Chương 45
Chuyện gì đang diễn ra? Kathryn phân vân.
Cô và Michael quay trở lại công vào Công viên Phiêu lưu Toàn cầu vì nghe thấy các báo cáo rằng bởi một lý do nào đó mà hàng trăm - không, hàng nghìn du khách đang di chuyển về hướng này. Cô và Michael đang đứng ở bên ngoài cửa quay ở cổng vào và hàng rào.
Những người khách túm tụm ở phía bên kia, đợi để thoát ra, bực mình và lo lắng. Có người thốt ra những lời khó nghe. Một hoặc hai trận xô đẩy xảy ra khi mọi người chen vào hàng, xô người đứng đằng trước. Đám đông có thể đã được giải vây nếu cánh cổng to lớn kia hoạt động nhưng chiếc xe bốc khói của kẻ tình nghi vẫn đang chắn phía trước.
Kathryn nhớ về nhóm các cổ động viên của Liverpool bên ngoài sân vận động Hillsborough, thảm họa mà cha cô đã kể.
Hai mươi lăm năm trôi qua. Bố vẫn gặp những cơn ác mộng...
Michael và Kathryn đi tới chỗ đội trưởng đội bảo vệ và Trung sĩ George.
Kathryn hỏi, "Tất cả những điều này là gì?."
Cả Herbert và George đều đang nghe điện thoại. George nói, "Chúa ơi." Cái điều mà anh ta vừa nghe được hẳn mang lại rắc rối.
Herbert cúp máy.
"Bên trong đó mọi người đang rất hoảng loạn. Vài người khách đã tấn công một trong những nhân viên bảo vệ của chúng tôi. Tôi không biết vì sao."
George cũng cúp máy. "Được rồi, vấn đề là thế này. Chúng ta đang nhận được cuộc gọi từ mọi người - Văn phòng Cảnh sát trưởng, báo chí, FBI, Sở An ninh Nội địa. Các báo cáo về việc có khủng bố trong công viên. Những khẩu súng máy. Áo có cài bom. Những lời đồn thất thiệt khiến tổng đài 911 ngập chìm trong các cuộc gọi, các mạng gần như tắc nghẽn."
Kathryn lẩm bẩm, "Hắn đang gây ra vụ này."
"Là nghi phạm của cô ư?"
Cô gật đầu.
Michael nói, "Tất cả những gì hắn cần làm là nói tin đồn này với một vài người, với một đài phát tin tức, một vài trang blog, và nó lan nhanh như đám cháy."
"Đó là những gì hắn làm. Hắn khơi dậy sự hoảng loạn. Và hắn thực sự rất giỏi việc này."
Michael nói, "Hắn sẽ cố gắng thoát ra theo lối này, nghĩ rằng chúng ta không thể kiểm tra tất cả mọi người."
"Thì cũng gần như thế còn gì," Trung sĩ George lẩm bẩm.
Herbert đi tới chỗ cổng quay, phía bên kia đang có một đám đông khoảng ba mươi hay bốn mươi người chen lấn để cố ra ngoài. "Không hề có nguy hiểm nào cả!" Anh ta hét lên về phía họ. "Mọi người đều an toàn. Mọi người có thể ở trong công viên. Đừng xô đẩy. Đừng xô đẩy nữa!."
Mọi người phớt lờ anh ta.
Kathryn hỏi, "Thủ tục là như nào nếu nó là một vụ tấn công khủng bố?."
"Phong tỏa. Yêu cầu mọi người xuống khỏi các tàu lượn và đợi ở nơi mà đội an ninh hướng dẫn họ. Chúng tôi có những nơi dành riêng để tránh những tên có súng và thời tiết xấu, hỏa hoạn."
"Sơ tán?"
"Không phải là một cuộc sơ tán hàng loạt," Herbert nói, nhìn vào biển người đang tiến tới. "Thưa cô, hôm nay là một ngày thấp điểm nhưng chúng tôi vẫn đón khoảng mười ba nghìn khách tới công viên tại thời điểm này. Nếu tất cả họ đều lao ra ngoài cùng lúc... Chà, cô có thể tưởng tượng ra rồi đấy."
Đám đông đang ngày càng lớn hơn khi có sự tham gia của mọi người từ bên trong công viên cùng những vị khách đang kích động bị kẹt giữa hai quầy quà tặng nhô ra ở lối vào. Tất cả đều toát lên vẻ kinh hãi trên khuôn mặt.
Tại chỗ cửa quay, nhũng vụ ẩu đả nghiêm trọng đang bắt đầu diễn ra và ngày càng có nhiều trường hợp xô đẩy và nhảy qua rào chắn, khiến mọi người càng hoảng loạn hơn. Giờ đã có khoảng năm mươi hay sáu mươi người tụ thành đám đông. Và con số vẫn đang tăng lên. Một người phụ nữ hét lên khi bà bị ép sát vào hàng rào. Cổ tay của bà đã bị gãy. Hai nhân viên đến được chỗ bà và cố gắng làm dịu lại đám khách đó. Nhưng ngay khi nhóm đó vừa bình tĩnh thì lại có một vụ ẩu đả nữa xảy ra, lại xô đẩy, lại la hét. Kathryn thấy hai người ngã xuống. Họ bị đạp xuống trước khi bảo vệ kịp tới đỡ. Biểu cảm của những người bảo vệ đó cũng kinh hãi hệt như những vị khách.
Kathryn nói, "Sự kiểm soát đang rất mong manh. Chúng ta sẽ ổn miễn là không có thêm điều gì khiến họ...."
Từ phía xa, nghe thấy có năm, sáu tiếng súng vang lên.
"Chết tiệt," cô càu nhàu.
Sau đó, trên loa phóng thanh: "Sơ tán khẩn cấp. Tất cả quý khách. Có khủng bố trong công viên. Đánh bom liều chết trong công viên. Đây không phải là diễn tập. Tất cả mọi người sơ tán ngay lập tức!"
"Đó không phải là quy trình!" Herbert gắt lên, anh ta đang bị sốc.
"Tất cả quý khách, đây là trường hợp khẩn. Sơ tán ngay. Có một kẻ đánh bom liêu chết trong công viên."
"Hắn đấy. Bằng cách nào đó, hắn đã vào được phòng chỉ huy."
Michael gắt lên: "Cử một đội tới đó ngay!."
George đưa bộ đàm lên và thực hiện một cuộc gọi.
Người bảo vệ đang gọi điện. "Derek, chuyện gì đang xảy ra vậy?. Hắn ở trong phòng chỉ huy phải không?. Được, tìm hiểu đi. Ngắt nguồn kết nối với hệ thống phát thanh đi."
"Sơ tán! Sơ tán ngay lập tức. Đã có người bị bắn! Nếu mọi người bị thương, hãy tìm nơi trú ẩn ngay lập tức. Các đội cứu thương đang trên đường tới!"
Herbert giải thích với Kathryn và Michael, "Chúng tôi có một hệ thống những đường ngầm dưới lòng đất - nơi đặt văn phòng an ninh. Chúng tôi đưa những người bị bệnh ra ngoài theo đường đó, những kẻ móc túi, những người say rượu. Đó cũng là phòng điều hành. Hắn đang ở đó. Hắn sẽ cố thoát ra theo đường hầm đó. Có một lối ra dẫn tới bãi đậu xe bên rìa của tòa nhà... Ôi, Chúa ơi... Nhìn kìa!."
Làn sóng một nghìn, hai nghìn người giờ đang chen lấn ở lối ra.
"Lùi lại, không có sự cố gì cả!" Đội trưởng đội an ninh hét lên với họ. Vô ích, như trước đó.
Những ông bố bà mẹ đã bỏ lại xe đẩy và bế những đứa con đang khóc lóc ầm ĩ của họ. Những người đang đợi ở cổng thì quay lại và thấy cơn thủy triều đang tới gần.
Tiếng la hét ngày một nhiều và những người đứng sau bắt đầu tranh giành nhau để tới được cửa quay. Một vài người bắt đầu chạy qua cánh cổng bị đổ, trèo qua chiếc xe của nghi phạm. Một người đàn ông ngã ngửa và nằm im.
Kathryn, Michael và Herbert chạy về phía trước, nắm lấy tay nhau để ngăn dòng người, hét lên để thông báo rằng không hề có cuộc tấn công nào.
Nhưng đám đông đã mất hết lý trí. Sự an toàn, thoát thân - đó là những điều mà họ quan tâm.
Một sinh vật... không phải con người...
"Họ sắp bị nghiền nát mất thôi," Kathryn nói.
Michael: "Cánh cổng. Chúng ta phải mở nó ra. Ngay bây giờ!."
Anh cùng George và năm, sáu người làm công chạy tới chỗ chiếc xe của nghi phạm và, chỉ bằng cơ bắp, đẩy nó ra sau - một mét, ba mét, rồi sáu mét. Rồi họ nắm lấy cánh cổng và kéo nó mở ra. Cánh cổng kêu rít lên khi bị ma sát với nền bê tông.
Michael nhảy qua một bên khi cơn thủy triều, khoảng hai mươi người dàn hàng ngang, tràn qua khoảng trống đang mở. Những người khác tiếp tục đẩy qua hoặc nhảy qua cửa quay.
Một bà mẹ, đang bế một đứa trẻ khoảng chừng bốn tuổi, lảo đảo đi qua cánh cổng, rồi rẽ sang một vùng trống của bãi đỗ xe và bị vấp ngã theo hướng đó. Kathryn thấy cánh tay của người đó bị gãy nghiêm trọng. Cô ta cố bước thêm khoảng mươi bước tới một chiếc ghế băng, dần buông đứa con gái xuống mặt đường nhựa và ngã sụp xuống. Kathryn chạy tới để giúp đỡ.
Cô vừa tới chỗ người phụ nữ đó thì có tiếng kính vỡ vụn và cả chục người nhảy lên vỉa hè. Họ đã đập vỡ cửa sổ của một trong những quầy quà tặng và lao ra ngoài công viên qua khoảng trống đó. Đoàn người này nhanh chóng tăng lên thành vài trăm người.
Họ đang đổ về phía Kathryn cùng người phụ nữ và con của cô ta. Dù đã thoát khỏi công viên, sự hoảng loạn vẫn đeo bám và họ đang chạy như điên.
"Đứng dậy đi!" Kathryn yêu cầu người mẹ đang choáng váng kia, và bế thốc đứa bé lên mạn sườn mình. Đám đông còn cách đó khoảng mười mét.
Người phụ nữ đột nhiên kéo cổ áo Kathryn. Bị mất thăng bằng, người đặc vụ ngã ngửa ra sau. Người cô đập mạnh xuống đất, nhưng tay vẫn siết chặt đứa bé. Bị choáng váng, cô nhìn lên thấy một bức tường của một trăm người khách đang hướng thẳng về phía này. Từ những đôi mắt hung dữ của những con người đó, có thể nói không một ai nhìn thấy cô, nữa là có ý định tránh sang một bên.