← Quay lại trang sách

Chương 38

Sau khi robot tự động gửi thông báo về đoạn băng đêm qua, Antioch March đã kêu gọi một vài sự giúp đõ để tìm ra địa chỉ của người đăng. Người đó ở Tustin, một vùng ngoại ô êm đềm, khó tả ở trung tâm của Quận Cam. Giờ hắn đang lái xe qua rất nhiều nhà hàng, cửa hiệu, trung tâm mua sắm và những ngôi nhà giản dị.

Hắn tìm thấy căn hộ của Ahmed trong một khu dân cư yên bình. Hắn đỗ chiếc Chevy Malibu cách đó bốn dãy nhà, trước mặt tiền một cửa hàng trống không. Không có camera an ninh để ghi lại biến số xe hay hình ảnh của hắn, dù hiện tại khó ai có thể nhận ra hắn. Chiếc áo khoác màu xám tro của công nhân khá dày để mặc trong kiểu thời tiết nắng nóng của miền Nam Cali này, và cả người hắn đang đổ mồ hôi, cũng như đầu hắn dưới chiếc mũ bóng chày vậy. Nhưng không thể nào khác được. Hắn đã quen chịu đựng sự không thoải mái về mặt thể chất trong công việc rồi. Con Quỷ luôn muốn bạn thể hiện khả năng của mình.

Thứ đặc biệt khó chịu là đôi găng tay vải màu da người.

Nhất là hắn cũng thấy bực bội vì phải thực hiện chuyến đi này. Hắn mong sớm được quay lại Monterey. Hắn không muốn trì hoãn thi hành bản án với Kathryn Dance thêm nữa.

Nhưng khi chuyên môn của bạn là cái chết thì bạn cần sẵn sàng làm những gì cần thiết để bảo vệ bản thân. Hãy kiên nhẫn, hắn nói với con Quỷ. Chúng ta sẽ sớm quay trở lại với Kathryn dấu yêu mà thôi.

Hắn ấn vào công tắc tắt động cơ, bước ra ngoài và đeo vào cặp kính gọng đen với mắt kính giả. Nhìn vào hình ảnh phản chiếu của mình trên cửa sổ.

Ngôi sao khiêu dâm gặp Gã diên...

Sau đó hắn lấy chiếc túi tập thể thao ở ghế sau. Không có chìa khóa, vì thế hắn phải để ô tô không khóa. Nhưng nơi này có vẻ không phải là một nơi có nhiều nguy cơ bị trộm xe. Lại một lần nữa, không có sự lựa chọn.

Sau đó, cúi gằm mặt, hắn đi đường vòng tới khu căn hộ một tầng kiểu trang trại.

Bước vào trong sân, hắn dừng lại. Lại nhìn quanh một lượt. Không có camera an ninh. Không thấy có ai cả. Hắn bước tới căn hộ tầng trệt số 236 và nghe ngóng. Bên trong phát ra tiếng nhạc nghe không rõ. Nhạc pop.

Tay phải của hắn đưa vào túi quần lấy ra khẩu súng, còn tay trái gõ cửa. "Xin hỏi có ai không?."

Tiếng nhạc được vặn nhỏ xuống. "Ai vậy?."

"Tôi là hàng xóm." Hắn đứng ngay trước lỗ nhìn trộm ở cửa để chứng tỏ rằng mình là người da trắng. Và vì thế sẽ không có sự đe dọa nào. Khu phố này có vẻ là một nơi như thế.

Xích cửa, rồi chốt.

Người đàn ông bên trong có lẽ to lớn. Nguy hiểm. Và có vũ khí.

Cửa mở. Hừm. Ahmed cũng to lớn, đúng, nhưng béo là chính. Ông ta nhìn như một quả lê. Và cũng không có vẻ là Ahmed cho lắm vì nhìn ông ta hệt như một người Ăng-lô chính gốc. Ông ta khoảng bốn mươi tuổi, tóc xoăn. Một chỏm râu dê, đầu cạo trọc. Và một tá những hình xăm, cái lớn nhất là hình lá cờ Mỹ và một con đại bàng.

Không có súng, dù cho một khẩu súng sẽ thường có ở hông ông ta.

"Anh ở nhà nào?" Người đàn ông hỏi.

Antioch chĩa khẩu Glock của hắn vào ngực người đàn ông kia. Đẩy ông ta vào bên trong.

"Chết tiệt. Không. Chuyện gì đây?"

"Suỵt." Hắn dọa ông ta. Sau đó cầm chiếc túi tập thể dục của mình, đóng cửa và khoá chốt.

Năm phút sau người đàn ông to béo khóc lóc, nằm ngửa, tay và chân bị quấn băng dính.

"Làm ơn, đừng hại tôi. Tôi không... Anh muốn gì? Làm ơn đi mà, không!"

Antioch tập trung và nhanh chóng có câu trả lời. Stanley Prescott dĩ nhiên không phải là một tên khủng bố. Ông ta là một người theo đạo Cơ đốc. Một cuốn Kinh thánh hay được đọc thường xuyên đặt cạnh một chiếc ghế bành hay được ngồi. Nghề chính là một người pha chế. Nhưng công việc phụ của ông ta là - như ông ta hẳn đã nói - một người yêu nước.

Sau khi bị mơn trớn bởi nòng khẩu súng Glock của Antioch, ông ta thừa nhận đã đăng những tấm hình và tự nhân danh thánh Allah, hay bất cứ thứ gì ghi trong đoạn băng, để khơi dậy tinh thần chống Hồi giáo trong nước. Ông ta thật điên phải không? Antioch thầm nghĩ. Tất cả những ai có chút xíu thông minh sẽ nhìn ra được kế hoạch này. Còn nhũng người tin vào những tuyên bố đó thì sao? Thì đó chính là nhóm người mà không ai cần phải biến đổi.

Ngu dốt trên mọi mặt trận. Không phải chỉ vì hắn đã chọn sai người để gây chú ý.

Nhưng, dĩ nhiên, Stanley Prescott cũng có con Quỷ của chính mình: nhu cầu giúp đất nước của ông ta an toàn và thoát... khỏi những ai không phải là người Mỹ. Đó là chuẩn người Mỹ theo đạo Cơ đốc. Đó là chuẩn người Mỹ da trắng theo đạo Cơ đốc. Những gì mà ông ta không biết chính là cần phải đối xử với con Quỷ như một con thú mới chỉ bị thuần hóa một phần. Bạn không thể ngu ngốc: Nó sẽ giết chính người chủ nhanh như bất cứ ai.

"Nói cho tôi biết mật khẩu máy tính của ông."

Người đàn ông đó ngay lập tức nói ra.

Antioch đang xem xét các thư mục trong máy tính của Stanley Prescott. Nhìn tất cả những lời công kích ẩn danh chống lại nước Mỹ. Hắn nhìn qua hàng tá những bức ảnh chặt đầu, đánh bom và những vụ tấn công được cho là do khủng bố mà không hề có thánh chiến tự tôn nào đứng sau. Tay Prescott này có bộ sưu tập những bức ảnh rợn tóc gáy.

Antioch dùng mật khẩu truy cập vào tài khoản Vidster và blog của Stanley Prescott, và gõ mọi thứ xuống.

"Cái này là gì đây ông anh? Thôi nào! Cậu đang làm việc cho bọn họ sao? Cậu dường như cũng giống như một trong chúng tôi!"

Họ...

Antioch chợt nhận ra sẽ có một chút lợi ích ở đây: nếu các nhà chức trách thấy những bài đăng này, trong đầu bọn họ sẽ nghĩ tới những phần tử khủng bố như một động cơ cho những gì đã xảy ra. Điều đó sẽ làm mờ đi một chút lý do thực sự của những vụ tấn công ở Monterey, dĩ nhiên lý do thực sự phải được giữ bí mật hoàn toàn.

"Tôi xin lỗi. Tôi sẽ làm bất cứ điều gì cậu muốn. Chúa ơi, người anh em. Làm ơn. Chúng ta đều. giống nhau mà."

Da trắng.

Antioch đóng chiếc laptop lại. Hắn nhìn quanh phòng, rồi kéo một chiếc đèn cầy qua, hướng nó chiếu lên khuôn mặt đang đổ mồ hôi của người đàn ông kia.

"Cậu định làm gì vậy?"

Hắn đi ra phía cửa trước và cầm lấy chiếc túi của mình.

"Cậu định làm gì vậy?" Ông Stanley hỏi lại, ngày càng trở nên tuyệt vọng.

Antioch cúi xuống và kiểm tra tận mặt người đàn ông. Hắn đập tay vào vai ông ta và nói, "Không có gì phải lo cả."

Và kéo khóa mở chiếc túi.