Chương 29
"Xin chào?"
Arthur K. Meddle vừa trở lại từ cuộc khảo sát việc sắp xếp chỗ ngồi ở Trung tâm sự kiện Bay View thì gặp một người đàn ông ở ngay lối vào.
"Tôi có thể giúp gì anh? Đợi một chút." Ông quay đi và hét lên, "Charlie, thêm một hàng khác. Nhanh lên. Bốn trăm. Phải là bốn trăm. Xin lỗi. Tôi có thể giúp gì nhỉ?."
Người đàn ông bước tới gần hơn. Anh ta có vẻ nhàm chán. "Vâng thưa ông. Tôi là một thanh tra cứu hỏa của Quận Monterey."
Meddle liếc nhanh tấm thẻ. "Cảnh sát Dunn. Hay thanh tra?."
"Cảnh sát."
"Được thôi. Tôi có thể giúp gì được anh?" "Ông là quản lý đúng không?"
"Đúng thế."
Anh chàng ăn vận lịch sự nhìn quanh bên trong trung tâm và cau mày. Sau đó anh ta hướng ánh mắt về phía ông Meddle.
"Ông hẳn đã nghe nói về vụ án ở Solitude Creek rồi chứ? Cái quán rượu đó?"
"Ồ, đúng vậy. Thật khủng khiếp."
"Chúng tôi đang cho rằng đó là một vụ cố ý."
"Tôi có nghe nói trên bản tin." Ông Meddle không biết về anh chàng này vì vậy ông không muốn nói thêm những gì mình muốn: "Thể loại cặn bã nào lại làm điều đó?."
"Hội đồng giám sát quận và Văn phòng Cảnh sát trưởng - cả Cục Điều tra - đang cho rằng hắn có thể sẽ thực hiện một vụ tấn công khác."
"Không! Quái thật, nó thực sự là một vụ khủng bố sao? Đó là những gì trên Fox đưa tin. Có phải là O'Reilly không? Tôi không nhớ rõ."
"Ồ, tôi không biết. Nói riêng giữa hai chúng ta, tôi nghĩ nếu nó là khủng bố, ai đó hẳn đã nhận trách nhiệm. Họ thường làm thế."
"Cũng đúng."
"Dù sao thì, thưa ông, các thanh tra quận đã đưa ra một quy định yêu cầu tất cả các trung tâm tổ chức sự kiện gồm trên một trăm người phải hoãn lại hoặc phải trải qua một cuộc kiểm tra đặc biệt."
"Hoãn lại ư?"
"Hoặc là phải qua bài kiểm tra. Chúng tôi cần đảm bảo rằng sự việc xảy ra ở Solitude Creek không tái diễn. Ý tôi là họ có thể tóm được thủ phạm trước. Đó là một khả năng."
"Chúng tôi không thể hủy rồi. Ngay tối nay có một buổi ký sách. Nó mang lại bảy nghìn đô đấy. Nhà xuất bản của tác giả sẽ chi trả. Cậu biết tình hình kinh tế thế nào đấy. Chúng tôi không đủ khả năng để đóng cửa."
"Như tôi đã nói, do ông lựa chọn thôi."
"Vậy cuộc kiểm duyệt đó như nào? Tôi vừa nhận được một chứng chỉ về ngành nghề."
"Không, lần này thì khác. Chúng tôi phải chắc chắn những cửa thoát hiểm không bị chặn. Ông cần phải tháo bỏ tất cả các khóa ở cửa thoát hiểm ra, hoặc dán lại các chốt cửa không cho cài và giăng các dây xích một khoảng xung quanh cửa ở bên ngoài, để không ai có thể chặn các cửa được."
"Giống như việc cái gã đó làm với quán Solitude Creek, bằng chiếc xe tải."
"Đúng vậy," Dunn đáp. "Chính xác là thế. Mọi người ở bên trong tối hôm đó đã có thể thoát ra, nếu không có gì cản trở."
"Giăng xích một khoảng bên ngoài các cửa là sao?"
"À ý tôi là giăng ra. Đúng vậy. Khoảng cách là ba mét. Để hắn không thể chặn các cửa được. Nói thật thì hủy sự kiện này còn dễ hơn đấy."
"Anh muốn tôi hủy sao?"
"Tôi chỉ đang nói với ông những lựa chọn thôi."
"Nhưng anh đang nghiêng về việc chúng tôi cần đóng cửa."
"Như thế dễ dàng hơn cho mọi người," Dunn nói.
"Không phải với chúng tôi."
Bảy nghìn dô...
"Nghe này, tôi chỉ nói vậy thôi," Dunn đáp. "Bảo vệ khu vực lối ra bằng dây xích và đảm bảo các cửa không bị chốt, để mọi người có thể thoát ra nhanh chóng trong trường hợp khẩn cấp. Hoặc ông có thể hủy."
Anh ta vẫn cố cứng đầu. Như thể ông chưa có đủ việc hay sao. "Không, tôi sẽ không hủy sự kiện. Nhưng nếu mọi người lẻn vào vì chúng tôi không chốt các cửa, thì chi phí sẽ do anh chịu trách nhiệm."
"Đó là một buổi ký sách phải không? Ông sẽ bố trí nhiều rào chắn ở những sự kiện như vậy đúng không?"
Meddle do dự. "Nó không giống một buổi hòa nhạc của nhóm Stones đâu."
"Vậy. Đằng kia. Hiện tại, hệ thống cảnh báo cháy thì sao? Vừa rồi chúng đã được kiểm tra chưa?"
"Chúng tôi đã có một cuộc kiểm duyệt khoảng mười hay mười hai ngày trước."
"Tốt. Tuy nhiên, tôi vẫn cần kiểm tra lại chúng."
Meddle hỏi Dunn, "Thế còn xích để giăng xung quanh thì có yêu cầu loại nào cụ thể không? Nhãn hiệu gì?."
"Tôi có lẽ sẽ chọn một loại mà xe tải không thể vượt qua."
Nghe có vẻ tốn kém. Meddle đáp, "Giờ tôi sẽ tới Home Depot."
"Cảm ơn ông. Tôi tin chắc rằng mọi thứ sẽ ổn... Nhân tiện, cuốn sách đó là về gì vậy?"
Meddle đáp, "Một loại sách self-help mới đang nổi. Về việc sống cho ngày mai. Tôi đã đọc nó, để biết rõ hơn về nhân vật xuất hiện tại đây. Tác giả nói rằng mọi người đang sống quá nhiều cho hiện tại. Họ cần sống cho tương lai nhiều hơn."
"Như nào? Xuyên không sao?" Anh chàng thanh tra tỏ vẻ khó hiểu hỏi.
"Không, không, chỉ là nghĩ về nơi mà cậu muốn ở trong tương lai. Hình dung nó, lên kế hoạch, suy nghĩ về nó. Và rồi cậu sẽ đạt được mục đích. Tiêu đề cuốn sách là Ngày mai là một Ngày hôm nay mới (Tomorrow is the New Today)."
Dunn nhíu mày rồi gật đầu. "Giờ tôi sẽ đi kiểm tra những thiết bị báo cháy kia. Ông nên tính toán cho đống xích đi."