Chương 48
Chuyến bay từ sân bay John Wayne ở Quận Cam tới Monterey của Kathryn và Michael hạ cánh lúc sáu giờ. Một sĩ quan cảnh sát trẻ mặc đồng phục cùng với Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey đón họ.
Kathryn biết rõ anh ta. Gabriel Rivera là một phó phòng trẻ tuổi, thường hay làm việc với Michael. Người thanh niên vui tính, hơi mập với bộ ria mép được cắt tỉa gọn gàng có thể sánh ngang với của Steve Foster. Cậu ta muốn trở thành một thanh tra, giống như người thầy của mình, và nổi tiếng là người tham công tiếc việc.
"Thanh tra, Đặc vụ Dance."
Cô bắt tay cậu ta.
"Tôi có thông tin sơ bộ về hiện trường ở Santa Cruz. Liên quan đến Otto Grant."
Kathryn nhớ rằng Michael đã nhận một cuộc điện thoại về việc phát hiện ra một thi thể ở Vịnh.
Nhiều cách tồi tệ hơn để chết thay vì chìm vào giấc ngủ ở Vịnh...
Cậu ta đưa cho Michael một phong bì màu vàng nhạt và người thanh tra rút ra các thứ bên trong, bản sao của những dòng ghi chú viết tay và một vài bức ảnh.
Kathryn nhìn vào những bức hình hiện trường vụ án. Khó mà có thể nhận diện được nếu chỉ dựa vào tập tài liệu: thi thể ông ta đã ở trong nước khá lâu và, dù cái lạnh nhẽ ra sẽ bảo quản được cái xác, nhưng đám sinh vật biển lại có một bữa ăn thịnh soạn. Phần lớn thi thể đã bị rỉa tới tận xương.
"Tôi vẫn chưa liên hệ với người nhà," Gabriel Rivera nói. "Chúng ta đã có mẫu DNA từ họ và bên phòng thí nghiệm đang xử lý. Chắc cũng được hai mươi tư tiếng rồi." Một cái gật đầu khi nhìn ảnh chụp cận bàn tay của thi thể. "Không có vân tay, tất nhiên rồi."
Michael nheo mắt nhìn vào một tấm ảnh. "Đây không phải là ông Grant."
"Đó là."
"Không phải ông ta. Ông Grant đã lắp đầu gối giả cho cả hai bên chân. Của người này đều còn nguyên vẹn. Có lẽ là người vô gia cư, có lẽ là một người bị trôi dạt, ngủ quên trên bãi biển và bị sóng biển cuốn ra xa. Dù sao thì, đây cũng không phải là ông ta."
"Được rồi, thanh tra. Tôi sẽ báo cho mọi người biết."
"À này, Gabriel?"
"Vâng thưa anh?"
"Dành thời gian học hỏi mọi thứ cậu có thể về bất cứ ai mà cậu đang tìm kiếm đi."
"Tôi sẽ ghi nhớ điều đó, thưa anh." Người phụ tá cầm lại phong bì và quay trở ra chiếc xe công vụ của cậu ta.
Kathryn và Michael đi tới bãi đỗ xe ngắn hạn và lấy xe của anh. Sương mù lại xuất hiện, hứa hẹn một đêm rất lạnh.
"Quán Solitude Creek... Trung tâm Bay View... Hắn ta đang định làm gì?" Kathryn ngẫm nghĩ.
Michael vẫn im lặng. Anh dường như đang có tâm trạng. Tất nhiên, cũng dễ hiểu thôi: một phó cảnh sát bị bắn, một nhân chứng bị giết, và thủ phạm thì đã tẩu thoát. Nhưng, cô cảm nhận được còn có chuyện gì khác đang diễn ra trong đầu anh.
Kính cửa sổ bên phía anh được hạ xuống và không khí lạnh tràn vào trong xe. Cô định bảo anh kéo kính lên nhưng rồi lại thôi, vì lý do nào đó. Cô mở điều hòa nóng cho ấm lên.
Phải, nếu anh muốn nói, tốt thôi; việc buộc anh giãi bày tâm sự không phải phận sự của cô, không giống như với con gái cô. Cô lấy điện thoại ra để gọi cho Jon nhưng không hiểu sao ý nghĩ có một cuộc nói chuyện vui vẻ với anh lại chẳng hấp dẫn nữa; nó có vẻ như một sự tránh né đối đầu - đáp trả lại tâm trạng của Michael. Thay vì thế, cô đã nhắn tin để báo mình đang trên đường về nhà.
Gần như ngay lập tức điện thoại của cô kêu lên cùng với tin nhắn trả lời. Nhớ em. Em muốn ăn gì cho bữa tối?
Cô nhắn lại rằng ăn những thứ còn thừa cũng được, và hỏi thăm về bọn trẻ.
Anh nói rằng Maggie đang nói chuyện qua Skype với Bethany và Carrie (cuộc họp từ xa của Câu lạc bộ Những Bí Mật), Wes ra ngoài cùng Donnie, đạp xe đạp (đã hứa về nhà @ bảy giờ).
Cô nhắn: Gặp lại anh sau. XO Kathryn gọi điện thoại cho Charles Overby. "Ông đang trên loa thoại cùng tôi và Michael," cô nói với ông ta.
Sếp của cô lên tiếng, "Michael à, xin chào."
"Charles."
Dĩ nhiên thỉnh thoảng cô cũng có gọi để báo cho ông ta biết về tình hình vụ việc ở Quận Cam. Giờ cô nói, "Mọi dấu hiệu đều chỉ ra rằng Prescott chỉ là một tên lập dị - một kẻ ít học, nếu họ có những thành phần như vậy ở Quận Cam - đang khuấy động phong trào chống Hồi giáo. Người của chúng ta ở đó sẽ thăm dò tin tức từ bạn bè, người thân và đồng nghiệp của anh ta, nhưng tôi chắc là hồ sơ cũng sẽ chỉ có thế. Chúng tôi đang tạm giữ máy tính của anh ta và một chiếc điện thoại mà tên tội phạm đã đánh rơi. Tôi sẽ nhờ Jon Boling phá mã và kiểm tra bên trong."
"Tốt. Được thôi. Và, theo như tôi nhớ thì anh chàng đó lấy cũng không đắt."
Kathyn bỏ qua điều đó.
Ông Charles nói thêm, "Có suy nghĩ gì về việc tại sao kẻ tình nghi của chúng ta bằng mọi cách phải giết Prescott không?."
Michael giải thích giả định rằng Stanley Prescott đã gây ra sự chú ý không mong muốn của liên bang tới vụ việc này khi có liên quan tới những lời bình luận "khủng bố." "Đó là tất cả những gì chúng tôi có thể nghĩ được."
Họ sắp xếp một cuộc họp vào ngày hôm sau tại văn phòng của ông Charles, để tổng hợp lại các báo cáo hiện trường từ văn phòng cảnh sát trưởng của Quận Cam.
Kathryn bấm tắt điện thoại. Sau đó lại gọi một cuộc khác.
"Chào sếp. Cô đã trở về từ La-La Land rồi à?"
"Vừa hạ cánh," cô nói với TJ Scanlon. "Mười một giờ ngày mai ở văn phòng của Overby nhé. về vụ quán Solitude Creek và Trung tâm Bay View."
"Sẽ có mặt đúng giờ."
Cô hỏi tiếp, "Còn vụ Serrano? Manh mối thứ hai? Cô ta tên là gì nhỉ?"
"À, là quý cô Alonzo. Bạn gái cũ của Serrano. Ngày mai ở Moss Landing lúc chín giờ. Cô đi được không?"
"Được. Tôi sẽ sắp xếp với Al."
"Steve Foster không tham gia vụ này. Steve số Hai và Jimmy sẽ ở đó."
"Cảm ơn. Hẹn gặp cậu ngày mai."
Họ cúp máy.
Sự im lặng kéo dài một lúc.
"Coi chừng," cô nói gọn lỏn, chỉ tay về phía trước.
Hai tia sáng màu vàng xoẹt qua, đôi mắt nhắm lại.
"Anh thấy rồi," anh nói, đồng thời đạp phanh.
Họ lướt qua con hươu trong khi tranh luận ai sẽ chiến thắng trong vụ va chạm.
Tuy nhiên, Michael ngay từ đầu không hề nhìn thấy sinh vật này. Anh bị phân tâm. Tâm trí đang ở đâu đó.
Sự im lặng tăng thêm. Ngôn ngữ cơ thể của anh cho thấy sự căng thẳng.
Năm phút nữa trôi qua. Cuối cùng cô không chịu được. Cô sẽ khiến anh phải thú nhận, nhưng ngay lúc đó điện thoại của anh vang lên. Anh lấy nó ra khỏi bao và nhấn nút nghe. Anh lắng nghe, nhăn mặt. "Ồ đâu?."
Tim cô chùng xuống. Có phải kẻ tình nghi đã nhanh chóng trở lại và gây tiếp một vụ tấn công quy mô lớn không?
"Tôi hiện đang đi hướng đó. Tôi có thể có mặt trong vòng mười lăm phút."
Anh ngắt máy.
"Lại một vụ khác?"
"Không phải nghi phạm của chúng ta. Lại một vụ liên quan tới tội phạm thù ghét." Anh thở dài, lắc đầu.
"Có ai bị bắt giữ không?"
"Không, một người chủ nhà thấy tường nhà mình bị vẽ sơn lên. Anh sẽ ghé qua đó và thăm dò xung quanh. Nó ở Pacific Grove, cách nhà em không xa. Anh sẽ đưa em về nhà."
"Không, em sẽ đi cùng anh."
"Em chắc chứ?"
"Tất nhiên."
Anh bật đèn sáng hơn và cho xe tăng tốc, băng qua con đường trơn trượt.
Cô hỏi, "Anh nghĩ liệu mình có cơ hội tìm ra thủ phạm ở đó không?."
"Hắn không thể đi quá xa. Những hình vẽ bằng sơn? Chúng vẫn còn ướt."