đối tượng này, người thợ sơn của chúng ta, từng làm việc với Serrano. Gã chịu hợp tác và nói với chúng ta tất cả mọi thứ, nhưng đã thề rằng gã không nghe tin gì từ Serrano khoảng sáu tháng rồi. Gã đã mất mọi liên lạc. Gã đang làm việc hợp pháp. Ý tôi là, tôi tin điều đó. Mọi điều gã nói hoàn toàn đáng tin. Và tất cả là nhờ Kathryn liên tục trấn an, 'Chắc chắn rồi, tôi hiểu, thú vị đấy, cảm ơn anh đã hợp tác/ Sau đó, 'bang' cô ấy đột ngột rút lại sự ủng hộ dành cho gã. Chỉ như thế. Phát hiện ra gã toàn nói dối, sau một hồi làm việc thì cuối cùng gã cũng khai." "Vậy việc đầu mối này không có kết quả thì sao?" Steve Foster cằn nhằn. "Gã không biết vị trí hiện tại của Serrano. Điều đó không có gì ngạc nhiên, khi mà Serrano đã một lần bị tóm và giờ đang trên đường tẩu thoát. Nhưng người thợ sơn nói rằng hắn vẫn còn trong vùng này. Hắn không rời khỏi bang." Carol nói tiếp, "Nhưng quan trọng hơn cả là gã cung cấp một cái tên khác." "Ai vậy?" "Một người phụ nữ là bạn gái gần đây của Serrano. Tia Alonzo. Chưa có lệnh bắt nhưng hành tung của cô ta rất bí ẩn. TJ Scanlon đang điều tra về nơi ở của cô ta." "Mọi người có nghĩ liệu tay Piscasso này nói thật?" "Ai cơ?" Steve Lu hỏi. "Người thợ sơn." Steve Foster thở dài. "Kathryn tin. Tôi tin." "Khi nào chúng ta biết được vị trí của quý cô Alonzo?" Carol nói, "Sớm thôi, TJ bảo thế. Cậu ấy tin chắc rằng chỉ trong vòng một hoặc hai ngày." "Tin chắc." Carol nói, "Giờ thì. Chuyện đi cùng với Kathryn. Nó đã không được báo cáo." "Nghĩa là sao?" Steve Foster hỏi. Bí mật... "Cô ấy đã không nói với Charles." Steve Foster: "Cô ta đã lén lút thẩm vấn cái tên ở Seaside sao?." "Gần như là thế. "Chúa ơi." Carol nói, "Tôi hiểu rằng Charles đang làm những gì ông ấy phải làm, nhưng có cô ấy tham gia vào vụ này là rất có lợi. Những gì tôi muốn...." Steve Foster mất kiên nhẫn lên tiếng, "Phải, phải, cô ta làm việc lén lút sau lưng Charles và vẫn ở trong đội. Một bí mật." Bí mật. Carol cáu, "Đúng thế, Steve, đó chính xác là những gì cô ấy muốn làm. Và tôi đồng ý. Cô ấy hiểu rõ khu vực này, biết những con người ở đây. Xét cho cùng, cô ấy đâu phải là người duy nhất bị Serrano qua mặt. Chính chúng ta cũng tận mắt chứng kiến vụ này. Có ai ở đây đã nghi ngờ điêu gì không? Tôi thì không đấy." Cuối cùng cái người khó chịu kia cũng im bặt. "Tôi đồng ý," Jimmy Gomez trung thành nói, gật đầu. "Cũng có hại gì đâu," Steve Lu đồng tình. Steve Foster nhìn Albert từ trên xuống dưới. Sự thôi thúc muốn chặt chém tay này quay lại. Steve Foster nói, "Còn anh thì sao? Anh bỏ phiếu như nào?." Albert đáp, "Tôi chỉ dùng sức lực thôi. Tôi không bỏ phiếu." Steve Foster quay đi và nhìn sang những người khác. "Mọi người đã nghĩ thông suốt hết chưa, tất cả mọi người?." "Nghĩ thông suốt là sao?" Jimmy nói. "Đã chắc chưa? Thực sự nghĩ hết chưa? Phương án A: Kathryn tránh sang một bên theo đúng yêu cầu và để chúng ta xử lý, từ vụ Kết nối Guzman đến truy lùng Serrano, mọi thứ. Cô ấy làm theo như thế và cứ cho là Serrano nã mấy tên băng đảng, hoặc tệ hơn, một người vô tội. Ngay cả khi ấy, cô ấy cũng có thể sống sót. Cô ấy có thể kiến nghị rằng mình đã không có cơ hội để sửa sai. Hoặc phương án B: Cô ấy quay lại vụ này, không chính thức, và lại có một tình huống xử lý sai nữa, do cô ấy hoặc bất cứ ai khác gây ra, và thế là xong. Sự nghiệp của cô ấy sẽ chấm dứt." Điều đó đủ rõ ràng rồi. Sự im lặng. Một cuộc bình chọn thứ hai. Kết quả vẫn thế. "Anh thì sao?" Carol hỏi. Steve Foster lẩm bẩm điều gì đó. Jimmy: "Gì cơ?." "Được rồi, được rồi. Tôi theo mọi người, sao cũng được. Tôi có việc phải làm." Anh ta quay lại bàn phím và bắt đầu gõ.