← Quay lại trang sách

Chương 49

Chà, như mọi người đã thấy đó. Chào mừng tới Berlin năm 1938."

Kathryn và Michael đang đứng cạnh David Goldschmidt, người điều hành một trong những cửa hàng nội thất khá tốt ở thành phố. Người đàn ông mảnh khảnh, hói đầu, mặc một chiếc áo khoác lính hải quân và quần bò. Chân không đi tất mà xỏ trong đôi giày lười Topsiders. Họ đang ở sân bên hông nhà anh ta.

David Goldschmidt là một người có chút tiếng tăm trong khu phố: Tờ Monterey Herald đã tung ra một bài viết về anh ta tuần trước. Khi Hamas bắt đầu bắn tên lửa từ dải Gaza vào Israel cách đây không lâu, anh ta đã từng tình nguyện đi giúp đỡ. Ồ tuổi bốn mươi, anh ta quá già để phục vụ trong quân đội Israel - giới hạn độ tuổi là hai mươi ba - nhưng anh ta vẫn thực hiện nhiệm vụ hỗ trợ về y tế và nhu yếu phẩm trong vài tháng. Tuy nhiên, cô nhớ rằng, theo như bài viết, khi còn ở trong một kibbutz 1 ở bên ngoài thành phố Tel Aviv cách đây vài năm, David đã tham gia chiến đấu.

Sự nổi tiếng này có lẽ là lý do anh ta trở thành mục tiêu.

Và đó là một vụ tấn công vô cùng độc ác.

Bên sườn ngôi nhà theo phong cách Victorian xinh đẹp của anh ta có một biểu tượng Đức Quốc xã vẽ bằng sơn màu đỏ tươi và bên dưới viết: "Chết đi thằng Do Thái."

Sơn chảy xuống thành vệt từ hình biểu tượng và những từ bên dưới, trông giống như máu chảy từ những vết thương sâu.

Ba người đứng trong sân của ngôi nhà, không gian bao trùm trong ánh chiều chạng vạng đầy sương mù và hương thơm trong không khí với lớp phủ từ khu vườn xinh đẹp của David.

"Cả đời tôi," David nói khẽ.

"Anh có kịp nhìn thấy ai không?"

"Không, tôi không biết gì hết cho tới khi nghe thấy tiếng hét từ phía bên kia đường... À, đây."

Một người phụ nữ, chừng hơn năm mươi tuổi, mặc quần bò và một chiếc áo khoác da, tiến đến. "Dave, tôi rất lấy làm tiếc. Xin chào mọi người."

Michael và Kathryn giới thiệu bản thân.

"Tôi là Sara Peabody. Tôi đã thấy chúng. Tôi là người đã gọi cảnh sát. Tôi đã la toáng lên. Tôi đoán là mình không nên làm thế. Nhẽ ra tôi phải gọi anh trước. Như thế thì chúng đang ở trong tù rồi. Nhưng tôi chỉ, anh biết đấy, chẳng biết phải làm thế nào cả."

"Chúng?" O'Neil hỏi.

"Hai người, đúng thế. Tôi nhìn qua những cái cây đằng kia, thấy không? Tầm nhìn của tôi không được rõ. Vì vậy, chúng trẻ hay già, nam hay nữ, tôi không thể nói chính xác. Tôi đoán đó là đàn ông, các anh nghĩ vậy không?"

Michael nói, "Thường thì các vụ án liên quan đến hận thù là như thế. Nhưng không phải luôn luôn."

"Có vẻ như là một tên đứng coi chừng, tên còn lại nhảy qua hàng rào và xịt những thứ kinh tởm đó. Tên đứng canh còn chụp hình hay quay video tên thứ nhất. Giống như một món quà kỷ niệm. Thật đáng kinh tởm."

David thở dài.

Kathryn hỏi, "Gần đây anh có bị ai đe dọa không?."

"Không, không. Tôi không nghĩ đây là vì hiềm khích cá nhân. Chuyện này phải là một phần của những gì đang diễn ra, cô có nghĩ thế không? Những nhà thờ của người da đen, trung tâm đồng tính đó?"

Michael: "Tôi cũng nghĩ vậy, phải. Chữ viết trông tương tự với những vụ tấn công khác, phun sơn màu đỏ. Trông giống như cùng một màu."

"Tôi muốn nó được xóa đi. Anh có thể chụp hình và lấy mẫu sơn hay bất cứ điều gì mà anh muốn. Tôi sẽ sơn lại nó tối nay. Vợ tôi sẽ từ Seattle về vào sáng ngày mai. Tôi không muốn để cô ấy nhìn thấy thứ này."

"Chắc chắn rồi," Michael nói với anh ta. "Chúng tôi sẽ cử người khám nghiệm hiện trường tới đây trong vòng một giờ. Họ sẽ làm nhanh thôi." Anh nhìn quanh. "Tôi sẽ đi hỏi những người hàng xóm khác bây giờ."

"Trời ạ. Sau ngần ấy năm," David lầm bầm một cách bực bội. "Đôi khi tôi nghĩ chúng ta chẳng đạt được tiến triển gì cả." Kathryn quan sát anh ta, ngôn ngữ cơ thể của anh ta thể hiện sự thách thức, quyết tâm, và ánh mắt anh ta vững vàng khi nhìn hình biểu tượng và những từ tục tĩu.

Michael hỏi Kathryn liệu cô có thể lấy lời khai của David và hàng xóm được không.

"Tất nhiên rồi."

Anh đi bộ lên đầu dãy phố để thẩm vấn những người hàng xóm khác xem liệu họ có nhìn thấy sự phá hoại này không.

Kathryn quan sát toàn bộ sân. Không có dấu chân trên cỏ, dĩ nhiên rồi. Có lẽ Đội Khám nghiệm Hiện trường sẽ lấy được dấu chân từ chỗ hàng rào mà thủ phạm đã nhảy qua, nhưng điều đó cũng may rủi. À, vẫn còn chút hy vọng. Ẩn dưới mái hiên là camera an ninh.

Nhưng David đã lắc đầu. "Nó hoạt động nhưng không ghi hình được. Màn hình ở trong phòng ngủ và tôi đang ở trong phòng làm việc khi chúng ở đây. Chúng tôi chỉ sử dụng nó sau khi chúng tôi lên giường. Trong trường hợp có tiếng động."

Kathryn nhắn tin cho Jon rằng cô sẽ về muộn một chút so vói kế hoạch. Anh đáp lại rằng Maggie vẫn đang trò chuyện trên Skype và Wes vẫn chưa về nhà - nhưng cu cậu vẫn còn mười phút nữa mới đến giờ đã hứa. Đồ ăn thừa đang được hâm nóng.

Michael đang ở đầu phố và Kathryn không còn gì để làm ở đây. Cô bắt đầu cuộc thăm dò của riêng mình, đi đường khác. Những ngôi nhà không có hướng nhìn sang nhà của David nhưng những kẻ phá hoại hẳn đã đỗ xe trước một ngôi nhà nào đó. Tuy vậy, những người có mặt ở nhà lại không nhìn thấy gì và Kathryn không phát hiện thấy có sự lừa dối. Dù vụ phá hoại này thật đáng kinh tởm, nhưng lại không có nhiều rủi ro về việc bị hành hung, và nhân chứng thường háo hức cung cấp thông tin hơn nếu như họ thấy một vụ giết người, hãm hiếp hay hành hung.

Thêm hai nhà nữa, tối om và không có người ở.

Vừa định quay lại hiện trường thì cô để ý thấy một ngôi nhà nữa - nó nằm ở phía bên kia của công viên thành phố, nơi được biết đến là điểm dừng trong hành trình di cư của bướm chúa. Công viên đầy cây xanh này rộng khoảng tám nghìn mét vuông.

Ngôi nhà giáp với Asilomar, khu trung tâm hội nghị, và xa xa là công viên ven biển ở Vịnh Spanish. Nó còn nhìn ra một cồn cát, một nơi hoàn hảo cho những tên tội phạm để lại xe của chúng và đi qua công viên để tới nhà của David Goldschmidt. Có lẽ người chủ của ngôi nhà này đã nhìn thấy chúng.

Cô bước vào công viên, di chuyển một cách chậm rãi: nơi này gần đây không được chăm sóc - những vấn đề về ngân sách, cô suy đoán - và bụi cây thấp có thể khiến cô vấp ngã.

Có rủi ro nào không? Cô phân vân, dừng lại. Không. Thủ phạm hẳn đã rời đi ngay lập tức khi chúng xong việc. Nếu không thì chắc chắn chúng đã làm thế khi nhìn thấy ánh đèn xanh trắng nhấp nháy trên xe của Michael.

Cô bắt đầu đi qua khu bảo tồn tối om một lần nữa.

1 Kibbutz: là một cộng đồng tập thể ở Israel theo truyền thống dựa vào nông nghiệp.