← Quay lại trang sách

Chương 37

Antioch March mở mắt ra và cố nhớ lại xem hắn ở đâu.

Ồ. Phải rồi.

Một nhà nghỉ nằm cạnh quốc lộ 101.

Sau khi nhận được thông báo từ Google ở điện thoại, hắn đã tìm mọi cách để tới địa điểm trong đêm. Nhưng có một vài sự trì hoãn. Hắn cần phải đánh cắp một chiếc xe - hoá ra là một chiếc Chevy cũ màu đen - từ một bãi đỗ xe dài hạn ở Sân bay Monterey. Hắn nghĩ có khả năng sẽ phải bỏ lại chiếc xe khi tới điểm dừng và hắn chưa kịp chuẩn bị để mất chiếc Honda kia.

Có những cách tốt hơn để lấy một chiếc xe mà không để lại dấu vết hơn là trộm cắp, tốt hơn nhiều, nhưng vấn đề này khẩn cấp và hắn không có lựa chọn nào khác. Hóa ra, việc khởi động xe không cần chìa khóa thực sự khá đơn giản: kéo bó dây đánh lửa ra, nối mọi thứ với nhau trừ - trong trường hợp này - sợi dây màu xanh. Nối một dây đánh lửa bật/tắt, sau đó chạm sợi dây màu xanh vào những dây nối với ắc quy (hãy làm đúng nếu bạn không muốn phá hoại bộ khởi động). Sau đó, đập lỗ khóa và phá chốt vô lăng. Dễ ợt.

Nhưng hắn chưa vội lên đường cho tới khoảng hai giờ sáng.

Vài tiếng sau, sự mệt mỏi đã xâm chiếm hắn, khi đến gần Oxnard, hắn phải dừng lại một chút để nghỉ ngơi. Hắn tưởng tượng những gì sẽ diễn ra nếu hắn chìm vào cơn buồn ngủ và lao khỏi đường. Đội Tuần tra cao tốc sẽ nghi ngờ hắn uống rượu, có thể sẽ kiểm tra và tìm thấy khẩu Glock 9 mi li mét cùng một đăng ký xe trên đó có tên của một người nào đó. Và buổi tối sẽ diễn ra không tốt đẹp chút nào.

Vì thế, hắn đã dừng lại ở đó, chui vào một nhà nghỉ, cùng với những tài xế xe tải, khách du lịch đang trên đường tới công viên Disney và những sinh viên đại học, những người mà năng lượng giao cấu của họ thật đáng kinh ngạc, và cả ồn ào nữa.

Giờ là gần tám giờ sáng, hắn uể oải thức dậy, nghĩ về giấc mơ hắn vừa có.

Thường là về Serena. Đôi khi là Jessica.

Lần này là về Todd.

Todd ở Harrison Gorge. Đó là một vùng ở phía bắc New York, bên một con sông chảy xiết quanh năm và đổ vào sông Hudson.

Công viên và thị trấn gần đó là một cửa ngõ lãng mạn thời thuộc địa, mất bốn giờ đồng hồ đi tới từ Manhattan. Cái ngày mà hắn đang nghĩ đến, ngày của Todd, là một ngày vào giữa mùa thay lá. Lúc đó hắn chính thức rời khỏi trường học, đi làm công việc bán hàng ở Ithaca, New York, gọi điện mời mua hàng. Hắn đã giữ sợi dây liên kết với giới học viện bằng cách làm việc ở một công ty chuyên bán thiết bị nghe - nhìn cho các trường đại học. Sau một khoảng thời gian chôn chân ở Cornell, hắn nhận ra những triệu chứng: cáu kỉnh, chán nản. Con Quỷ đang thôi thúc. Hắn đã hủy buổi gặp thứ hai và bỏ đi, lái xe quay lại nhà nghỉ.

Hắn nhìn thấy công viên trên đường và quyết định, một cách nhất thời, ghé vào đó. Hắn dành một tiếng đồng hồ đi dọc những con đường mòn, bao quanh bởi đám lá thật đẹp mắt ngay cả trong ánh sáng êm dịu toả ra từ tầng mây thấp. Hắn đã lấy máy ảnh ra và chụp vài tấm hình trong khi đi dạo. Những tảng đá màu nâu và xám giống như mảnh xương cổ, và những thân cây gây ấn tượng với hắn hơn các màu sắc.

Hắn đã nhìn thấy một biển báo, Harrison George, rồi đi theo hướng mũi tên.

Mặc dù thời tiết làm giảm số người đi vào công viên, nhưng hắn bắt gặp một nhóm người - đa số là những thanh niên trẻ, khỏe, thích cuộc sống ngoài trời và thích leo núi. Những chiếc mũ bảo hiểm, dây thừng và những chiếc ba lô đã cũ sờn. Một chàng trai trẻ đã đứng xa sang một bên, nhìn xuống nước. Có ai đó gọi tên cậu ta.

Todd...

Tóc vàng, cắt ngắn và trông cơ bắp, trạc tuổi hắn. Khuôn mặt gầy, nhưng điển trai. Đôi mắt có lẽ trông tự tin bất cứ lúc nào, trừ hôm nay. Những người bạn đi cùng đã đi trước, Todd giờ chỉ còn có một mình.

Và rồi Antioch tiến lại.

Nghe này, Todd, tôi biết đây là một bước nhảy vọt. Tôi biết cậu sợ. Nhưng cố lên, đừng lo lắng. Mọi thứ sẽ ổn thôi. Nếu cậu không bao giờ thử thì cậu sẽ không bao giờ biết, đúng không?

Tôi thấy cậu có một con Quỷ của chính cậu cần xóa đi.

Cố lên... Gần thêm chút nữa, gan hơn đi.

Tiếp tục đi, Todd. Tiến lên nào.

Phải, phải, đúng rồi...

Antioch mỉm cười nhớ lại ký ức đó. Nó vừa giống như từ một cuộc đời khác vừa chân thực như chỉ mới xảy ra ngày hôm qua vậy.

Hắn vươn vai. Được rồi. Tới giờ làm việc rồi. Hắn tắm rửa và mặc quần áo. Hắn nhìn vào gương và mặt hắn trở nên gượng gạo. Mái tóc vàng trông thật kỳ lạ.

Hắn pha cà phê bằng chiếc máy rẻ tiền trên bàn và cho thêm kem bột. Nhà nghỉ này có phục vụ bữa sáng, nhưng hắn chắc chắn sẽ không đi tới phòng ăn chung, nơi hắn có thể sẽ bị nhận ra. Trong phần mô tả về người đàn ông "được cho là" gây ra thảm kịch ở Solitude Creek không có thông tin về nhận dạng khuôn mặt. Nhưng hắn nghĩ tốt nhất nên cảnh giác. Hắn nhấm nháp ly bia cay nồng và mở ti vi lên.

Hắn đã đóng gói đồ xong. Đổ cà phê ra, lau sạch những dấu vân tay mọi nơi bằng khăn khử trùng (vải trơn không có tác dụng). Hắn bước ra bên ngoài, hòa mình vào bầu không khí trong lành, tươi mát. Nhìn xung quanh, từ những bụi cây, những ngọn đồi nâu, tới bãi đậu xe xem có ai đang theo dõi hắn không, hay có mối đe dọa nào không.

Không có.

Hắn chui vào chiếc xe đỗ ở đằng sau. Khởi động ắc quy. Chạm sợi dây màu xanh vào bó dây còn lại.

Chiếc xe nổ máy.

Hắn lại lao ra đường cái, lái chiếc Chevy Malibu nồng mùi khói thuốc, thẳng về hướng nam.

Hai tiếng đồng hồ sau, hắn đã có mặt ở Quận Cam, tiến gần đến căn hộ của người đàn ông đã đăng một bài kỳ quái lên Vidster dưới cái tên Ahmed, kết nối vụ quán bar Solitude Creek và một số thảm họa khác với trào lưu khủng bố Hồi giáo chính thống.

Và đặt Antioch March vào một tiêu điểm mà hắn không thể chấp nhận được.