← Quay lại trang sách

Chương 47

Đơn giản.

Nhưng hiệu quả.

Kathryn và Michael đang ở cổng ra vào của Công viên Thế giới Phiêu lưu Toàn cầu, gần cánh cổng bị đâm. Chiếc xe Chevy mà nghi phạm lấy trộm đỗ gần đó, bên dưới chiếc xe đó, dầu và chất làm mát chảy lênh láng. Sự hoảng loạn đã chấm dứt và hàng nghìn người vẫn nán lại trong khu vực phía cổng chính công viên, không biết phải làm gì.

Hơn ba mươi người bị thương, không ai bị thương nặng. Việc mở toang hai cánh cổng - cổng chính và cổng dành cho người khuyết tật - đã giảm đi phần lớn áp lực của đám đông.

Kathryn suýt nữa bị giẫm đạp lên nhưng đội trưởng đội an ninh, Herbert Southern, đã cứu cô cùng người phụ nữ bị ngã và đứa con của cô ta. Anh ta đã lái một chiếc xe điện đâm thẳng vào giữa họ và đám đông đang ùn ùn kéo tới.

"Tiếp tục đi," Kathryn lúc này mới nói với Herbert và Trung sĩ George. Họ đang giải thích với những người thi hành luật quận Monterey về những gì vừa xảy ra.

Đơn giản, hiệu quả.

Không, nghi phạm đã không tẩu thoát qua đường hầm an ninh chạy bên dưới công viên. Hắn thậm chí cũng không phải là người đưa ra thông báo giả về khủng bố. Rõ ràng là hắn đã để ý các lối vào dẫn tới đường hầm, cũng như hệ thống phát thanh công cộng rộng lớn, loa được giấu trên các thân cây và tiểu cảnh. Hắn đã đeo một chiếc mặt nạ trượt tuyết và mai phục một trong những nhân viên bảo vệ - người này rất dễ bị phát hiện vì anh ta đang cầm một trong những tờ giấy có hình nhận diện giả.

Người nhân viên bảo vệ - tên là Bob - cũng có mặt ở đó. Anh ta bổ sung, "Rồi hắn hỏi về đường hầm. Tôi không muốn nói cho hắn biết nhưng hắn có súng. Hắn đứng ngay cạnh tôi. Điều đó... thật kinh khủng."

Kathryn nói, "Chắc là vậy rồi, tôi hiểu mà."

Bob, khổ sở, nghẹn ngào kể tiếp: "Hắn lấy ví của tôi và gọi cho ai đó. Cung cấp địa chỉ của tôi cho đầu dây bên kia.

Nói với bạn của hắn đến đó và để mắt tới gia đình tôi. Tôi phải làm chính xác những gì mà hắn yêu cầu."

George nói với Kathryn và Michael, "Chúng tôi đã cử vài người tới ngôi nhà rồi."

Michael nói, "Không có bằng chứng gì về việc có người cùng hành động với hắn. Tôi cho rằng đó là một sự giả mạo."

"Tôi không phải muốn tiếp tay cho hắn," người nhân viên bảo vệ run run nói.

"Không sao, Bob," Herbert trấn an. "Chỉ là một sự hoảng loạn và vài người bị thương vì nó thôi, nhưng không ai bị thương nặng cả. Anh chỉ làm những gì bị ép thôi. Tôi cũng sẽ làm điều tương tự trong hoàn cảnh đó."

"Tôi được yêu cầu đi xuống đường hầm và chỉ có năm phút, nếu không hắn sẽ nổ súng. Hắn hứa với tôi là sẽ không bắn ai cả.

Hắn chỉ làm thế để thoát thân. Nếu tôi biết hắn sẽ bắn ai, thực sự ấy, tôi sẽ không làm điều đó. Tôi..."

"Không sao đâu, Bob."

Người đàn ông nuốt nước bọt. "Và tôi đã làm những gì hắn muốn. Tôi cầm lấy micro và nói những gì phải nói."

Kathryn lắc đầu, nhìn qua đám đông đang quay cuồng, ước chừng cũng khoảng ba nghìn người. Hệt như ở vụ quán bar Solitude Creek, chỉ trong một tiếng búng ngón tay, mọi người đã bình tĩnh trở lại, khi họ thoát khỏi công viên và tiếng cảnh sát ở trên loa phóng thanh khẳng định với họ rằng không hề có khủng bố.

Nghi phạm hẳn đã thoát ra ngay trong đám đông đang chạy thoát thân. Hắn thậm chí không cần phải cải trang. Hắn có thể trùm mũ đen lên, mang theo một khẩu súng máy và không ai nhìn ra.

Michael nhận điện thoại. "Đúng thế... Phải... Chúng được thiết lập chưa?" Anh cảm ơn người ở đầu dây bên kia và cúp máy. Anh nhìn mọi người xung quanh. "Là đội tuần tra cao tốc. Tất cả các chốt đã được thiết lập. Họ làm nhanh thật. Không phải tất cả mọi đường ra, nhưng là những tuyến chính. Và những điểm dừng ngẫu nhiên với những dòng xe đi từ phía công viên."

Cảnh sát cũng đang kiểm tra các tuyến xe buýt. Và cả taxi.

Không có dấu hiệu nào về một người đàn ông cao trên mét tám, thân hình rắn chắc, tóc vàng, xách theo một chiếc túi tập thể thao (hoặc túi mua sắm ở công viên Thế giới Phiêu lưu Toàn cầu, bên trong có một chiếc túi tập).

Cuối cùng nhân viên phụ trách băng ghi hình an ninh báo cáo lại rằng không có gì trong đoạn băng có thể giúp họ. Đám đông quá dày đặc.

Kathryn nhìn một lượt đám đông và không buồn nghĩ đến việc thẩm vấn.

Michael nói, "Quay lại nhà của Prescott không?."

"Được."

Họ mất nửa tiếng đồng hồ mới tới được đó - tất nhiên là giao thông tắc nghẽn; thậm chí đèn và còi báo hiệu trong xe tuần của Phó cảnh sát trưởng Rick Martinez cũng không thể giúp họ đi nhanh hơn là bao. Họ tới nơi ngay khi đội hiện trường vụ án đang thu dọn.

Một kỹ thuật viên nói, "Nghi phạm của các anh biết hắn đang làm cái gì. Găng tay vải."

"Tôi biết."

"Chẳng tìm thấy gì nhiều."

Nhìn xuống Stanley Prescott, nằm ngửa, bị nghẹt thở bởi băng dính. Hình ảnh trần trụi và rõ ràng: anh ta nằm dưới một cái đèn đứng sáng trưng.

Michael thắc mắc, "Tại sao người này lại bị giết?."

Kathryn dự đoán, "Có điều gì đó trong bức ảnh về vụ quán bar Solitude Creek mà anh ta đăng lên chăng? Một manh mối nào đó chăng?."

Đoạn băng đã bị gỡ xuống nhưng Michael kịp lưu một bản sao trước đó. Họ xem lại nó một cách kỹ lưỡng. Bài đăng trên Vidster là một đoạn video nhưng hình ảnh từ vụ Solitude Creek là ảnh tĩnh. Đó là bức hình từ bản tin, chụp lại hậu quả của thảm kịch, khi các thi thể đã được mang ra khỏi sàn nhà phủ đầy rác, túi ví, mảnh vải quần áo, và bàn ghế bị lật tung.

Cả hai sĩ quan không ai nhìn ra điều gì.

Michael lên tiếng, "Có lẽ nghi phạm của chúng ta chỉ là không muốn gây bất kỳ sự chú ý nào tới vụ quán Solitude Creek."

Kathryn gật đầu đồng ý. "Khiến hắn bị cảnh sát liên bang để mắt tới."

Cả Cục Điều tra California và Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey đều đã nhận được những cuộc gọi từ sở An ninh Nội địa, vì vụ việc được cho là có khả năng liên quan tới khủng bố, dù các đặc vụ đã xem xét lại vấn đề và quyết định rằng không hề có mối liên hệ nào - thậm chí không phải là tội phạm liên bang.

"Có thể thế lắm." Cô kiểm tra thi thể lần nữa, quan sát khuôn mặt nạn nhân rõ ràng dưới ánh đèn sáng. Ánh nhìn của sự kinh hãi, đôi mắt mở to. Cô cho rằng phải mất khoảng bốn hay năm phút thì người này mới tắt thở. Nghi phạm đã sử dụng phương thức chết âm thầm cho nạn nhân tội nghiệp này, cô đoán thế.

Một cảnh sát xuất hiện ở cửa. Anh ta gật đầu chào những người bên trong và hỏi, "Thanh tra O'Neil?."

"Vâng?"

"Chúng tôi đã thẩm vấn một vòng khu phố này, lần theo tuyến đường mà nghi phạm của các anh tẩu thoát. Và tìm thấy thứ này." Anh ta giơ lên một túi nhựa đựng bằng chứng bên trong là một chiếc điện thoại Nokia. "Một người dắt chó đi dạo khai báo rằng anh ta thấy nó rớt ra từ túi của tên tội phạm khi hắn đang chạy tới chiếc Chevy, là chiếc xe dùng để bỏ trốn."

Kathryn và Michael cùng nhìn nhau. Lạc quan một cách thận trọng. Chiếc điện thoại rõ ràng là loại dùng trả trước - thường rất rẻ, giống như mẫu này. Vì vậy, ít có khả năng họ sẽ lần ra được nghi phạm. Nhưng nó có thể chứa nhiều thông tin hữu ích bên trong.

"Chúng tôi có thể có dấu vân tay của người đã tìm ra nó không?"

Người cảnh sát mặc đồng phục mỉm cười. "Anh ta chưa hề đụng vào nó. Anh ta sử dụng một chiếc túi ni lông. Anh ta nói rằng đã xem nhiều chương trình về khám nghiệm hiện trường."

Kathryn cầm lấy chiếc điện thoại, qua lớp ni lông, ấn thử bàn phím. "Có mã bảo mật. Dù bằng cách nào đi nữa, chúng ta sẽ vào được." Cô nói với thanh tra Quận Cam, "Tôi sẽ tạm giữ máy tính của nạn nhân và chiếc điện thoại của thủ phạm. Anh có đồng ý không?."

"Không có vấn đề gì."

Michael hẳn đã không thể làm điều này, phải có sự đồng ý của Quận Cam vì vụ án xảy ra ở đó và Quận Monterey không có quyền hạn. Tuy nhiên, Cục Điều tra California lại bao trùm các sở an ninh thuộc cấp quận, nên cô có thể giữ bằng chứng. Dẫu vậy, ý định của cô không phải là giao chiếc điện thoại và máy tính cho phòng pháp y nhỏ bé của Cục - hầu như lần nào họ cũng đều giao việc xử lý bằng chứng vật lý cho phòng thí nghiệm Monterey - mà là để Jon Boling phân tích chúng. Anh trước đây từng làm việc ở Thung lũng Silicon, thỉnh thoảng tư vấn cho Cục Điều tra California, Cục Điều tra liên bang và những tổ chức thi hành luật khác khi họ cần các kỹ thuật viên hay trọ lý về máy tính. Ngành khoa học pháp y là một nghệ thuật và Jon rất giỏi về nó.

Một nữ cảnh sát cùng Đội Khám nghiệm Hiện trường bàn giao chiếc máy tính cho Kathryn, cô ký vào thẻ bàn giao trách nhiệm bằng chứng. Cô bước ra ngoài và nhét chiếc túi nhựa vào vali của mình.

Họ cùng người trưởng nhóm thanh tra sắp xếp những báo cáo từ hiện trường và công viên để gửi tới Monterey. Họ lặng lẽ lên chiếc xe thuê và hướng ra sân bay. Sau một ngày như thế này, ý tưởng về một chuyến bay thương mại, với nhiều rắc rối, không có gì là hấp dẫn; Kathryn nhắc mình phải làm gì đó tốt đẹp cho Charles Overby, cảm ơn ông ta vì chiếc máy bay công vụ đắt đỏ này.

Có lẽ cô sẽ nướng cho ông ta một chiếc bánh.