Chương 30
Chà, được thôi. Thú vị đây.
Kathryn hãm phanh cho chiếc SUV dừng lại ở một trong những lối rẽ vào bãi đậu xe của Cục Điều tra. Cô đang ở giữa một hàng cây hoàng dương và một phần của tòa nhà nơi đặt một công ty khởi nghiệp về máy tính.
Gần cửa phía trước của Trụ sở Cục Điều tra, Michael O'Neil đứng trong bãi đậu xe nói chuyện với vợ cũ, Anne. Hai đứa trẻ của họ - Amanda và Tyler, chín tuổi và mười tuổi - đang ngồi ở ghế sau chiếc SUV của cô ấy, có thể nhìn thấy qua một cánh cửa đang mở. Xe của Anne là chiếc Lexus có màu trắng ngà, biển số bang California.
Anne mặc bộ trang phục rất, rất khác với những gì mà Kathryn nhớ khi người phụ nữ này sống cùng với Michael ở Bán đảo này. Hồi đó cô ấy chuộng trang phục kiểu du mục, vải mỏng và vừa sát người, chất liệu ren, vải tuyn, kết hợp với trang sức kiểu New Age. Đôi giày cao cổ có gót để giúp cô ấy trông cao hơn. Nhưng hôm nay: Giày thể thao, quần bò và một chiếc áo khoác len to màu xám. Và, ôi trời ạ, còn cả một chiếc mũ bóng chày nữa. Diện mạo gợi cảm trước đây giờ đã thay bằng sự dễ thương và tươi mới.
Ai có thể tưởng tượng được chứ?
Chính cô ấy là người đã lựa chọn kết thúc cuộc hôn nhân này và chuyển tới San Francisco. Có những lời đồn thổi về một người tình ở đó. Kathryn biết Anne là một nhiếp ảnh gia tài năng và những cơ hội ở Bay City tốt hơn nhiều so với ở đây. Cô ấy là một người mẹ có trách nhiệm, nhưng lại không nhiệt tình, một người vợ hờ hững. Sự chia rẽ không phải là một điều đáng ngạc nhiên. Dù nó chắc chắn là một khoảng thời gian không mấy dễ chịu. Kathryn và Michael luôn có phản ứng hóa học không thể phủ nhận, nhưng họ chỉ giới hạn trong công việc. Anh đã có vợ, và sau khi Bill qua đời, niềm hứng thú của cô đối với sự lãng mạn đã tan biến giống như sương mù dưới ánh mặt trời. Rồi, thời gian trôi đi, Kathryn quyết định bắt đầu hẹn hò lại vì chính mình và vì bọn trẻ. Cô làm việc đó một cách chậm rãi, cảm nhận theo cách của riêng mình, và cô gặp Jon Boling.
Và, đùng một cái, Michael thông báo ly dị. Không lâu sau đó, anh ngỏ lời hẹn hò cô. Nhưng khi ấy mối quan hệ giữa cô và Jon khá gắn bó, nên cô từ chối Michael.
Đó là một khoảnh khắc như trong bài hát kinh điển Send In The Clowns mà Sondheim đã hát về hai người lẽ ra có thể đã yêu nhau, nhưng thời gian lại không tác thành cho họ.
Michael, một quý ông lịch lãm, chấp nhận hoàn cảnh. Và họ rơi vào trạng thái "một thời điểm khác, một địa điểm khác." Đối với Jon - anh không nói gì về mối quan hệ giữa Kathryn và anh chàng thanh tra, nhưng cử chỉ của anh cho thấy rõ rằng anh cảm nhận được mối quan hệ đó. Cô đã cố gắng để trấn an anh mà không đưa ra quá nhiều đòi hỏi (cô biết rất rõ rằng cường độ từ chối thường tỉ lệ thuận với sự thật bị bác bỏ).
Giờ cô để ý thấy: Michael để tay thoải mái bên cạnh sườn, không phải trong túi quần, hay khoanh tay, không có những cử chỉ thể hiện sự phòng vệ, kiểu như: "Anh không muốn em có mặt ở đây, Anne." Hay dáo dác nhìn sang trái hay phải, là biểu hiện của sự căng thẳng, không thoải mái và từ trong tiềm thức khao khát thoát khỏi người tạo ra sự căng thẳng này.
Không, thực tế là họ đang mỉm cười. Cô ấy nói thứ gì đó khiến anh cười.
Rồi Anne lùi lại, lục tìm chìa khóa trong túi xách, và Michael bước tới gần hơn và ôm cô ấy. Không hôn, không vuốt tóc. Chỉ là một cái ôm. Đơn giản giống như một cầu thủ vừa ghi bàn thắng.
Sau đó Michael vẫy tay tạm biệt bọn trẻ và quay trở lại văn phòng. Anne khởi động chiếc SUV và lái hướng về phía lối ra.
Bỗng nhiên Kathryn nhớ ra điều gì đó. Tối nọ khi cô hỏi về người trông trẻ mới, ngôn ngữ cơ thể của Michael thay đổi.
Người trông trẻ mới?
Đại loại thế.
Thì ra là người đó. Và "người bạn" tại buổi biểu diễn của Maggie? Dĩ nhiên cũng là Anne rồi.
Kathryn nhìn Anne lái xe ra khỏi bãi.
Một tiếng còi ngắn vang lên ở sau chiếc Pathfinder. Kathryn giật mình. Cô liếc nhìn vào gương chiếu hậu và vẫy tay với người tài xế của chiếc xe mà cô đang chắn đường, thì thầm một câu "Xin lỗi" nhưng người đó không thể nghe thấy.
Cô đi thẳng tới tòa nhà của Cục Điều tra, đỗ xe và bước ra ngoài.
Nghĩ về Anne và Michael, cô thấy bản thân mình đang ngân nga bài hát đó.
Let it go...
Bên trong trụ sở, cô gặp Michael ở trong văn phòng mình cùng với TJ, đang xem những gì tìm thấy được ở các ghi chép của Sở Nha lộ vận.
"Ước chừng khoảng năm nghìn chiếc xe hiệu Honda trong phạm vi ba quận. Xám, trắng, màu xám tro, tất cả những màu sáng."
"Năm nghìn?" Ôi. Khi ngồi xuống cạnh Michael, cô ngửi thấy mùi kem dùng sau khi cạo râu, vì tối qua. nhưng mùi có chút khang khác.
Kết hợp với hương nước hoa chăng?
Michael lên tiếng, "Không có báo cáo nào về trộm cắp."
TJ chêm vào, "Và không ai trong số những người ở câu lạc bộ, những người tôi từng nói chuyện, nhớ gì về chiếc xe. Khoảng chiều dài cơ sở và chiều ngang cơ sở sẽ xác định được kiểu xe. Dòng Civic và Accord khác nhau. Có lẽ sẽ có ích."
Thu nhỏ con số xuống một nửa, cô nhăn mặt suy nghĩ. Liệu - một chữ "liệu" lớn - nó thậm chí có phải là xe của nghi phạm không?
"Muốn xem không?" Michael hỏi. "Ỏ nơi mà nó đỗ?."
Kathryn xem giờ. Giờ là ba giờ hai mươi. "Bọn trẻ đang ở cùng ông bà."
"Lũ trẻ nhà anh cũng có người chăm rồi."
Em biết.
Cô nói, "Hãy cùng lái xe đi."
"Vụ này không liên quan tới vụ Serrano. Em sẽ mang theo vũ khí chứ?"
Anh biết những quy tắc đó rồi. Cô phân vân tại sao anh lại hỏi. "Em vẫn ở Phòng Dân sự mà."
Một cái gật đầu.
Kathryn bảo TJ bắt đầu thăm dò những người chủ của những chiếc Honda có màu sáng.
Nửa giờ sau, Michael và cô đã ở chỗ quán bar. Quán vẫn đóng cửa và công ty vận tải nơi mà cô đã gần như nhận được một cơn chấn động thì tối om. Nhưng có một vài hoạt động. Một vài người đang đặt những bông hoa trước lối vào. Kathryn và Michael tiến tới và cô hỏi liệu họ có phải là những vị khách đã tới quán tối hôm đó. Họ không phải: anh họ của người chồng đã qua đời, và họ tới để tỏ lòng tôn kính.
Còn có một vài công nhân cách quán khoảng sáu mươi mét, ở hướng con đường mà cô đã đi tới nhà của nhân chứng. Đó là một đội khảo sát viên đang đặt chân máy và dụng cụ. Họ đang mải mê với nghệ thuật trừu tượng của việc tính toán kinh độ và vĩ độ, hay gì đó mà những người khảo sát hay làm.
"Đó có phải?" Michael hỏi. Giọng anh nghe có vẻ lạc quan.
"Chắc thế, tới coi xem."
Họ đi tới và tự giới thiệu.
Người đội trưởng, là một người mảnh khảnh, tóc dài dưới mũ, gật đầu chào. "Ồ. Xin chào. Chuyện đã xảy ra thật kinh khủng."
Kathryn hỏi, "Ngày xảy ra vụ việc, các anh có đang làm việc ở đây không?."
"Không thưa cô. Chúng tôi có việc khác."
Michael: "Lúc trước khi xảy ra thì sao?."
"Không thưa anh. Chúng tôi mới nhận được hợp đồng hôm trước thôi."
"Các anh đang làm việc cho ai?" Kathryn hỏi.
"Công ty xây dựng Anderson Construction."
Một công ty lớn hoạt động về bất động sản thương mại, đặt trụ sở ở Monterey.
"Biết công việc đó là gì không?"
"Chúng tôi không biết, thưa anh."
Họ cảm ơn cả đội và quay lại phía đường chính. Kathryn nói, "Chúng ta nên nói chuyện với công ty này. Họ chắc có những công nhân khác làm ở đây hôm thứ Ba. Chúng ta sẽ xem liệu họ có thấy chiếc xe Honda nào hay bất kỳ ai lảng vảng quanh những chiếc xe tải hay quán bar không." Cô gọi TJ Scanlon và giao cho cậu ta nhiệm vụ tìm ra ai đã thuê công ty Anderson và xem liệu có nhà phát triển hay công ty xây dựng nào đã cử công nhân ra đó vào ngày xảy ra vụ việc hoặc trước đó không.
"Tôi sẽ làm việc đó, thưa sếp."
Cô cất điện thoại đi.
Michael gật đầu. Họ tiếp tục đi qua quán bar và hướng thẳng xuống đường chính dẫn tới khu vực mà Michelle và Trish nhìn thấy chiếc Honda đó.
Kathryn phân vân liệu cô có nên mạo hiểm gọi cho Trish và hỏi chính xác chỗ mà chiếc Honda đã đậu, nhưng điều đó không cần. Rõ ràng từ chỗ cỏ bị giẫm nát có thể thấy một lối tắt, đi qua một khoảng cỏ thấp và hoa dẫn tới rặng cây. Đất vùng này chủ yếu khô hạn, chỉ những khoảng gần con suối mới sũng nước, và lốp xe của chiếc Honda đã để lại dấu vết rõ rệt trên bùn cát. Khi người tài xế quay ngược ra, ai đó đã làm bánh xe quay tít để có lực kéo.
Họ dừng lại trước khi đến chỗ xe dừng, và kiểm tra mặt đất một cách thận trọng, sau đó khảo sát khu vực xung quanh. Kathryn lục trong túi xách và lấy ra vài chiếc dây cột tóc, bốn cái. Cô và Michael buộc chúng quanh giày của họ - một mẹo mà cô học được từ những người bạn ở New York, Lincoln Rhyme và Amelia Sachs. Nó sẽ giúp phân biệt được dấu chân của họ với dấu chân của kẻ tình nghi khi các cán bộ pháp y kiểm tra hiện trường.
"Đằng kia," Michael nói và chỉ về phía những cái cây. "Hắn ra khỏi xe và bước tới bước lui để tìm kiếm lối đi thích hợp vòng quanh công ty vận tải."
Có vài chiếc xe chạy qua trên đường cao tốc. Một chiếc rẽ vào ở lối kế tiếp. Michael bị phân tâm và dõi theo nó cho tới khi những ánh đèn biến mất.
"Gì vậy?"
"Chỉ là canh chừng thôi."
Người bảo vệ. Vì cô không có mang theo vũ khí. Nhưng tỷ lệ mà nghi phạm của họ chạy ra từ khu rừng và nổ súng dường như khá thấp.
Michael quay trở lại hiện trường. Họ tới gần hơn và Kathryn nhìn xuống, khoanh vùng những chỗ mà chiếc ô tô đã đi qua một cách cẩn thận để không phá hủy bất cứ bằng chứng nào.
"Michael. Coi này. Hắn không đi một mình."
Người thanh tra rắn rỏi cúi xuống và lấy ra một chiếc đèn pin nhỏ. Anh chĩa đèn vào những gì cô vừa nhìn thấy. Có hai dấu chân rất khác nhau. Một cái dường như là dấu giày chạy, hoặc là giày cao cổ, với những hoạ tiết phức tạp. Dấu chân khác thì dài hơn, đế giày mịn.
Michael đứng lên và cẩn thận đi vòng sang phía bên kia chỗ chiếc xe đã đỗ. Kiểm tra khu vực đó.
"Không. Chỉ có một người thôi. Không ai đi ra từ phía cửa bên kia của ghế phụ."
"À, hiểu rồi. Hắn đổi giày. Không, thay cả quần áo cùng luôn." "Chắc phải thế. Trong trường hợp có ai đó đã nhìn thấy hắn." "Chúng ta cần cử Đội Khám nghiệm Hiện trường của anh tới đây, tìm kiếm dấu vết và kiểm tra các dấu giày."
Bên Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey và Cục Điều tra Liên bang đã đánh dấu những dữ liệu cho cả vết lốp xe và dấu giày. Với một chút may mắn, họ có thể tìm ra nhãn hiệu giày và thu hẹp phạm vi tìm kiếm loại xe.
Dù cho may mắn không phải là một thứ có giá trị tương đương như bằng chứng trong việc điều tra vụ quán Solitude Creek.