← Quay lại trang sách

Chương 33

"Có khoảng năm mươi người đã nhảy xuống. Đa số đều đập vào đá. " Kathryn đang giải thích điều này với Charles Overby trong văn phòng của cô ở trụ sở Cục. Michael và TJ cũng có mặt. "Một nửa số đó rơi xuống nước. Nhiệt độ là khoảng hơn bảy độ C. Rất ít người có thể sống sót trong làn nước lạnh như thế, một vài người có thể, nhưng những người chết có thể vì họ không biết bơi hoặc bị choáng hay bị thương khi rơi xuống. Sau đó, vài người bị sóng đánh và đập vào những tảng đá. Bị bất tỉnh và chết đuối. Hai người bị vướng vào đám tảo biển."

"Con số cụ thể như nào?"

Michael: "Bốn người chết, ba mươi hai người bị thương. Mười hai người đang trong tình trạng nguy kịch. Hai người vẫn còn đang hôn mê từ vụ rơi xuống và thân nhiệt giảm. Ba người có khả năng bị mất chân tay vì rơi xuống và va vào đá. Không có ai bị mất tích. Tất cả đều được tìm thấy."

"Không có bảo vệ?"

"Không," Kathryn đáp. "Người quản lý đã xung phong lên phía trước để cố gắng giúp đỡ. Người tác giả? Ông ta trốn trong nhà vệ sinh. Mà lại là nhà vệ sinh nữ. Và rồi tên cầm súng biến mất -khoảng ba phút trước khi cảnh sát tới. Không có bất cứ dấu hiệu gì."

"Sao chuyện này có thể xảy ra được?"

"Chúng tôi cho rằng hắn mặc quần áo loại dùng một lần," Michael nói.

"Đồ ngụy trang?"

Kathryn nói với sếp của cô, "Có rất nhiều nơi dọc bờ biển mà hắn có thể ẩn nấp, thay đồ, vứt mọi thứ vào một cái túi mua hàng và trà trộn vào đám đông rồi biến mất."

"Có báo cáo báo rằng hắn đi về hướng Bến tàu Fisherman."

"Chúng tôi nghĩ hắn đứng sau vụ đó," Kathryn giải thích. "Hắn đã gọi điện cho Tổng đài cảnh sát, một đài truyền hình và một nhà hàng. Từ một số sim trả trước. Mua ở Chicago bằng tiền mặt cách đây một tháng. Khi nghe thông tin đó, tôi đã kiểm tra lại các bản ghi âm cuộc gọi vào đêm xảy ra vụ quán bar Solitude Creek. Có người đã gọi cho Sam Cohen từ bãi đậu xe và nói có lửa trong khu nhà bếp và đằng sau sân khấu. Điều đó khiến mọi người càng hỗn loạn."

"Là cùng một số điện thoại?"

"Không. Nhưng số đó cũng từ Chicago. Mua cùng một lúc. Tôi đã gửi một yêu cầu tới Sở cảnh sát Chicago để xem họ có thể tìm được gì. Tôi không thể chờ được. Hiện tại, ở Trung tâm sự kiện Bay View, người quản lý nói rằng không hề có băng ghi hình an ninh nào. Tôi đã thấy các camera ở trong sảnh chính và bên ngoài, nhưng thực tế là chúng không được kết nối."

"Và hung thủ," ông Charles chậm rãi nói, "chưa từng vào bên trong. Thậm chí chưa bắn trúng ai. Tại sao?."

"Nghi vấn đầu tiên Michael và tôi đã đặt ra về vụ quán bar Solitude Creek là tại sao hắn không đốt trụi quán đó. Tại sao không bắn vào những nạn nhân? Hắn thích nhìn thấy nạn nhân tự giết chính mình. Hắn chơi đùa với sự nhận thức, cảm giác và sự hoảng loạn. Mọi người thấy gì không quan trọng. Mà là họ tin vào cái gì. Đó chính là vũ khí của hắn, nỗi sợ. Và hắn biết mình đang làm gì. Tôi đã nói chuyện với một trong những người sống sót. Một phụ nữ tên là Ardel Hopkins. Bà ấy đã bị đám đông chèn ép và bị gãy vai. Bà ấy suýt thì chết đuối nhưng được Đội cứu hộ biển cứu. Từ những gì bà ấy nói, nó cũng giống như vụ quán bar Solitude Creek - mọi người trở nên điên loạn. Không ai chịu nghe theo lý trí. Đèn an ninh bật sáng, ánh đèn sáng choang. Điều đó càng gia tăng sự hoảng loạn. Có người đã đập võ cửa sổ và nhảy. Và những người khác làm theo. Những chú chuột Lemming 1. Không ai nhìn xem liệu tên cầm súng có thực sự ở trong hay không. Họ chỉ nghe thấy một người nói, 'Nhảy đi!' và họ làm theo. Người quản lý nói chỉ có một thanh tra thuộc sở cứu hỏa tới - nói là nơi này một là hủy sự kiện, hai là chấp nhận kiểm tra và phải đảm bảo không cho bất kỳ 1 Chuột Lemming: là một tông động vật gặm nhấm nhỏ trong họ Cricetidae, thường được tìm thấy trong hoặc gần Bắc Cực, trong quần xã sinh vật vùng lãnh nguyên. Loài này thường tự sát khi số lượng loài quá đông tại cùng một thời điểm. Chúng sẽ nố'i đuôi nhau quăng mình xuố'ng vực.

chiếc xe nào được đỗ trước các cửa thoát hiểm và phải để các chốt cửa mở."

"Ít nhất thì bên MCFD đã tỏ ra chủ động, dù tôi không nghe gì về việc đó. Nhưng nó thật trớ trêu, đúng không? Người quản lý đã hoàn thành đúng các biện pháp phòng ngừa - và đó lại chính là nguồn cơn gây ra sự điên cuồng này."

Michael lên tiếng, "Bên pháp y đang đến hiện trường rồi. À, chúng ta đã có được phân tích dấu chân từ Đội Khám nghiệm Hiện trường - những dấu chân mà Kathryn và tôi đã tìm thấy ở nhánh sông Solitude. Hóa ra đôi giày của nghi phạm thuộc loại khá hiếm."

"Điều gì khiến nó lại hiếm vậy?" Ông Charles hỏi.

"Cái mức giá lên đến năm nghìn đô la một đôi thôi ý mà."

"Cái gì?"

"Bên giám định chắc đến chín mươi phần trăm. Louis Vuitton. Tôi đã cử người kiểm tra dữ liệu mua hàng trên toàn quốc, đúng là, rất hiếm và cực hiếm. Họ chỉ bán khoảng bốn trăm đôi một năm. Và tôi cá là kẻ tình nghi của chúng ta cũng đã trả bằng tiền mặt cho chúng. Còn bằng chứng về lốp xe là của chiếc Honda? Chiều dài cơ sở, chiều rộng cơ sở và lốp xe cho thấy nó là một chiếc Accord. Chỉ trong vòng bốn năm đổ lại thôi."

"Tại sao một người đàn ông đi đôi giày năm nghìn đô lại lái một chiếc Honda được?," ông Charles ngẫm nghĩ. Và rồi đưa ra câu trả lời thật hiển nhiên: "Bởi vì đó là loại xe phổ biến nhất trên mặt đất này."

"Chúa ơi. Đôi giày năm nghìn đô." Ông Charles cười. "Hắn là kiểu người quái nào vậy?" Ông ta toan nói điều gì nữa nhưng rồi liếc nhìn vào màn hình máy tính. "Ồ, xem nào."

"Gì vậy, Charles?"

Ông ta đọc một lúc. "Cái này là điện báo gửi từ mạng Tác chiến ngầm - Đội đặc nhiệm Oakland. Hai tên du côn đã đốt cháy một trong những nhà kho của G-2-8. Nằm trên đường Everly."

"Đốt cháy nó?" Kathryn nhăn nhó. Cô giải thích với Michael, "Bọn em nhận ra đây là nơi hoạt động từ khoảng một tháng trước. Đáng nhẽ có thể đột kích nó nhưng bọn em quyết định để chúng tiếp tục hoạt động và đặt giám sát. Vậy nên bọn em có thể có được thông tin của những chiếc xe tải đi xuống phía nam." Cô thở dài. "Giờ thì G-8-2 sẽ tìm nơi nào khác và bọn em sẽ không biết được là ở đâu. Điều này khiến bọn em bị tụt lại sau."

Ông Charles tiếp tục đọc: "Được chất đầy khoảng mười nghìn viên đạn. Khá giống một buổi trình diễn pháo hoa."

Kathryn lên tiếng: "Tôi không hiểu. Nhà kho đó là vùng trung lập. Tất cả các nhóm đều biết điều đó. Không có lý nào lại loại bỏ nơi này."

"Hẳn có ai đó đã không chấp nhận vùng trung lập này." Michael đáp. "Có thể là một đội phản động từ miền nam. Hoặc ở đây."

Ông Charles tiếp tục đọc. Sau đó nhìn lên. "Ngoại trừ điều kỳ lạ này. Những tên đốt nơi này là người da trắng. Ít nhất thì đó là những gì mà băng ghi hình cho thấy. Tất cả các nhóm liên quan tới đường dây này đều là dân da đen hoặc dân Latinh. Hay cũng có thể chúng giẫm nhầm chân ai đó rồi."

"Người chủ cũng sẽ không làm thế vì tiền bảo hiểm. Không phải với một đống đạn ở bên trong." Kathryn nói. "Ông ta sẽ đợi tới khi nó trống không."

Ông Charles nói thêm, "Sở cảnh sát Oakland và Cơ quan Phòng chống Ma túy có một dấu vân tay không hoàn chỉnh trên biển số xe của tên phóng hoả. Hiện đang kiểm tra. Còn có băng ghi hình trong khu vực này, các nhân chứng." Ông ta lắc đầu và rời màn hình.

Ngay lúc đó TJ Scanlon xuất hiện. Cậu ta gật đầu chào mọi người. "Chỉ muốn báo trước cho mọi người. Tôi đã có một vài thông tin về Công ty xây dựng Anderson."

À. Kathryn giải thích với ông Charles rằng họ đã phát hiện có một nhóm khảo sát gần quán bar ven đường đó. Cô hy vọng một công nhân công trường nào đó đã nhìn thấy kẻ tình nghi gần nhánh sông Solitude.

"Anderson vừa được một công ty ở Nevada tiếp cận làm một vài dự án phát triển ở khu vực này. Không ai thuộc công ty Anderson có mặt ở khu vực đó trong hai tuần. Nhưng họ nghĩ rằng công ty Nevada từng cử vài người qua đó gần đây. Tôi đã để lại lời nhắn."

"Cảm ơn, TJ. Cậu có thể về được rồi."

"Gặp lại vào sáng mai. Tạm biệt mọi người."

Ông Charles cũng rời đi, theo sau là Michael O'Neil.

Kathryn để ý thời gian: Đã gần mười một giờ khuya. Khi cô sắp xếp lại tài liệu trên bàn, cô liếc nhìn vào máy tính, trên đó đang phát một bản tin của đài địa phương về vụ Bay View, âm thanh giảm xuống. Còn ai ở trên màn hình ngoài Brad Dannon, Người hùng Lính cứu hỏa. Anh ta không phải người đầu tiên có mặt ở hiện trường lần này nhưng gần như là thứ hai hay ba. Cô xem những hình ảnh khắc nghiệt đó. Máu có ở cửa ra vào, những mảnh thủy tinh vỡ từ cửa sổ và những tảng đá, những người sống sót được cứu lên khỏi làn nước và được quàng lên những tấm chăn mỏng để tránh giảm thân nhiệt. Có người lảo đảo đi qua bãi đỗ xe cũng như chỗ đám đông đứng xem, gọi lớn, thống thiết vì chưa tìm được người thân hay bạn bè.

Một tin mới có liên quan xuất hiện. Kathryn tăng âm lượng lên. Công ty Henderson Jobbing đã bị mười tám người kiện vì chủ quan không bảo quản cẩn thận xe cộ và chìa khóa. Những người bình luận nói rằng công ty này có khả năng sẽ phá sản, không phải vì trách nhiệm pháp lý - công ty có lẽ không phải chịu trách nhiệm về mặt pháp lý - mà vì chi phí chống chọi với vụ kiện sẽ rất tốn kém.

"Công ty này là một doanh nghiệp hoạt động ở Monterey nhiều năm, cung cấp dịch vụ kho và điều hành các xe tải trong toàn bang... và cả quốc tế. Một câu chuyện thành công ở địa phương, nhưng giờ, dường như là nó sẽ phải đóng cửa vĩnh viễn."

Kathryn rời khỏi màn hình. Cô nghĩ về người đàn ông khốn khổ Sam Cohen. Quán bar đó chắc cũng sẽ đóng cửa.

Nó là thứ mà bạn không bao giờ có thể khôi phục được nữa. Không bao giờ.

Cô lấy điện thoại ra và gọi điện.

"Kathryn" một giọng nam nói.

"Cậu vẫn còn ở đây chứ, Rey?"

"Phải."

Rey Carreneo là một đặc vụ mà Kathryn miêu tả là tâm hồn còn già dặn hơn cả tuổi thực. Người đàn ông này từng là cảnh sát tuần tra ở Reno, Nevada, nơi mà anh ta học được khá nhiều bài học trong ngành. Rey có một quá khứ cả tốt lẫn xấu, và anh ta có một vết sẹo nhỏ hình chữ Y giữa ngón cái và ngón trỏ; là một hình xăm băng đảng cách đây ít năm, trước khi anh ta xóa nó đi.

"Tôi cần cậu giúp một chút."

"Tất nhiên là được, Kathryn. Vụ Serrano à?"

"Không, cái này là về nghi phạm ở vụ quán bar Solitude Creek của bọn tôi. Tôi cần anh điều tra một số thứ. Tôi có thể tới văn phòng anh trong năm phút nữa không?"

"Tôi sẽ ở đây."