← Quay lại trang sách

Chương 51

Kathryn Dance tiếp tục đi tới ngôi nhà kiểu Victorian to lớn ở bên rìa công viên kia.

Cô thất vọng khi thấy dù đèn ở hiên đang bật nhưng bên trong ngôi nhà dường như tối om. Quá tệ. Dù theo đánh giá của Michael, cô vẫn nghiêng về ý kiến rằng đây là một vụ phạm tội do băng đảng quái xế gây ra. Gia đình này hẳn đã nghe thấy tiếng vang của động cơ xe mô tô, có thể lén nhìn ra ngoài cửa sổ và thấy rõ. Có thể là nhãn hiệu và kiểu dáng của chiếc xe, cùng những mô tả.

Vẫn có thể có ai đó ở nhà. Một đầu mối dù ít khả năng nhưng không phải là có thể bỏ qua.

Thoát ra...

Khi tới chỗ mảnh sân rộng và đơn điệu bao quanh ngôi nhà, cô dừng lại một lúc. Giờ cô nghe thấy tiếng những bước chân. Thực ra là hai. Một ở đằng trước cô một khoảng; tiếng còn lại, gần hơn, ở phía bên phải của cô, đang di chuyển ra đằng sau. Cô nheo mắt nhìn vào bóng tối nhưng không thấy gì. Rất có thể là một con hươu. Số lượng loài này quanh đây rất lớn.

Tất nhiên cô cũng phân vân, liệu có phải cô đã quá vội vàng khi loại bỏ khả năng rằng thủ phạm vẫn còn ở đây. Đúng thế, một tên bình thường thì sẽ đi xa rồi. Hãy chuồn khỏi đây thôi. Chúng ta đã làm điều cần làm. Vậy là đủ rồi. Nhưng đây không phải là một vụ trộm hay cướp giật, hoặc là kiểu phá hoại "Hãy thiêu rụi Porta Potti thành tro nào." Chuyện này khác. Có lý do để cho rằng thủ phạm trong vụ này sẽ vẫn ở lại để quan sát phản ứng hay sự hoảng hốt của nạn nhân.

Hươu ư?

Cô nghe thấy tiếng gãy của cành cây gần đó, nhưng không thể nói chính xác nó phát ra từ đâu.

Được rồi. Tới lúc rời khỏi đây thôi, cô tự nhủ. Ngay bây giờ.

Có tiếng động dưới bụi cây.

Và rồi...

Một tiếng chuông điện thoại vang lên - cách chỗ cô khoảng mười mét.

"Chết tiệt!," một giọng nói vang lên từ đằng sau - rất gần. Chúa ơi, ai đó đã ở ngay bên sườn cô. Một trong hai tên thủ phạm.

"Chạy, chạy đi!" Một giọng nam, từ hướng của tiếng chuông điện thoại.

Và cô nghe thấy hai kiểu bước chân chạy, chạy thoát khỏi cô. Cô không nhìn thấy ai. Cô toan định yêu cầu chúng đứng lại nhưng, không có vũ khí, cô không muốn bị chúng phát giác.

Kathryn cầm điện thoại lên và bấm nút gọi.

"Kathryn."

"Michael. Chúng đang ở đây, phía đông cuối con đường. Junipero Drive."

"Thủ phạm á? Từ nhà Goldschmidt?"

"Phải. Những gì em đang nói đó."

"Em đang làm gì vậy?"

Anh hỏi điều đó lúc này làm quái gì chứ? Cô cáu lên, "Gọi cảnh sát đi. Chúng tách ra rồi. Một tên đi xuống phố. Tên còn lại đi tới hướng Asilomar."

"Em đang ở đâu?"

Sao anh lại hỏi như vậy? "Nơi mà em vừa nói đó. Phía đông, cuối con đường. Một ngôi nhà kiểu Victorian ba tầng."

"Anh sẽ gọi điện bây giờ." Anh càu nhàu, "Giờ thì quay lại đây ngay đi."

Nửa giờ sau Kathryn và Michael đã cùng với Đội Khám nghiệm Hiện trường ở nhà của David Goldschmidt.

Một chiếc xe của Sở cảnh sát Pacific Grove tiến tới và có hai cảnh sát bước ra.

Michael gật đầu. "Có tin gì không?"

"Không. Chúng tôi đã phong tỏa dưới khu Sunset, Asilomar, Ocean View và Lighthouse. Nhưng chúng hẳn đã lên ô tô của mình trước khi chúng ta kịp thiết lập các điểm chặn."

"Dấu chân thì sao?"

Nụ cười gượng gạo trên gương mặt của một trong hai viên cảnh sát cho thấy thực tế mà tất cả họ đều biết: mặt đất ở đây hầu như toàn là cát, và nếu bạn mong tìm thấy dấu chân cho chiếc máy in dấu tĩnh điện, thì bạn sẽ phải thất vọng đấy.

David Goldschmidt tiến đến, mang theo một con lăn và một hộp sơn. Anh ta đặt chúng xuống. Anh ta có vẻ quan tâm khi biết rằng Kathryn đã bắt gặp thủ phạm gần ngôi nhà đoạn đầu phố, Junipero Manor.

Anh ta nói, "Nghe nói cô đã ở rất gần chúng."

"Gần như thế. Chúng tách nhau ra. Một tên có lẽ cách khoảng sáu mét, tên còn lại khoảng mười lăm mét."

"Trông chúng như nào?" Đôi mắt xám của anh ta nheo lại. Anh ta tập trung cao độ, như thể muốn biết tất cả những gì có thể về kẻ đã làm ô uế ngôi nhà của anh ta.

Cô giải thích, "Vì trời quá tối nên tôi không nhìn được nhiều." Pacific Grove thường được biết đến là một khu phố không có nhiều ánh sáng cho lắm.

"Có phải cô nói là tầm sáu mét? Và cô không nhìn thấy gì sao?"

Một cái hất hàm sang phía công viên. "Ý tôi là tối đen."

"À." Đôi mắt anh ta chuyển hướng sang phía tường cạnh nhà đang bị làm ô uế.

"Tôi rất lấy làm tiếc, anh Goldschmidt."

"Dù sao thì cũng cảm ơn vì sự hỗ trợ nhanh chóng của cô." Tâm trí anh ta đang ở đâu đó.

Kathryn gật đầu và đưa cho anh ta một tấm danh thiếp.

"Nếu anh có thể nghĩ ra thêm điều gì, vui lòng cho tôi biết."

"Ồ, chắc chắn rồi." Anh ta nhìn ra ngoài phố, đôi mắt sắc sảo.

Cô quan sát anh ta nhét tấm danh thiếp vào túi sau, rồi bước tới chỗ xe của Michael. Người thanh tra khởi động xe.

Kathryn chuẩn bị bước vào. Cô bỗng dừng lại, nói, "Đợi em một chút," rồi cô quay lại ngôi nhà. "Anh Goldschmidt?"

"Vâng, Đặc vụ Dance?"

"Tôi có thể nói một lời không?"

"Tất nhiên."

"Luật tự vệ ở California rất rõ ràng."

"Phải vậy không?"

"Phải. Rất ít trường hợp có thể biện minh cho việc giết một người nào đó."

"Tôi có coi Nancy Grace. Tôi biết điều đó. Tại sao cô lại nói chuyện này?"

"Anh dường như quan tâm tới việc nhận dạng rõ ràng những kẻ đã gây ra vụ này. Cụ thể hơn những gì mà anh có thể đã thấy trên băng ghi hình an ninh." Cô liếc nhìn chiếc camera dưới mái hiên nhà.

"Như tôi đã nói với cô, tôi không nhìn thấy chúng trên màn hình. Không, không, tôi chỉ đang nghĩ: sẽ ra sao nếu tôi nhìn thấy chúng trên phố, hay trong khu vực này? Tôi có thể gọi cảnh sát. Nếu tôi có một nhận dạng chính xác."

"Tôi chỉ đơn giản đang nói với anh rằng việc làm hại một cá nhân cũng là phạm tội trừ phi anh thực sự tin rằng bản thân hay người khác sẽ gặp nguy hiểm. Và thiệt hại về tài sản không phải là một lý do chính đáng để sử dụng vũ lực."

"Tôi tưởng tượng rằng những tên này sẽ sẵn sàng làm nhiều điều kinh khủng hơn cả những thông điệp viết bằng sơn. Nhưng sao chúng ta lại có cuộc nói chuyện này? Không có lý do gì để chúng có thể quay lại, phải không nào? Chúng vừa phá hoại xong rồi."

"Anh có súng không?"

"Có, tôi có. Đây là lúc mà cô hỏi tôi liệu nó đã được đăng ký chưa. Chắc chắn cô biết, ở California cô không cần phải đăng ký những khẩu súng mà mình sở hữu trước ngày một tháng Một. Cô có thể phải bỏ rất nhiều công sức đê' có được một tờ giấy phép tàng trữ/sử dụng vũ khí. Cái mà tôi không có. Nhưng khẩu súng mà tôi có thì không phải đăng ký."

"Tôi chỉ đang nói với anh rằng quyền tự vệ bị giới hạn nhiều hơn đa số mọi người vẫn nghĩ."

"Hầu hết mọi người khác thì có thể. Nhưng tôi khá rành luật ở đất nước này. Nancy Grace, như tôi đang nói." Nụ cười của anh ta tỏ vẻ chắc chắn, ánh mắt nheo lại. "Tạm biệt, Đặc vụ Dance. Và một lần nữa cảm ơn cô."