Chương 31
"Ngày mai là Ngày hôm nay mối... Các bạn cần phải nghĩ không phải về hiện tại, mà là về tương lai. Các bạn thấy không, chỉ chớp mắt một cái và những gì vừa là tương lai trong một khoảnh khắc trước giờ lại là hiện tại. Chúng ta có thỏa mãn với điều đó không? Điều đó có nói cho bạn không?"
Người tác giả trông giống một tác giả. Không, không phải trong chiếc áo khoác thể thao bằng vải tuýt với những miếng vá, một tẩu thuốc, và chiếc quần nhăn nhúm. Như cách mà các tác giả trước đây thường sẽ ăn vận, Ardel nghĩ thế. Người tác giả này mặc một chiếc áo sơ mi đen, quần đen và đeo một cặp kính phong cách. Đi giày cao cổ. Hừm.
"Vậy trong khi các bạn đang tập trung vào hiện tại, các bạn sẽ bỏ lỡ mất phần quan trọng nhất của đời mình: phần còn lại của nó."
Ardel Hopkins, năm mươi chín tuổi, cùng bạn của bà Sally Gelbert, đang ngồi cạnh, đã tới Trung tâm sự kiện Bay View, phía cuối đường Cannery Row, ngay bên bờ biển, vì họ đang ăn kiêng.
Họ còn có lựa chọn khác, bởi họ đã tranh luận sẽ làm gì vào đêm hẹn hò của các cô gái, là đánh chén trọn món ở Carambas trong hai tiếng đồng hồ. Nhưng như thế cũng đồng nghĩa với sáu trăm calo từ những ly cocktail margarita và đống khoai chiên, rồi cả những chiếc bánh cuộn thịt cùng phô mai và rau củ. Nguy hiểm. Vì vậy, khi Sally nhìn thấy một tác giả nổi tiếng xuất hiện ở trung tâm sự kiện Bay View, họ đã quyết định: hoàn hảo. Một món đồ uống, một chút khoai rán, sốt salsa, và sau đó là văn hóa.
Không bỏ qua một que kem trên đường về nhà.
Ngoài ra, thêm một tin tốt là: giống như những người khác, Ardel đã lo lắng về những nơi đông đúc - sau vụ việc kinh hoàng ở quán Solitude Creek, do một kẻ điên rồ nào đó cố ý gây ra. Nhưng bà và Sally đã kiểm tra hành lang của trung tâm Bay View và để ý rằng những cửa thoát hiểm đã được thay đổi và chúng không thể bị khóa lại - các chốt đều được dán băng. Và một chuỗi xích dày được giăng để không cho ai có thể đỗ xe hay chặn trước các cửa.
Mọi thứ đều tốt. Hầu hết là ổn - vấn đề chỉ là, người đàn ông này Richard Stanton Keller, được cho là một thiên tài về self-help, lại có chút nhàm chán.
Ardel thì thầm, "Ba cái tên. Đó là một điềm báo trước. Càng nhiều từ trong tên của ông ta thì càng nhiều từ trong sách của ổng."
Rất nhiều từ được thốt ra từ miệng ông ta.
Sally gật đầu.
Ông Keller đang nghiêng về phía micro, trước khoảng bốn trăm khán giả hoặc người hâm mộ. Ông ta chỉ biết đọc và đọc.
Ngày mai là Ngày hôm nay mới.
Hấp dẫn. Nhưng không mang nhiều ý nghĩa. Bởi khi ngày mai tới, nó lại trở thành hôm nay, nhưng rồi nó trở thành ngày hôm nay cũ và bạn lại hướng tới ngày mai, thì đó là một ngày hôm nay mới.
Giống như những bộ phim du hành thời gian mà vốn bà cũng không thích xem.
Bà sẽ thích ai đó viết được những câu chuyện hay ho và kể được những điều thú vị, giống như Janet Evanovich hay John Gilstrap, nhưng có nhiều cách tệ hơn để tiêu tốn một giờ đồng hồ sau khi tiêu hóa một phần rất nhỏ - quá nhỏ - khoai rán và một ly cocktail. Dẫu vậy, đây vẫn là một địa điểm thuận tiện cho việc giới thiệu một cuốn sách. Tòa nhà được xây dựng trên những giá đõ và bạn có thể ngó xuống nhìn, bên dưới cách khoảng chín hay mười mét toàn là những tảng đá lởm chởm, với những đợt sóng ập vào như đang muốn tự sát.
Bà cố tập trung.
"Tôi sẽ kể cho mọi người nghe một câu chuyện, về con trai cả của tôi khi lên đường đi học đại học."
Đừng tin một từ nào về nó, Ardel nghĩ.
"Chuyện này hoàn toàn thật, nó thực sự đã xảy ra."
Không một từ nào.
Ông ta sẽ bắt đầu kể câu chuyện về cậu con trai đã làm những điều tồi tệ, hay người tác giả làm sai, hoặc vợ của ông ta, mẹ của cậu bé, làm gì đó sai bởi vì họ đã sống cho ngày hôm nay, không phải ngày mai, cái mà mới thực sự là ngày hôm nay. Hừm. Có nghĩa là...
Đột nhiên một tiếng nổ lớn vang lên từ đâu đó bên ngoài hành lang. Gần đó.
Mọi người nhìn ra ngoài. Tác giả rơi vào im lặng.
Giờ cũng có những tiếng hét từ bên ngoài. Rồi một tiếng nổ nữa lớn hơn, gần hơn.
Đó không phải là một vụ đốt lửa chặn. Không phải tiếng nổ từ ô tô. Chắc chắn là một tiếng súng. Ardel biết nó là một tiếng súng nổ. Bà đã từng tới sân tập bắn súng vài lần khi chồng bà còn sống.
Bà không muốn thử bắn nên chỉ ngồi phía sau, nhìn những kẻ cuồng nhiệt rung mình cùng với sự phấn khích về vũ khí và buôn chuyện.
Lại một tiếng nổ khác - lại gần hơn.
Người quản lý nhanh chóng đi tới cánh cửa chống cháy và mở nó ra. Nhìn nhanh ra ngoài. Ông ta nhanh chóng lùi lại.
"Mọi người chú ý! Có một gã mang theo súng. Ỏ bên ngoài. Hãy đi theo hướng này" Ông ta kéo cửa đóng lại nhưng nó lại bung ra, vì khóa chốt đã bị dán xuống.
Mọi người đang đứng lên.
Lại một phát súng nữa, thêm hai phát nữa. Ngày càng có nhiều tiếng thét ở bên ngoài.
"Lạy Chúa tôi," Ardel lẩm bẩm.
"Ardie, chuyện gì đang xảy ra vậy?"
Một người đàn ông bước tới, một gã to lớn. Có lẽ là cựu quân nhân. Anh ta cũng nhìn ra ngoài. "Hắn kia kìa! Hắn đang đi tới hướng này. Hắn mang một khẩu súng tự động!."
Những tiếng thét "Không!," "Chúa ơi!," "Gọi 911 đi!."
Một vài người chạy ra phía cửa thoát hiểm. "Không, không phải hướng đó!," ai đó gọi lại. "Hắn ở ngoài đó. Tôi nghĩ hắn đang bắn những người ở ngoài."
"Quay lại đi!"
Một ánh điện an ninh sáng trưng bật lên. Không! Ardel nghĩ. Sẽ chỉ làm hắn thấy mục tiêu của mình rõ hơn thôi.
Tác giả không hề nói "Hãy bình tĩnh" hay bất cứ điều gì. Ông ta đứng phắt dậy và đẩy một vài người tham dự đang cản đường, chạy ra hướng hành lang. Hàng chục người chạy theo ông ta. Họ làm tắc nghẽn lối đi. Một người phụ nữ hét lên và ngã ngửa ra sau, nắm chặt một cánh tay đã bị vặn lại một cách khủng khiếp.
Một tiếng nổ khác từ hướng hành lang. Đa số những ai chạy theo hướng đó đều quay lại sảnh chính.
Ardel khóc và nắm lấy tay Sally, họ cố gắng di chuyển tránh xa khỏi những cửa thoát hiểm. Nhưng không thể. Họ bị mắc kẹt trong đám người đầy mồ hôi và cơ bắp.
"Bình tĩnh đi! Quay lại!" Ardel vẫn nức nở, giọng bà nghẹn lại. Sally cũng vậy, như hàng chục người khác.
"Cảnh sát đâu rồi?"
"Lùi lại, tránh ra..."
"Hãy giúp tôi. Cánh tay của tôi. Tay tôi mất cảm giác rồi!"
Những tiếng hét inh tai, những tiếng hét lớn đến nỗi chúng như có thể làm thủng màng nhĩ. Khi đám đông lùi lại cách xa những cửa thoát hiểm, một vài người bị sảy chân - một người đàn ông lớn tuổi bị ngã đè lên chân trụ. Ông ta hét lên khi xương cẳng chân mình bị gãy. Dường như chỉ thông qua sức mạnh tuyệt đối, sức mạnh siêu nhân mà hai người đàn ông trẻ, có thể là cháu trai, mới đẩy được đám đông ra và đỡ ông ta đứng dậy. Ông ta tái nhợt đi và bất tỉnh.
Lại thêm hai phát súng nữa, giờ rất gần với cửa thoát hiểm.
Đám đông đứng tránh xa khỏi các cánh cửa và tới các cửa sổ. Mọi người đều đang điên cuồng, trên mặt họ hiện rõ sự giận dữ và hoảng loạn. Họ đùn đẩy nhau, cố gắng lùi lại, nghĩ rằng, nếu có ai đó đang nghĩ được lúc này, nếu họ không ở hàng phía trước thì những người ở trước họ sẽ hứng đạn và tên cầm súng sẽ hết đạn hoặc bị cảnh sát bắn hạ trước khi hắn có thể giết thêm người.
Và không ngừng di chuyển về phía lối thoát duy nhất: cửa sổ.
Bà Ardel nghe thấy một tiếng rắc lớn trong vai mình, trước mắt bà toàn một màu ánh sáng vàng, và cơn đau, đau kinh khủng, bắt đầu từ quai hàm tới cột sống của bà. Một tiếng hét, bị lấn át hoàn toàn trong những tiếng hét khác. Bà thậm chí không thể quay lại nhìn. Đầu của bà bị kẹp giữa vai của một người đàn ông và ngực của một người khác.
"Ardie!" Tiếng Sally gọi bà.
Nhưng bà Ardel không biết bạn của mình đang ở chỗ nào.
Một giọng nói vang lên trên hệ thống phát thanh - đó không phải là giọng của người tác giả: ông ta đã bỏ chạy từ lâu - "Hãy tránh xa cánh cửa. Hắn sắp đến rồi!."
Một loạt sự xô đẩy, tiếng kính vỡ đằng sau bà Ardel và đám đông ồ ạt ra hướng đó, bà Ardel đi cùng với họ. Bà không có sự lựa chọn nào khác: Đôi chân của bà bị nhấc lên khỏi sàn. Cuối cùng bà có thể quay đầu lại và nhìn thấy những người tham dự sự kiện đang ném những chiếc ghế qua cửa sổ. Sau đó là bóng dáng của những người đang liều mạng trèo lên các khung cửa sổ, có vài người bị đứt tay do những mảnh kính võ. Họ do dự và rồi nhảy.
Bà nhớ lại lúc nãy khi nhìn ra ngoài cửa sổ. Đây là tòa nhà ba tầng bên trên bờ biển - bạn phải vươn ra rất xa mới tiếp xuống mặt nước được, và ngay cả bên dưới mặt nước có vẻ như chỉ có những tảng đá và nền bê tông, có vài chỗ còn có những thanh thép nhô lên lởm chởm.
Mọi người nhìn xuống và hét lên, có lẽ họ nhìn thấy bạn bè và người thân của mình rơi xuống đập vào những tảng đá.
"Không! Tôi sẽ không nhảy đâu!" Ardel hét lên với tất cả mọi người. Bà cố gắng sử dụng cánh tay không bị đau để quờ quạng tìm hướng khác. Bà sẽ đánh cược cơ hội với tên cầm súng.
Nhưng tiếng nói của bà không có giá trị trong vấn đề này, không một chút nào. Đám người quằn quại dồn nhau ngày càng gần tới cửa sổ, nơi một vài người đang do dự và số khác thì đang xô đẩy những người không muốn nhảy xuống và trèo lên lưng, lên ngực hay lên bụng của họ để phóng mình vào sự an toàn bất định nơi bờ biển lởm chởm đầy đá bên dưới.
"Không, không, không!" Bà Ardel thốt lên khi đám đông xung quanh bà leo lên những người đã bị ngã xuống để với được tới bậu cửa sổ. Bà vẫn không thể nhìn xuống, không thể đứng vững, thậm chí không thể tìm một nơi an toàn để đứng xuống, nếu có một nơi như thế.
"Dừng lại đi!" Bà hét lên về phía đám người.
Nhưng rồi bà ngã nhào ra ngoài khoảng không, bà thấy biết ơn một cách kỳ lạ trong vòng hai hay ba giây rơi tự do, khi được thoát ra khỏi sự kìm kẹp của đám người đang đùn đẩy nhau đó.
Sau đó là một tiếng ngã uỵch đến nghẹt thở.
Nhưng bà không bị thương nặng. Bà rơi xuống và đè lên trên một người đàn ông đã nhảy xuống trước. Ông ta đang nằm đó, bất tỉnh trên mỏm đá, phía mặt bên phải bị rách ra, hàm và má, cả cánh tay cũng bị dập gãy. Bà thậm chí tiếp đất gần như bằng chân và trượt về sau bằng mông của mình, giúp tránh được một sự va chạm tàn khốc giữa bả vai đã gãy của bà và những tảng đá nứt.
Một lượng lớn nước muối mặn chát bắn tung tóe lên bà Ardel và những người xung quanh, họ đang nằm dài, ngồi, thậm chí bò trên những tảng đá lạnh như băng.
Chỉ có những tiếng la hét từ những người bị nạn, tiếng gầm rú của biển cả.
Bà từ từ đứng dậy, nhìn xung quanh, nắm chặt lấy vai mình.
Giờ này hẳn là cảnh sát đang tràn vào trong sảnh, và tên cầm súng đã bị bắn hay bị bắt rồi. Bà chỉ cần ở đây và...
"Á!" Bà Ardel hét toáng lên khi một trong những người khách rơi xuống ngay đằng sau bà, đẩy bà ra khỏi tảng đá. Bà ngã về phía trước và rơi xuống làn nước dữ dội kia.
Một cơn sóng đang rút, nhanh chóng cuốn bà theo làn nước, cách xa khỏi bờ.
Bà chịu đựng sự đau đớn và nuốt vào toàn nước biển. Sặc nước, ho, nhìn lại để tìm kiếm sự giúp đỡ, nhìn lại để xem mình đã dạt ra xa bờ tới mức nào. Năm mét, rồi sáu mét, và xa hơn nữa. Cái lạnh khiến bà nghẹt thở và cơ thể bắt đầu lịm đi.
Bà nhìn sang cánh tay phải vô dụng, yếu ớt nổi trên mặt nước.
Cũng chẳng còn quan trọng nữa: dù nó hoàn toàn không sao, thì bà cũng chẳng thể làm gì khác. Bà Ardel Hopkins không thể vượt qua được cơn đột quỵ.