← Quay lại trang sách

Chương 50

"Này mày, có ai đó đang tới. Tao chắc đấy." Wolverine đang nói.

"Suỵt." Darth vẫy tay với bạn ra dấu bảo im lặng.

"Hãy chuồn thôi. Nào."

Darth phớt lờ hắn và nhìn lướt quang cảnh hoàng hôn. Hai thanh niên vẫn không di chuyển, ngồi im như những tay bắn tỉa trong cái sân sau rộng lớn của ngôi nhà mà những người chủ, kỳ quái thay, đã đặt tên là Junipero Manor hay gì đó, nép mình trong những cái cây phủ rêu giống như những thứ trong bộ phim The Hobbit, tất cả đều uốn cong và sởn gai ốc. Một ngôi nhà với một cái tên. Thật kỳ quái.

Đại dương ở cách đó không xa và Darth có thể nghe thấy tiếng sóng biển vỗ vào những tảng đá, tiếng những con hải cẩu, mòng biển. Tốt. Nó át hết đi tiếng di chuyển của hai đứa.

"Tao nói là chúng ta nên chuồn ngay thôi." Wolverine mặc một chiếc áo màu xanh lính thủy, đội mũ bóng chày màu đen, lưỡi trai hất ra sau. Darth mặc quần bò, cùng với một chiếc áo phông màu đen và áo nỉ có mũ. Darth thích nghĩ về nó và bạn của mình bằng mật danh khi chúng ở bên ngoài và phá hoại nhà của ai đó hoặc nhà thờ nào đó. Cảm giác giống như những người lính, giống như siêu anh hùng.

Cả hai đứa đều gầy và còn trẻ. Darth cao lớn hơn, già dặn hơn dù chỉ một tuổi, nhưng hai đứa đều học cùng lớp. Hai tên ẩn đằng sau một bụi cây có mùi nước tiểu, và đầu gối của nó cảm thấy ẩm ướt từ lớp cát.

"Này mày?" Wolverine thì thầm một cách tuyệt vọng. "Ngay bây giờ! Hãy làm nên lịch sử đi. Chúng ta phải rời khỏi đây thôi."

Darth đổi chỗ. Và lắc lắc những bình sơn.

"Chúa ơi, yên lặng nào!"

Darth cẩn thận đặt ba lô xuống và sắp xếp lại những bình sơn xịt, đặt một chiếc áo thun giữa chúng. Giơ chiếc cặp bằng vải bạt lên một lần nữa.

"Thật sự đó, trời ạ." Wolverine không thực sự sống xứng đáng với danh xưng của hắn. Nhưng Darth vẫn kiên nhẫn với người bạn của mình. Tên khốn đó nhát như cáy. Và, chắc chắn, Darth cũng có chút dao động lúc này, khi một kẻ nào đó đang rình mò xung quanh, đang tiến đến gần hơn.

Nhưng nó là trưởng nhóm và nó đang ra lệnh, "Thư giãn đi."

Wolverine gật đầu.

Ừ thì, nó là một thằng hèn nhưng nó cũng là người đã phát hiện ra là có ai đó đang băng qua công viên này. Chắc chắn chúng nên chuồn đi. Darth không có vấn đề gì với ý kiến đó cả. Nhưng chúng không thể làm thế vì tên Do Thái chết tiệt đã tìm thấy những chiếc xe đạp và dắt chúng vào gara xe của ông ta. Ngay sau khi chúng vẽ lên tường và nhảy qua hàng rào bên ngoài sân, thì gặp một mụ đàn bà đi ngang qua và bà ta đã hét toáng lên, đứng lại, hai đứa đang làm gì thế, thật đáng ghét và chúng nghĩ chúng là ai...

Bla, Bla...

Vì không muốn bị nhìn thấy nên chúng đã chạy theo hướng này và nấp vào trong những bụi cây, quan sát tên Do Thái đi ra, thấy những chiếc xe đạp, đẩy chúng đi và - tên khốn ấy chứ - ném chúng vào trong gara.

Và rồi những ánh đèn sáng nhấp nháy.

Và giờ là tiếng những bước chân.

Ai đây? Tên Do Thái đó? Hay là người phụ nữ đã tố cáo?

Nhưng sao họ lại ở đây? Không, rất có thể đó là một tên cớm. Và nếu vậy họ sẽ có vũ khí là một khẩu súng điện và một khẩu Glock, và một trong những chiếc đèn pin to tổ bố có thế làm bẹp đầu. Khi Darth còn ở trong trại giáo dưỡng, nó đã bị giam cùng với một đứa mà đầu của thằng đó bị đánh bẹp bởi một trong những chiếc đèn pin như thế.

Tiếng bước chân ngày càng gần hơn nhưng vẫn còn cách một khoảng bằng nửa sân bóng rổ.

"Tại sao chúng ta phải đợi?"

Lý do là Darth không có thời gian - hoặc có ý định - giải thích: rằng nếu bố của nó phát hiện ra chiếc xe đạp đã biến mất, thì tiếp theo sẽ là một cây roi và Darth sẽ bị đánh cho toé máu.

Gần hơn nữa. Tên cảnh sát này đang di chuyển chậm nhưng tiến đến đúng hướng hai đứa đang nấp.

Darth hất cằm về phía một cái lều trong vườn ở tít phía sau của ngôi nhà Junipero Manor.

Hai đứa mon men lại gần hơn tới chỗ căn lều ọp ẹp và co rúm người giữa cái lều và một bụi cây. Tên cảnh sát không cầm đèn pin. Chỉ bước từng bước một cách chậm rãi, dừng lại, và nghe ngóng. Hành động thật cẩn trọng, như thế những tên mà anh ta bám theo là những tên máu lạnh. Bất cứ ai đột nhập vào một căn nhà và viết, Chết đi tên Do Thái cùng một biểu tượng Đức Quốc xã lớn ở trên tường, có thể là như thế.

Đúng thế, Darth nghĩ, biết sao không? Bọn chúng đúng là như thế thật.

Hoàn toàn máu lạnh...

Darth nói thầm, "Tao có ý kiến này, tao sẽ dụ họ đi."

"Nhưng mày sẽ. Mày định làm gì?"

"Tao sẽ đi thẳng theo hướng đó vào công viên, gây ra một vài tiếng động hoặc gì đó, rồi sau đó mày có thể bỏ chạy."

"Được sao? Chuyện gì sẽ xảy ra với mày?"

"Không ai động được vào tao đâu," Darth nói thầm, miệng gần sát vào tai. "Điền kinh, nhớ không? Tao sẽ ổn thôi." Bố của Darth đã làm mọi cách để nó đạt được danh hiệu trong mọi sự kiện điền kinh mà nó tham gia (nó sẽ bị ăn đòn nếu không đạt giải).

"Mày sẵn sàng chưa?"

"Rồi." Đôi mắt màu xanh của thằng bạn trông không thật sự chắc chắn.

"Được, giờ mày ở nguyên đây và... cho tao sáu mươi giây để vào vị trí. Khi mày đếm đến sáu mươi, thì chạy - hướng đó. Asilomar. Và cứ thế chạy. Họ sẽ bắt đầu chạy theo mày nhưng tao sẽ tạo ra một loạt tiếng ồn và đánh lạc hướng họ."

"Được. Sáu mươi."

Darth cười một cái. "Chuẩn. Chúng ta đã làm tốt tối nay." Một cái gật đầu. Một cú đấm cụng tay.

"Bắt đầu đếm đi," Darth di chuyển im lặng nhất có thể vào khu công viên phía bên kia cái lều. Vừa đi vừa nhìn xung quanh. À, đằng kia, thật tuyệt. Nó tìm thấy một vũ khí hoàn hảo. Một cục đá dài khoảng hai mươi lăm xăng ti mét, có cạnh sắc một đầu. Nó cầm cục đá lên và ước lượng sức nặng. Được, được.

Darth không có ý định bỏ chạy. Nó tức giận vì hai đứa đã bị đẩy vào một xó, và tức giận vì tên Do Thái kia đã lấy chiếc xe đạp của nó. Những gì nó sắp làm ngay khi Wolverine chạy đi là tới phía sau người cảnh sát, bị phân tâm bởi tiếng ồn phát ra từ bước chân của thằng bạn.

Sau đó Darth sẽ đập cục đá vào đầu của người cảnh sát, hạ gục hắn.

Và lấy súng của hắn, một khẩu Glock bóng loáng, hay khẩu Beretta hay gì đó.

Nó cảm thấy một sự sảng khoái và tận hưởng sự tưởng tượng ngắn ngủi rằng bố của nó đang đi vào phòng ngủ của nó, đẩy nó xuống giường, bắt úp mặt, rồi ông ta giơ cây roi lên... và Darth vặn vẹo người, túm lấy khẩu súng tự động ở dưới gối rồi quan sát khuôn mặt hoảng sợ của bố mình khi nhìn vào nòng của khẩu súng chín mi li mét.

Nó sẽ bóp cò sao?

Không. Có. Có thể.

Nó lặng lẽ đi vòng quanh người cảnh sát, quan sát một cách thận trọng xem nên bước hướng nào.

Được rồi, Wolverine. Giờ thì tùy thuộc vào mày cả đấy.

Còn khoảng mười lăm giây đếm nữa. Nó cầm cục đá và tiến gần hơn tới chỗ cảnh sát.

Chỉ là, đợi đã, thật kỳ lạ. Đó không phải là một người đàn ông. Là một phụ nữ. Là mụ đàn bà đi ngang qua nhà tên Do Thái đó sao? Không, không, điều đó không đúng. Đó hẳn là một cảnh sát, một nữ cảnh sát.

Liệu Darth có thể đánh một phụ nữ?

Sau đó quyết định: Thế thì có khác quái gì chứ? Dĩ nhiên là nó có thể.

Rồi nó lại có một suy nghĩ kỳ quặc: Wolverine - tên thật là Wes - mẹ của cậu ta là cô Dance, là một cảnh sát. Nếu đây là cô ấy thật thì sao? Trời quá tối, nên nó chỉ nhìn được mái tóc dài. Nhưng rồi Darth, à, Donnie Verso, nhớ rằng Wes từng nói mẹ của cậu ta đã ra khỏi thành phố rồi. Có vụ gì đó lớn mà cô ấy đang xử lý.

Vì vậy, cho dù người nữ cảnh sát kia là ai, cũng chắc chắn không phải cô Dance.

Được rồi. Nó di chuyển gần thêm chút, rồi dừng lại, nắn nắn cục đá. Nó cúi xuống và sẵn sàng lao nhanh tới phía sau và hạ gục con mụ đó. Trong chưa đầy một phút, nó sẽ có khẩu súng của riêng mình.