Chương 34
Antioch March ngồi trong chiếc Honda đang đỗ, quan sát một ngôi nhà cách đó khoảng mười lăm mét và đợi chờ thời cơ để thay đổi cuộc đời của Kathryn Dance mãi mãi.
Hắn đổi tư thế. Là một tay chơi lớn, Antioch không quá quan tâm tới chiếc Accord. Ồ nhà hắn lái một chiếc Mercedes cỡ lớn, bản nâng cấp AMG 1, trên 500 mã lực. Một món quà từ sếp của hắn. Nhưng dĩ nhiên, ở đây hắn cần giả làm một người bình thường.
Hắn nheo mắt nhìn về phía ngôi nhà.
Hắn có mặt ở đó vì hắn đã tìm thấy một vài thông tin khá hữu ích trong chiếc Pathfinder của Kathryn trước đó, và một kế hoạch rõ ràng đã tự vạch ra. Bên ghế phụ cạnh hắn 1 AMG: Từ viết tắt của hai nhà thiết kế xe hơi Mercedes Benz là Hans Werner Aufrecht (A) và Erhard Melcher (M), chữ cái cuối G để sử dụng cho vùng đất nơi Aufrecht lớn lên ở Grobaspach, Đức.
là một cái mặt nạ trượt tuyết, găng tay vải và một vành lốp xe. Hắn hình dung khuôn mặt dấu yêu của Kathryn khi cô ta phát hiện về vụ thảm kịch ở đây. Liệu cô ta có khóc? La hét? Cả Antioch và con Quỷ đều phân vân.
Hắn đang nghe bản tin về thảm họa ở Bay View một cách ngắt quãng và nghe một cuốn sách audio, Cái chết và Sự Hồi sinh. - một tác phẩm xuất sắc của Keith Hopkins. March không trở thành một học giả được bởi vì con Quỷ, không phải vì trí thông minh của hắn: hắn vẫn đọc rất nhiều. Hắn thích thể loại phi hư cấu - chủ yếu về lịch sử và tiểu sử. Hồi sinh là một tác phẩm mang tính học thuật về cái chết và cấu trúc xã hội trong thời La Mã cổ đại, một thời đại làm mê hoặc hắn. Những trận chiến, sự bành trướng của đế chế, sự truyền bá của văn hóa. Những cuộc thi đấu sĩ là một trong các chủ đề bao trùm trong cuốn sách này và chúng đặc biệt khiến hắn thích thú. Hắn đọc bất cứ điều gì có thể tìm thấy về chúng, nhưng có rất ít sự uyên thâm về những đấu sĩ và thế giới của họ. Đáng ngạc nhiên đối với hắn rằng những cuốn sách về chủ đề đó lại là những cuốn tiểu thuyết lãng mạn, nổi bật với hình ảnh người đàn ông cơ bắp đổ mồ hôi qua bộ đồ bằng da bó sát.
Những cuốn tiểu thuyết lãng mạn!
Trời ơi.
Hắn tắt ứng dụng audiobook và quay sang nhìn chăm chăm vào ngôi nhà. Hắn phân vân xem mình còn phải đợi bao lâu nữa.
Hắn thư giãn, ngả lưng ra sau.
Cái khiến hắn thích thú về những đấu sĩ, dĩ nhiên, không phải ở khía cạnh tình dục - khác giới hoặc cùng giới - vốn là một sản phẩm của Hollywood và, tất nhiên, được xuất bản rộng rãi. Không, chính sự thể chế hóa của cái chết là thứ khiến hắn say đắm.
Lịch sử dạy, lịch sử giải thích. Một người đàn ông không thể bị phán xét chỉ trong một ngày: bạn phải kiểm tra toàn bộ cuộc sống của anh ta để xem những khuynh hướng, để xem anh ta thực sự là ai. Sự san bằng tuyệt vời của thời gian.
Con người nói chung cũng giống như thế.
Và thế giới của những cuộc thi đấu sĩ đã ảnh hưởng tới chính sự tồn tại của Antioch March. Hiện tại, bản thân trận chiến này rất thú vị và phức tạp. Nó đã bắt đầu theo một hình thức rất khiêm tốn như sự bày tỏ lòng kính trọng tới người thân đã khuất, được gọi là mưnưs (cống vật), một trận đấu giữa hai hay ba người, đôi khi đến chết, đôi khi không.
Cuối cùng, chính quyền La Mã kết hợp cống vật này với những trò tiêu khiển không hiếu chiến, giống như những sự kiện thể thao, phổ biến với tất cả mọi người, thành những buổi biểu diễn đấu sĩ (từ này được gọi từ "kiếm sĩ").
Là một tay nghiện trò chơi điện tử - hắn vẫn chơi thường xuyên để giải trí - Antioch đã quyết định tạo ra một trò cho chính mình. Nó sẽ về những cuộc thi đấu sĩ, một trò theo góc nhìn thứ nhất, nghĩa là bạn có thể thấy hành động như thể bản thân đang tham gia vào trong chính trò chơi đó. Kẻ địch tấn công bạn và bạn phải chiến đấu để sống sót (hoặc, như trong một số trò chơi, bạn lẻn ra phía sau kẻ thù và rạch cổ đối phương). Nhờ những cuốn sách giống như cuốn mà hắn đang nghe và những nghiên cứu khác, hắn đã học được tất cả những gì cần thiết về chính các trận đấu đó. Bước tiếp theo là sẽ học về lập trình các trò chơi điện tử. Hắn đã từng chơi chúng, rất nhiều, khoảng gần hai mươi năm và đã có ý tưởng về cách chúng hoạt động nhưng hắn sẽ phải học về cơ chế của việc tự mình làm một trò chơi và phải tìm một người biết về máy tính để trợ giúp.
Hắn dành hàng giờ tưởng tượng về trò chơi đó và hình dung nó sẽ chơi như nào. Hắn thậm chí còn đặt tên: Máu của tất cả (The Blood of All). Nó được lấy cảm hứng từ một bài thơ, có lẽ là của Catullus, một khúc khải hoàn ca dành cho đấu sĩ đặc biệt, Verus, ở thời La Mã thế kỷ đầu tiên. Hắn thuộc làu khổ thơ cuối: O Verus, anh đã đánh thắng bốn mươi trận đấu và Được ban cho thanh kiếm Rudis tự do Ba lần nhưng vẫn khước từ cơ hội rút lui.
Chúng tôi sẽ nhanh chóng tụ hội để xem thanh kiếm Trong tay anh khi xuyên thấu tim kẻ thù.
Khen ngợi anh, người lựa chọn không bước qua Những Cánh cổng của Cuộc đời mà trao cho chúng tôi Điều chúng tôi khao khát nhất, điều chúng tôi sống vì: Máu của tất cả.
Trong nhiều năm qua, hắn cũng dành thời gian nghiên cứu trò chơi này. Nếu nó trở nên nổi tiếng, dĩ nhiên, hắn sẽ phải cẩn thận để duy trì việc ẩn danh. Một người thiết kế trò chơi sẽ được công chúng biết tới, và hắn nghĩ rằng việc một người đã dành những ngày tháng của mình để làm tốt những gì phải làm, xuất hiện quá nhiều trước công chúng không hay ho gì. Nhưng rồi hắn nhận ra dự án này không thu hút nhiều sự chú ý đến hắn - không giống một tác giả nổi tiếng.
Hắn sẽ chẳng bao giờ có được bốn trăm người tham dự ở một buổi ký sách, như Tôi-là-Coward Richard Stanton Keller đã có tối nay.
Ngày mai là Ngày hôm nay mới. Hắn cười và nghĩ: Tốt thôi, nó rõ ràng không phải dành cho một vài người trong số những người tham dự ở Trung tâm sự kiện Bay View.
Liếc nhìn ngôi nhà một lần nữa. Đèn bật sáng. Nhưng...
Đúng lúc đó điện thoại của hắn có một tin nhắn mới.
Hắn cau mày và mở tin nhắn đó.
Chuyện quái gì thế này? Hắn nghĩ. Không. Ôi, không.
Kế hoạch tối nay đã thay đổi.