← Quay lại trang sách

Chương 36

Chuông báo thức kêu lúc bảy giờ ba mươi.

Một tiếng nhạc chuông cổ điển - Kathryn, một nhạc sĩ, không chịu nổi sự nghịch tai. Đó là bản "Toccata and Fugue," trong Bóng ma của nhà hát Opera - không, không phải bản đó. Mà là bản trước đó.

Cô mở mắt ra và dò dẫm tìm nút tắt.

Phải rồi, hôm nay là thứ Bảy. Nhưng nghi phạm vẫn đang ở ngoài kia. Tới lúc phải thức dậy rồi.

Cô quay sang và thấy Jon Boling vuốt lại mái tóc mỏng của anh. Anh không tự ý thức được: đó chỉ là những sợi tóc mảnh đang chĩa ra. Anh chỉ mặc một chiếc áo thun màu xám, mà cô mơ hồ nhớ là anh mặc lên quãng nửa đêm. Cô đang trong bộ đồ của Victoria's Secret, bằng lụa màu hồng và hơi táo bạo. Bởi vì, có mấy khi?

Anh hôn lên trán cô.

Cô hôn môi anh.

Không hề hối tiếc về việc anh ở lại. Không một chút nào.

Cô đã phân vân rằng phản ứng của mình sẽ là gì. Thậm chí ngay lúc này, nghe tiếng cửa kêu ở tầng dưới, một tiếng chốt khóa, không một giọng nói, tiếng va chạm của những bát ngũ cốc, cô biết đó là một quyết định đúng đắn. Tới lúc tiến xa hơn rồi. Họ đã hẹn hò được một năm, à hơn thế chứ. Giờ cô cần lập luận và chuẩn bị một chiến dịch công khai quan hệ cho bọn trẻ biết, nghĩ về những gì chúng sẽ và sẽ không nghĩ, nói, làm khi chúng nhìn thấy một người đàn ông đi xuống dưới tầng. Chúng biết chuyện gì đã xảy ra: Kathryn từng nói chuyện với bọn trẻ, một vài năm trước. (Những phản ứng là: Maggie gật đầu đồng ý một cách tỉnh bơ, như thể xác nhận những gì cô bé đã biết những năm qua; Wes đỏ mặt dữ dội và cuối cùng, dũng cảm hỏi một câu, bất cứ câu hỏi gì, về quá trình, "Không có, kiểu như, cách nào khác sao?" Kathryn phải cố giữ một bộ mặt nghiêm nghị.) Vậy đấy. Bọn trẻ sẽ đối diện với thực tế rằng mẹ để một người đàn ông ở lại qua đêm, cho dù đó là một người chúng đã biết rõ, yêu quý và còn thân thiết với chúng hơn cả chính chị gái của mẹ chúng là bà cô (bay bổng, quyến rũ và đôi khi bực tức, Betsey Thời đại Mới sống ở trên những ngọn đồi của Santa Barbara).

Hãy xem chuyện gì sẽ xảy ra trong nửa giờ tới.

Kathryn cân nhắc chuyện mặc lên người tấm áo choàng nhưng lại quyết định sẽ đi tắm. Cô bước vào phòng tắm và khi trở ra, mặc vào chiếc quần bò cùng một chiếc áo sơ mi công sở màu hồng, trong khi Jon trông có vẻ hơi lo lắng, đánh răng. Anh cũng đã mặc quần áo.

"Được rồi," anh chậm rãi nói.

"Không."

"Không?" Anh hỏi lại.

"Anh đã nhìn ra cửa sổ. Anh không thể nhảy ra ngoài đó. Anh sẽ đi xuống dưới với em và chúng ta sẽ ăn bánh mỳ nướng kiểu Pháp trứ danh do em làm. Em chỉ làm nó trong những dịp đặc biệt thôi."

"Hôm nay là đặc biệt sao?"

Cô không trả lời. Cô trao anh một nụ hôn nhanh.

Anh nói, "Được rồi. Hãy cùng đi gặp bọn trẻ nào."

Tuy nhiên, hóa ra những gì Kathryn và Jon nhìn thấy không chỉ có bọn trẻ.

Khi họ bước xuống cuối bậc thang và đi vào bếp, Kathryn suýt chút nữa thì va vào Michael O'Neil, lúc này đang cầm một cốc nước cam ép và đi về phía bàn.

"Ôi," cô lầm bầm.

"Chào buổi sáng. Chào Jon."

"Chào Michael."

Sắc mặt của Michael hoàn toàn bình thường, anh nói, "Wes đã mở cửa cho anh vào. Anh đã gọi cho em nhưng điện thoại tắt máy."

Cô đã cố tình tắt điện thoại trước khi đi ngủ, không muốn bị quấy rầy - đó là nguy cơ nghe chuông điện thoại của Michael, một bản ballad Alien do bọn trẻ cài cho - vào một lúc như thế. Cô đã chìm vào giấc ngủ trước khi kịp bật lại nó. Bất cẩn. Và thật không chuyên nghiệp.

"Em...," cô mở miệng, nhưng không thể nghĩ ra được một từ nào ngoài "em." Cô liếc nhìn sang những chú ong đang bận rộn chuẩn bị bữa sáng.

"Chào buổi sáng mẹ!" Maggie lên tiếng. "Trên ti vi có chương trình về những con lửng và có một loài là lửng mật, còn có một loài chim này được gọi là chim dẫn mật đưa nó tới tổ ong và con lửng xé tổ ong ra để ăn mật trong đó, bộ lông của nó rất dày nên không hề bị ong đốt. Chào chú Jon."

Như thể anh đã sống ở đó nhiều năm rồi vậy.

Wes, đang gọi điện thoại, gật đầu chào vui vẻ với một nụ cười dành cho cả mẹ và bạn trai của mẹ.

Mẹ và con gái cùng bắt tay vào việc, đang tranh cãi về bữa sáng - gồm có mật ong, dĩ nhiên để ăn với bánh mỳ nướng kiểu Pháp. Kathryn nhìn sang Wes. "Ai vậy?," cô thì thầm, hất cằm về phía chiếc điện thoại.

"Donnie ạ."

"Gửi lời chào của mẹ và rồi cất điện thoại đi thôi."

Wes nói lời chào, vẫn tiếp tục nói chuyện và, dưới ánh nhìn chằm chằm của cô, cúp máy.

Michael, có lẽ cũng đã qua đêm cùng vợ cũ, đang dán mắt vào cốc nước ép. Từ dáng người rắn chắc của anh, một tá thông điệp cơ thể đang được bắn ra, giống như những chiếc xi lanh bên trong một chiếc xe thể thao. Hay một chiếc SUV màu trắng, sản xuất bởi bộ phận Lexus của công ty ô tô Toyota.

Đủ rồi, cô tự nói với bản thân.

Cho qua đi...

Jon pha cà phê. "Michael?" Anh nâng tách lên ý mời Michael.

"Có chứ." Rồi Michael quay sang nói với Kathryn, "Có vài thông tin mới. Vì thế mà anh mới liên lạc với em."

"Về Solitude Creek?"

"Phải."

Kathryn không cần nhìn sang bọn trẻ, cô hầu như tránh để chúng biết về những khía cạnh công việc của mình. Michael hất cằm ra hiệu về phía sảnh trước. Cô bảo Maggie sắp bàn. Jon đang nướng bánh và làm thịt hun khói. Wes lại đang nhắn tin, nhưng Kathryn không đả động gì về việc đó.

Khi đi theo Michael, cô nhận ra nút áo trên cùng chưa được cài; trước đó cô đã bị phân tâm. Cô chỉnh lại nó bằng một cử chỉ mà cô cố gắng tỏ ra bình thường, nhưng chắc điều đó đã thu hút ánh nhìn tới phần chữ V ở ngực, điểm trên đó là những nốt tàn nhang. Cô lặng lẽ biết ơn cho những gì đã thôi thúc cô không mặc chiếc áo choàng mà bên trong là chiếc áo ren Victoria's Secret trước khi xuống dưới nhà.

"Có một manh mối mà chúng ta cần phải tiếp tục điều tra. Ồ ngoại ô."

"Chiếc Honda của đối tượng à?"

"Không phải. Thông báo này chúng ta nhận được từ hoạt động trực tuyến."

Cô và Michael đã nói chuyện với Amy Grabe, ở San Francisco, và cô đã nhờ mạng lưới giám sát trực tuyến mạnh mẽ của FBI để tìm kiếm xem có bất kỳ tham chiếu nào tới một trong hai cuộc tấn công đó không. Việc có nhân chứng vô tình đăng những thông tin có ích cho các cuộc điều tra tội phạm không phải là chưa từng có tiền lệ; thậm chí đã có những trường hợp thủ phạm cố tình khoe khoang về sự thông minh của hắn. "Đêm qua, có ai đó đã đăng một đoạn clip lên trang Vidster."

Kathryn biết kênh này. Một trang cạnh tranh với YouTube.

"Nội dung là gì?"

"Một vài cảnh quay báo chí - chụp từ một màn hình ti vi - về quán bar ven đường. Và những ảnh tĩnh về những sự cố khác."

"Những cái khác?"

"Không liên quan tới những gì đã xảy ra ở đây. Đó là một lời nói huênh hoang bởi một người tên là Ahmed. Hắn nói đây là những gì Hồi giáo sẽ làm với phương Tây, đại loại thế. Không thể đảm bảo chính xác điều này, nhưng chúng ta cần phải kiểm chứng."

"Những sự cố khác là gì?"

"Một vài vụ ở nước ngoài. Xử trảm những người theo đạo Kitô ở Iraq, một vụ đánh bom ô tô ở ngoại ô thành phố Paris. Một vụ lật tàu ở New York, bị trật bánh. Và một vụ giẫm đạp khác - vài năm trước ở Fort Worth. Một câu lạc bộ đêm."

"Em đã đọc về vụ đó. Nhưng thủ phạm đã chết trong một sự cố. Một tên vô gia cư."

"Nhưng, Ahmed tuyên bố rằng tên đó là thánh chiến."

Michael lướt điện thoại của mình. Anh phát một vài đoạn phim. Những xác người chiếu cận cảnh, nằm đó trong dáng vẻ tuyệt vọng, mãi mãi ngủ yên.

"Và đó được cho là hành động của một vài phần tử khủng bố sao?"

"Gần như thế."

"Ta có địa chỉ của ông ta chưa?"

"Vẫn chưa. Sớm thôi, người bên đội kỹ thuật bảo vậy."

"Mẹ ơi!" Maggie gọi cô.

"Mẹ tới ngay."

Michael cất điện thoại đi và họ cùng đi vào bếp. Anh nói, "Anh phải đi đây."

"Ôi, đừng mà, ở lại đi chú!" Wes nói.

Kathryn không phản ứng gì.

"Phải đó, chú Michael. Đi mà." Maggie đang dùng tài thuyết phục của cô bé.

Jon lên tiếng, "Thôi nào, thưởng thức chút gì đi. Đó là công thức bí mật của Kathryn đấy."

Cô nói, "Trứng, sữa. Nhưng đừng nói cho ai đấy."

"Chắc chắn rồi."

Tất cả cùng ngồi xuống bàn và Kathryn mang đồ ăn lên.

Wes nói, "Chà, con thấy trên bản tin rằng tên đó đã gây ra một vụ nữa."

Kathryn nói, "Có vẻ là như thế thật đấy."

"Gây ra cái gì nữa cơ ạ?" Maggie hỏi.

"Làm nhiều người bị thương ở Trung tâm sự kiện Bay View."

Con gái cô lặng lẽ hỏi, "Có ai chết không ạ?"

Kathryn không bao giờ giải thích quá nhiều, nhưng cô luôn trả lời những câu hỏi một cách thành thật và trực tiếp. "Có."

"Ồ."

Mọi người ăn trong sự im lặng. Kathryn không có bụng dạ nào để thưởng thức đồ ăn. Jon và Michael cũng thế. Và cả Wes nữa.

Cô nhấp một ngụm cà phê và thấy Maggie lại đăm chiêu và giờ đang cầm miếng bánh mỳ nướng. "Con yêu?," cô cúi đầu, thì thầm. "Có chuyện gì vậy?."

"Không sao ạ. Con thấy không đói nữa."

"Con uống nước ép đi."

Cô bé nhấp một ngụm nhỏ. Khuôn mặt cô bé giờ trông rất u ám. Một lúc sau cô bé lên tiếng, "Mẹ ơi! Con đang nghĩ."

"Sao vậy con?"

"Không có gì ạ."

Kathryn nhìn sang những người khác, sau đó nói với con gái. "Con cùng mẹ ra ngoài hiên đi."

Maggie đứng lên và nhìn sang Jon, rồi Michael, Kathryn theo cô bé ra ngoài. Cô biết rằng cuộc nói chuyện nghiêm túc bị trì hoãn từ tối hôm đó, sẽ được tiếp tục ngay lúc này đây.

"Nào, con yêu. Hãy nói cho mẹ nghe. Con đã buồn bã một thời gian dài rồi."

Maggie nhìn một con chim ruồi đang lượn trên máng thức ăn.

"Con không nghĩ là con sẽ hát bài đó vào ngày mai."

"Tại sao vậy?"

"Con không biết nữa. Clara sẽ không biểu diễn."

"Clara chỉ vừa mới mổ ruột thừa. Cả lớp của con đều đang có tiết mục mà."

Tên của buổi biểu diễn là Tìm kiếm Tài năng Lớp Năm của Cô Bendix, nó đã nói lên tất cả. Có những tiểu phẩm, màn nhảy múa, độc tấu dương cầm, độc tấu vi-ô-lông. Giáo viên của Maggie đã thuyết phục cô bé hát sau khi cô bé trình diễn một màn đơn ca hoàn hảo bài America The Beautiful tại một buổi đại hội.

"Con vẫn không thể nhớ lời bài hát."

"Thật ư?" Giọng Kathryn như thể bóc trần lời nói dối của cô con gái.

"Thì, giống như, đôi lúc con lại quên lời."

"Chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập. Mẹ sẽ gọi Martin ra. Được không? Sẽ rất vui đấy."

Trong chốc lát, mặt Maggie trông bối rối làm Kathryn cảm thấy hoảng. Tất cả điều này là sao?

"Con yêu?"

Ánh mắt Maggie tối sầm.

"Nếu con không muốn hát, con không cần phải cố."

"Con... Thật không ạ?" Mặt cô bé bừng sáng.

"Thật chứ. Mẹ sẽ gọi cho cô Bendix."

"Nói với cô ấy là con bị đau họng đi."

"Mags. Chúng ta không được nói dối."

"Họng con thi thoảng bị đau thật mà."

"Mẹ sẽ nói với cô là con không thoải mái để hát. Con có thể chơi một bản nhạc của Bach với cây đàn vi-ô-lông của con. Điều đó cũng tuyệt lắm."

"Thật chứ ạ? Điều đó có được không ạ?"

"Dĩ nhiên là được."

"Nếu như." Giọng cô bé nhỏ dần và mắt lảng sang chú chim ruồi đang nhấm nháp nước đường.

"Nếu như sao?"

"Không sao ạ." Maggie cười rạng rỡ. "Cảm ơn mẹ! Con yêu mẹ, yêu mẹ lắm!" Cô bé chạy đi, quay lại bàn ăn, trông vui vẻ hơn nhiều so với những tuần vừa qua.

Dù điều gì thúc đẩy con bé không hát, Kathryn tin cô đã quyết định đúng. Là một người mẹ, bạn phải biết ưu tiên. Và việc ép con gái mình phải hát trong buổi biểu diễn năng khiếu lớp năm không phải là một vấn đề quan trọng. Cô gọi cho giáo viên và để lại một lời nhắn, báo tin. Nếu có vấn đề gì, cô Bendix có thể gọi lại cho cô. Nếu không thì họ sẽ có mặt ở trường lúc sáu giờ ba mươi phút sáng mai, với cây đàn vi-ô-lông trên tay.

Kathryn quay lại bàn ăn, khi miệng cô đang đầy bánh thì điện thoại của Michael kêu tiếng bíp. Anh nhìn vào màn hình. "Có rồi."

"Địa chỉ của tay đã đăng tin kia?"

"Khu vực có sóng di động của anh ta." Anh đứng dậy, đẩy ghế lùi ra sau. "Tổ kỹ thuật vẫn đang tìm tên và địa chỉ chính xác của anh ta."

".Ion..." Kathryn vừa định nói.

"Anh sẽ đưa bọn nhóc đi luyện tập," anh đáp và cười. "Không cần phải lo."

Wes chơi tennis. Maggie bắt đầu tập thể dục dụng cụ - một thứ mà cô bé chưa từng quan tâm cho tới khi người bạn Bethany, một hoạt náo viên, đã gợi ý cho cô bé thử.

"Và Quinzos sau đó," Jon nói với bọn trẻ. "Chỉ cần hãy đảm bảo là đừng nói cho mẹ các cháu. Ôi, thôi xong!"

Maggie cười lớn. Wes giơ ngón tay cái lên.

"Cảm ơn anh." Kathryn hôn anh.

Michael đang nói chuyện điện thoại. "Thật à, được. Tốt.

Cậu có thể đặt một chiếc máy bay công vụ không?"

Máy bay?

Anh cúp máy. "Đã hiểu."

"Chúng ta đi đâu?" Kathryn lau chút mật ong ở tay cô.

"LA. Miền Nam. Quận Cam."

"Em sẽ đi sắp đồ."