← Quay lại trang sách

Chương 35

"Tệ đến mức nào vậy?" Jon Boling hỏi.

"Em không muốn nói về ngày hôm nay của em đâu. Hãy kể chuyện của anh đi."

Jon cười. "Anh không chắc là một bài viết về lỗi sai trong logic tìm kiếm Boolean sẽ hấp dẫn. Chúng ta sẽ làm món bánh kẹp thịt bò nướng nhé?"

Cô cười và hôn anh. "Em đói lắm rồi. Cảm ơn anh."

Jon lau đĩa và mang ra ngoài hiên, thắp một cây nến. Kathryn không thể không nghĩ: thắp sáng nó lên cho những người xấu số ở Trung tâm sự kiện Bay View.

Anh mở một chai Jack London Cabernet. Rượu không tệ nhưng cô thực sự thích hình ảnh con sói trên nhãn chai.

"Bọn trẻ sao rồi?" Cô hỏi, khi họ nhâm nhi ly rượu và thưởng thức món bánh kẹp cùng salad khoai tây.

"Mags vẫn tâm trạng như thế."

Kathryn lắc đầu. "Em sẽ thử tâm sự với con bé thêm lần nữa. Để xem liệu mình có thể giúp con bé thoát khỏi tình cảnh này không."

"Nhưng con bé có vẻ thích câu lạc bộ của nó. Con bé đang nói chuyện qua Skype với nhóm được khoảng hơn một tiếng rồi."

"Ồ, tên nó là gì nhỉ? Câu lạc bộ Những Bí Mật."

"Đúng rồi. Có Bethany và Cara. Cả Lucie nữa, anh nghĩ thế. Có vẻ như nhóm này khá độc đáo."

"Anh để ý tới mấy đứa chứ?"

"Có chứ."

Quy tắc của Kathryn là bọn trẻ có thể dùng Skype hay lên mạng nếu có người lớn ở gần và thi thoảng kiểm tra.

"Là một câu lạc bộ chính thức à?" Cô hỏi.

"Anh không chắc trường Tiểu học Pacific Heights yêu cầu nhiều về điều lệ để cho một câu lạc bộ trở thành chính thức đâu."

"Hay đây... Câu lạc bộ Những Bí Mật," cô ngẫm nghĩ. "Thế bọn trẻ làm gì? Tán chuyện về những con búp bê Mỹ 1 của chúng à?."

"Anh đã hỏi và con bé nói đó là một bí mật."

Cả hai cùng cười.

Jon từ chối uống thêm rượu. Vì bọn trẻ đang ở đây, anh chỉ ở lại cho tới giờ ngủ, rồi sẽ lái xe về nhà. Giống như anh không bao giờ uống khi làm tài xế cho họ đi bât cứ đâu.

"Còn Wes?"

"Donnie ghé chơi một lúc. Anh thích thằng bé. Rất thông minh đây. Anh đã dạy chúng cách viết code. Cậu nhóc học rât nhanh."

"Anh nghĩ sao về trò chơi mà bọn trẻ đang chơi - Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm à? Tên trò đó là gì ấy nhỉ?"

"Dịch vụ."

"Phải rồi."

"Anh không rõ nó là gì nhưng anh thấy vui vì chúng không cắm mặt vào máy tính. Viết ra những kế hoạch chiến đấu, hay bất cứ điều gì mà chúng làm, như kiểu các trận bóng đá. Hay như trò Chiến hạm hồi xưa đó. Nhớ không?"

"Dĩ nhiên."

"Đó là sự trở lại với những trò chơi truyền thống. Anh nghĩ thậm chí có một nơi mà chúng có thể tổ chức một cuộc truy tìm kho báu hay hoạt động gì đó ở ngoài trời, tìm kiếm manh mối trong công viên hay dọc đường bờ biển. Chúng được ra ngoài thế giới thực, đạp xe đạp, và tranh thủ vận động luôn."

"Giống em từng chơi khi còn bé."

"Anh phải thừa nhận rằng mình chỉ cắm mặt vào máy tính, dù ở tuổi đó."

Những chiếc hộp. Những cái máy tính.

Cô nói, "Em nghe nói mọi người đang quay lại với sách giấy, và không dùng sách điện tử nữa."

"Đúng đấy." Anh đáp. "Anh thích sách giấy hơn. Hơn nữa, ví dụ như với những tài liệu điển hình của anh, em có lẽ sẽ không tìm thấy được cuốn Mô hình hóa Vector và Đồng dạng Cosine được áp dụng cho Thuật toán Công cụ Tìm kiếm trên Kindle đâu."

Kathryn gật đầu. "Họ đang làm một bộ phim về chủ đề này, đúng không nhỉ?."

"Pixar."

Pasty và Dyland đang lang thang trên hiên nhà. Chúng ngửi thấy mùi thịt bò nướng thơm lừng trong đêm như thế mà. Hai chú chó ngồi phịch xuống và Jon lén vứt cho chúng một ít thịt, nhưng không quá nhiều. Anh quay sang hỏi Kathryn, "Được rồi, nói cho anh nghe ngày hôm nay của em đi?."

Cô cúi đầu và lại nhấp một ngụm rượu.

Anh nói, "Em đã không muốn nói về nó. Nhưng có lẽ em nên."

"Nó thật tệ, Jon. Tên tội phạm đó, bọn em chịu không thể biết hắn định làm gì. Tối nay... Anh đã nghe tin tức chưa?"

"Người đàn ông có súng, nhưng hắn không thực sự bắn ai cả. Chỉ làm cho mọi người hoảng loạn. Họ nhảy xuống nước. Bốn hay năm người chết."

Kathryn trở nên im lặng, nhìn về hướng ánh đèn màu hổ phách ở sân sau. Khi cô ngả lưng ra sau, một chiếc xương ở đâu đó trên vai cô kêu lên. Chuyện này không thường xảy ra. Cô nhìn chằm chằm lên những vì sao qua hàng thông. Đây là Bán đảo của Sương mù nhưng cũng có lúc nhiệt độ và độ ẩm làm cho không khí trở nên trong suốt và, với một chút ánh sáng bao quanh, bạn đôi khi có thể ngước nhìn lên qua một đường hầm giữa những hàng thông và thấy sự bắt đầu của cả một vũ trụ.

"Ồ lại đi," cô nói.

Jon nhìn xuống hai chú chó. Chúng đã lim dim.

Anh ngước nhìn cô.

Cô nở một nụ cười. "Anh ý. Không phải bọn chúng."

"Ồ lại?"

"Qua đêm."

Anh không cần nói, "Nhưng còn bọn trẻ." Kathryn Dance không phải là người bạn cần nhắc nhở về một vấn đề quá hiển nhiên.

Và anh không cần phải ngại. Anh nghiêng người qua và hôn cô thật sâu. Tay cô vòng qua cổ anh và kéo anh lại phía mình.

Chẳng ai nói gì đến chuyện dọn dẹp bữa tối. Cả hai cầm đĩa đang ăn dở lên và mang chúng để vào bồn rửa. Sau đó, Kathryn dắt những chú chó vào trong và khóa các cửa.

Jon nắm tay cô và cùng đi lên tầng.

1 American Girl là một dòng búp bê được phát hành vào năm 1986 bởi công ty Pleasant. Những con búp bê mô phỏng các bé gái từ tám đến mười hai tuổi thuộc nhiều chủng tộc, tín ngưỡng và tầng lớp xã hội.