← Quay lại trang sách

Chương 46

Vì vấn đề niềm tự hào, Antioch March hẳn sẽ thích bắt đầu sự hoảng loạn này mà không cần nổ phát súng nào.

Thật là một ý kiến hay. Chỉ lời nói không thôi cũng có thể gây ra nhiều sự hủy diệt và hỗn loạn đến như vậy. Thực tế, hắn thích khơi dậy sự điên rồ chỉ bằng cách hỏi vài câu, không cần phải dùng những tin nhắn giả mạo từ một người vợ không có thực hơn.

"Mọi người nghĩ là những bảo vệ kia đang tìm kiếm ai vậy?"

"Mọi người có nghe được gì trên bản tin về những mối đe dọa khủng bố ở đây không?"

Tinh tế, khéo léo. Để những nạn nhân sử dụng trí tưởng tượng của chính họ.

Hắn biết rằng những đoàn người chạy tán loạn có thể được khởi phát chỉ bằng một gợi ý, mong manh tựa một cánh bướm, rằng bạn sẽ không thể có được điều mình muốn. Hay chính những gì bạn sợ sẽ phá hủy bạn. Cảm ơn, bố... Ham muốn và sợ hãi chính là chìa khóa thành công trong kinh doanh, bố hắn đã nói với hắn như vậy.

Antioch đang ẩn nấp trong cốp xe của một chiếc Nissan Altima đang đỗ ở một trong những gara của Công viên Thế giới Phiêu lưu Toàn cầu. Hắn thấy khá nóng bức trong chiếc mặt nạ trượt tuyết và găng tay vải.

Thoát ra khỏi chính công viên đó khá dễ dàng, nhờ có một đàn lớn những con linh dương đang chạy trốn khỏi con sư tử khủng bố. Hắn thậm chí còn thoáng nhìn thấy được Kathryn yêu dấu, đang mở to mắt nhìn đám đông ùn ùn chạy tới, mà không thấy hắn. Nhưng đoạn đường chạy trốn còn lại - thoát khỏi nơi này - mới là vấn đề chính. Khi đám đông ào ra cổng, Antioch đã chuyển hướng và đi vào gara xe, ở đó hắn bắt đầu tìm kiếm một loại xe nhất định. Cuối cùng hắn cũng đã thấy thứ mình muốn: một chiếc xe thuê (có cốp xe lớn) có một vé phục vụ khách sạn ở trên đầu xe, còn giá trị cho ba ngày nữa. Điều đó có nghĩa là gia đình này đã làm thủ tục nhận phòng và sẽ vẫn còn ở lại Quận Cam thêm mấy ngày nữa; do vậy, trước mắt không thấy có hành lý để trong cốp xe. Hẳn rồi, có lẽ Billy hay Suzy nào đó đã mua một vài món đồ lưu niệm nhưng, nếu vậy, họ có thể đã đánh mất chúng trong vụ chèn ép vừa rồi.

Hắn giật chốt cửa, bật cốp xe - thấy nó trống không, tốt. Sau đó, trèo vào trong, cùng với chiếc túi đồ có đựng túi tập thể thao và súng, rồi đóng cốp xe lại. Đúng là hắn có thể sẽ phải tìm đường để thoát khỏi tình thế này, nếu lái xe và người nhà anh ta quyết định quẳng thứ gì đó vào đây. Nhưng hắn không có nhiều sự lựa chọn.

Liệu có trạm chốt nào ở trên đường không, liệu họ có mở cốp xe ra không?

Lại một lần nữa, không có lựa chọn.

Hắn đánh giá tình hình. Hắn đã mất một trong những chiếc điện thoại dùng một lần khi chạy nước rút tới chiếc Chevy ở Tustin. Trong đó có một số thông tin mà hắn mong là họ không có được nhưng cũng không có gì quan trọng. Không có dấu vân tay. Hắn đeo găng tay bất cứ lúc nào sử dụng thứ đồ này. Hắn ước là mình đã mang theo được chiếc máy tính của tên Stanley Prescott. Nhưng nhìn thoáng qua thì sẽ không thấy có thông tin gì liên quan trong chiếc máy tính đó. Không, không trực tiếp dẫn tới hắn. Ngay cả Kathryn Dance kiệt xuất cũng khó có thể kết nối những điểm đó.

Đã một tiếng đồng hồ trôi qua sau vụ hoảng loạn, hắn nghe thấy tiếng bước chân đi tới và tiếng mở khóa. Hắn nắm chặt báng súng. Nhưng cốp xe không nảy lên. Tiếng cửa mở rồi đóng. Những giọng nói khàn khàn. Những người lớn. Tiếng đóng cửa thứ ba. Một cậu nhóc, hắn suy luận từ một giọng nói trẻ con.

Chiếc xe khởi động và họ đang lái xe, nhưng cứ dừng rồi lại đi; đường ra hẳn là dài, dĩ nhiên rồi. Đài radio trên xe đang bật nhưng hắn không nghe được gì nhiều. Trời ạ, nóng. Hắn hy vọng mình không ngất đi trước khi gia đình này tới được địa điểm của họ.

Cuộc nói chuyện dài hơn. Hắn có thể phân biệt giọng của phụ nữ, nhưng không phải giọng đàn ông. Có lẽ là do khẩu âm.

"Cảnh sát kìa. Có một rào chắn."

Người đàn ông lẩm bẩm điều gì đó một cách tức giận. Có thể về sự trì hoãn, ách tắc giao thông.

Antioch gạt mồ hôi trên mắt và nắm chặt khẩu súng.

Chiếc xe rít lên khi tới một điểm dừng.

Hắn có thể nghe thấy một giọng nói không rõ ràng từ bên ngoài, hỏi vài câu. Giọng một phụ nữ. Đó có phải là giọng của Kathryn Dance không?

Không, đây là những cảnh sát theo tuyến. Không phải Nhà chiến lược Tài ba, người phụ nữ nhất quyết bắt hắn... và con Quỷ trong hắn.

Gạt mồ hôi.

Im lặng.

Kiểm tra cốp xe ư? Bắn tên cớm, cướp lấy chiếc xe rồi lái đi như điên.

Không có lựa chọn.

Tiếng những bước chân.

Nhưng chiếc xe lại bắt đầu đi tiếp. Tiếng đài radio được mở to hơn. Tiếng cậu bé kêu đói. Người đàn ông - chắc là bố - lầm bẩm gì đó khó hiểu. Người mẹ nói, "Ồ khách sạn."

Sau bốn mươi phút họ quẹo vài lần rồi dừng hẳn. Tiếng đài radio được tắt đi và chiếc xe được gạt cần đỗ. Các cánh cửa mở ra rồi đóng lại.

Người phục vụ khách sạn nhận chiếc xe và mất chừng năm phút lái nó lên một loạt các con dốc. Sau đó đỗ xe. Đóng cửa, khóa lại rồi rời đi.

Antioch đợi thêm khoảng năm phút và, khi không còn nghe thấy gì bên ngoài, hắn kéo dây mở khoá khẩn cấp, trèo ra nhanh nhất có thể và nhìn quanh khu để xe một vòng.

Không có ai cả. Và không có CCTV.

Hắn đi bộ tới lui, vấp té như người say, để cho chân bớt tê. Hắn phải ngồi xuống một lần và hạ thấp đầu xuống đôi chân đang run lên bần bật của mình.

Sau đó hắn đứng lên và đi thẳng vào khách sạn. Một khách sạn thuộc chuỗi khách sạn Hyatt. Hắn đi vào nhà vệ sinh ở sảnh và nhìn mình trong gương. Trông không quá tệ. Quả đầu bóng lộn, hắn đã cạo ngay khi nghe thấy mô tả nhận diện của mình trên đài phát thanh vài ngày trước và để lại một ít râu ria. Giống như nhân vật Walter White trong phim Breaking Bad. Hắn mở chiếc túi mua sắm ở Công viên Phiêu lưu Toàn cầu và lấy ra chiếc túi tập thể thao của mình. Từ trong đó, hắn tìm bộ tóc giả màu vàng mà hắn vẫn luôn đội từ sau khi cạo trọc, hoặc ít nhất là khi hắn đi ra ngoài.

Ngôi sao khiêu dâm gặp Gã diên...

Hắn vứt mái tóc giả vào thùng rác, cùng với chiếc mũ bóng chày và chiếc áo khoác công nhân hắn đã mặc lúc ở nhà của Stanley Prescott và khi hắn xông vào công viên chủ đề. (Hắn đã lột chúng ra khi đứng ở dãy xếp hàng dài vô tận gần khu tàu lượn Lốc Xoáy, và mặc một chiếc áo khoác lưu niệm mới mua. Không ai chú ý tới sự thay đổi chớp nhoáng này: mọi người đều đang xem đoàn tàu khoa trương vụt qua trên đầu).

Giờ hắn cũng vứt nốt chiếc áo khoác mua ở công viên và túi mua sắm.

Rồi hắn đi ra bên ngoài sảnh. Nhìn lên ti vi ở trong quầy bar, đang phát bản tin về vụ ở công viên chủ đề. Không có hình ảnh nào của hắn, không có bản dựng của hoạ sĩ, không đề cập gì đến vụ quán bar Solitude Creek.

Trong quầy hàng quà tặng hắn đã mua một chiếc áo gió, kính mát và một chiếc túi vải dây đeo chéo - nhét vào đó chiếc túi tập thể thao của hắn.

Hắn bắt một chiếc taxi tới văn phòng của Hertz ở trung tâm để thuê một chiếc xe. Ồ đó hắn nói với người nhân viên rằng hắn sẽ trả lại chiếc xe ở San Diego trong ba ngày - cảnh sát có thể đang tìm kiếm những chiếc xe thuê tới khu vực Monterey. Hắn sẽ gọi lại để gia hạn thêm thời gian thuê xe và cuối cùng trả chiếc xe thuê ở đâu đó gần miền Trung California. Một chuyến bay sẽ an toàn hơn nhưng hắn chỉ có một khẩu súng lục: hắn không thể để nó lại ở đây được - không có cách nào để có một khẩu mới ở California.

Và hắn biết mình sẽ cần nó trước khi hết tuần này.

Với tâm trí đang chạy đua của hắn - nổi bật hình ảnh của Kathryn Dance - Antioch chọn những con phố lớn xen kẽ những tuyến đường địa phương giống như mê cung trong khoảng vài cây số đầu, quanh co đi về phía bắc, cho tới khi hắn thấy đủ an toàn để chạy lên đường cao tốc Ventura, rồi quốc lộ 101.

Phía bắc. Hắn sẽ trở lại Bán đảo trong vòng năm tiếng nữa.