← Quay lại trang sách

Chương 52

Michael O'Neil lái đến trước cửa nhà Kathryn và dừng xe.

Cô đọc các tin nhắn. "Từ văn phòng ở LA. Quận Cam sẽ tải lên những báo cáo khám nghiệm hiện trường và những tin thu thập được cho anh vào sớm ngày mai."

Anh nói khẽ. "Được."

Cô lật nút gạt và đẩy cửa mở, rồi bước ra khỏi xe, khi Michael bật cốp. Anh không bước ra ngoài. Kathryn đi bộ ra sau để lấy vali và túi laptop của mình.

Sân trước bỗng sáng đèn và Jon Boling đang đi ra.

Như thể Michael đột nhiên cảm thấy mình đang cư xử thô lỗ, hoặc thiếu suy nghĩ, anh nhìn Jon, rồi nhìn Kathryn. Anh bước ra khỏi xe.

Michael nói với Jon, "Jon, xin lỗi vì về trễ. Tôi đã bắt cóc cô ấy để cùng xử lý một vụ trên đường về nhà."

"Tôi mong là không có gì nghiêm trọng."

"Một vụ tội phạm thù ghét khác. Không quá xa đây."

"Ôi, không. Có ai bị thương không?"

"Không. Nhưng, thủ phạm đã chạy mất."

"Rất tiếc."

Kathryn mang chiếc vali kéo của mình tới hiên nhà rồi Jon cầm nó hộ cô.

"Chỉ muốn báo cho em biết," anh nói, "Wes đã về nhà muộn bốn mươi phút."

Cô thở dài. "Em sẽ nói chuyện với nó."

"Anh nghĩ một cô bé đã từ chối lời mời tới buổi khiêu vũ tốt nghiệp của anh chàng hay sao ý. Anh chàng có vẻ tâm trạng. Anh thử nhờ nó giúp anh giải vài mật mã. Nhưng nó không hứng thú - em thấy lạ không? Vậy hẳn là cậu chàng bị thất tình rồi."

"Chúng em có một vài thứ liên quan tới công việc mà em hy vọng anh có thể giúp," cô nói.

"Tất nhiên rồi. Anh có thể giúp được gì?"

Cô nhắc lại cho anh về đoạn băng đã được đăng tối qua - về thảm kịch ở quán Solitude Creek.

"Phải rồi." Anh nói với Michael: "Là điều mà cậu nói sáng nay với chúng tôi, trong bữa sáng."

Michael gật đầu. Kathryn giải thích về việc Stanley Prescott đã làm và chuyện anh ta bị giết hại ở Quận Cam - do tên hung thủ vụ quán Solitude Creek làm - mà không đả động gì việc cô và Michael đều ở ngay trong làn đạn.

"Bị giết? Tại sao?"

"Bọn em cũng chưa rõ. Hiện giờ, có lẽ có một liên kết nào đó giữa nghi phạm và người đàn ông tên Stanley Prescott này. Không chắc chắn, nhưng có khả năng. Em có máy tính của hắn và chiếc điện thoại của tên tội phạm. Anh có thể phá mã bảo mật này và phân tích pháp y không?"

"Loại máy tính gì?"

"Một chiếc Asus. Không có gì đặc biệt. Có mã bảo mật Windows. Và một chiếc điện thoại Nokia."

"Rất sẵn lòng. Anh thích đóng vai phụ. Nhưng anh muốn có một cái huy hiệu một ngày nào đó. Hay như trong phim Castle, một trong những chiếc áo gió của cảnh sát. Áo của anh có thể viết là, Một kẻ đam mê công nghệ."

Michael cười.

Kathryn đưa mấy món đồ cho Jon. Không cần cô phải nhắc, anh ký vào bảng lưu ký bằng chứng.

"Nó đã được lấy dấu vân tay nhưng..."

"Anh sẽ đeo găng tay Playtex Living. Giờ anh sẽ xem qua nó nhưng anh có thể sẽ cần đến những vũ khí hạng nặng để mở nó. Đây sẽ là việc đầu tiên anh làm vào sáng mai."

"Cảm ơn anh," cô nói.

Michael gật đầu, "Ồ, và nó cũng được kiểm tra xem có thuốc nổ không rồi."

"Luôn là một điểm cộng."

"Cảm ơn, Jon."

"Bọn trẻ ăn xong rồi. Còn rất nhiều đồ ăn thừa. Anh ở lại ăn tối nhé?"

"Không, cảm ơn," Michael từ chối. "Tôi có kế hoạch ở nhà rồi."

"Được thôi."

Jon gật đầu đáp lại thân thiện. "Hẹn gặp lại sau nhé, Michael."

Tạm biệt.

Michael nói với Kathryn, "Mười một giờ ở văn phòng của Overby. Hẹn gặp lại." Anh quay trở lại xe.

Kathryn đặt tay lên núm cửa. Rồi buông nó ra. Cô quay người và sải bước ra chiếc xe trước khi Michael kịp bước vào trong. Cô ngước nhìn đôi mắt sẫm của anh; cô không phải là một người thấp, nhưng Michael cao hơn cô tầm mười lăm xăng ti mét.

"Còn chuyện gì sao?" Michael hỏi.

Đó chính xác là điều sai lầm để nói.

"Thực ra, Michael này, có đấy."

Họ rất ít khi gọi tên riêng của nhau. Đây giống như là mũi tên đã rời khỏi cung. "Em muốn biết anh đang nghĩ gì. Và nếu anh nói, 'Không có gì', thì em sẽ cười phá lên đấy."

"Thật là một ngày dài."

"Câu đó cũng chẳng khác gì khi một người đàn ông nói, 'Không có gì'."

"Anh không biết đó là một vấn đề giới tính đấy."

"Anh nói đúng. Nhưng anh là người đang làm mình làm mẩy ở đây."

"Làm mình làm mẩy?"

"Phải."

"Tốt thôi, nếu anh giận dữ, thì đó là vì đây không phải là một vụ thành công. Để vuột mất thủ phạm là một chuyện. Nhưng chúng ta còn có một cảnh sát bị thương."

"Và đó là chuyện không may. Nhưng không phải do chúng ta mà anh ta bị bắn. Là do chính anh ta bị bắn vì không nhận thức được những thứ xung quanh mình. Những quy trình đường phố cơ bản, và em thậm chí còn không phải là một cảnh sát tuần tra. Nhưng thôi nào. Đừng vớ vẩn nữa. Hãy nói cho em biết đi."

Quai hàm và lưỡi tạo nên một cấu trúc rõ ràng để phát ra một âm thanh từ mũi - đó là, một từ bắt đầu bằng phụ âm k. Mặt Michael rõ ràng đang tạo nên từ đó, một từ đầu trong câu Không có gì. Thay vào đó anh lại nói, "Em đang phạm phải một sai lầm đấy."

"Sai lầm?"

"Được thôi. Em muốn nghe sự thật chứ?"

Sự thật của cái gì cơ? Và cô nhướn một bên mày lên tỏ vẻ mỉa mai.

"Vụ kết nối Guzman, Serrano."

Chuyện này khiến cô ngạc nhiên. Cô chắc rằng anh đã buồn khi thấy Jon Boling ngủ qua đêm ở đây.

"Ý anh là sao? Có chuyện gì với Serrano?"

"Anh không muốn em dính vào, không phải theo cách mà em đang xử lý nó."

Đây là một chuyện lạ với cô. Michael không có liên quan gì tới Đội Tác chiến ngầm hay bộ phận nhỏ là Kết nối Guzman cũng như tên Serrano.

"Tại sao?"

"Anh chỉ không muốn."

Điều đó chẳng nói lên gì cả. Cô thở dài.

"Hãy để ai đó khác điều tra vụ đó."

"Ai đây? Em là người duy nhất có thể."

Điều này không hoàn toàn chính xác, và sự im lặng của anh đã nói cho cô biết. Cô tức giận vì cảm thấy mình bị chống lại. "Em muốn điều tra vụ này."

"Anh đã nghe được em nói chuyện với TJ. Về việc của Serrano vào ngày mai. Em sẽ đi cùng."

"Đó là toàn bộ mục tiêu, Michael."

"Al cũng sẽ đi tới đó."

"Tại sao không phải cả đội?"

"Bởi vì điều đó sẽ khiến chúng cảnh giác."

"Rồi chuyện gì xảy ra nếu vài tên côn đồ tìm ra em ở Motel Six cùng với một trong những đệ tử của hắn và hắn cử đội sát thủ tới?"

"Em đã nghĩ về chuyện đó rồi. Đó là một rủi ro có thể chấp nhận được."

"Ồ, nói rõ hơn đi."

"Michael."

"Mang theo súng đi. Đó là tất cả những gì anh muốn nói."

Ồ, vậy ra đó là vấn đề. "Em đang ở Phòng Dân sự, và em.."

"Em không phải. Em hoàn toàn là một điều tra viên. Ít nhất thì đó là cách mà em đang hành động."

"Nhưng em không thể mang súng. Đã có quy định rồi. Không còn sự lựa chọn nào khác."

"Hãy cứ cầm một khẩu theo. Một khẩu Bodyguard, một khẩu Nano. Anh sẽ đưa em một khẩu của anh."

"Đó là một hành vi vi phạm..."

"Nó chỉ vi phạm khi em bị bắt gặp."

"Và nếu em bị bắt gặp thì mọi chuyện sẽ hỏng bét."

"Được rồi, Serrano là ưu tiên hàng đầu của em. Em muốn phá được nó, tốt thôi."

Giống như anh đang cho phép cô.

"Vậy bỏ vụ quán Solitude Creek đi. Anh sẽ điều tra nó cùng với người của mình. Phối hợp cùng TJ và Rey. Thậm chí điều thêm cả Connie Ramirez vào nữa." Giọng anh trở nên thô lỗ, giống như đường viền của cơn bão đang di chuyển tới. Anh nói thêm, "Cục Điều tra vẫn sẽ hưởng toàn bộ công lao."

Cô chế giễu, "Anh nghĩ là em quan tâm chuyện đó à?."

Ánh mắt anh nhìn ra chỗ khác, trả lời: Không, dĩ nhiên là không. Lời nhận xét của anh chỉ là một phản xạ nhất thời.

"Michael, em không thể bỏ vụ này. Đơn giản là vậy."

"Tại sao không?"

Bởi vì cô không thể.

Anh vẫn cố chấp, "Tối nay, ở nhà của Goldschmidt, em thậm chí không được cử đi lấy thông tin xung quanh. Em đáng ra phải ở lại hiện trường."

"Đáng ra?" Giọng cô thô lỗ.

"Và rồi em đi xuống tận Junipero Manor, cùng với thủ phạm? Em nhẽ ra nên gọi cho anh trước. Nếu chúng còn ở quanh đó, chúng chắc hẳn đã tính toán chuyện gì đó - nện người cảnh sát bám theo chúng chẳng hạn. Một vài tên du côn theo Tân-Phát xít, đi vòng quanh với những khẩu Glock 40 thì sao?"

Michael tiếp tục, "Hay, như lúc ở Tustin ngày hôm nay, nếu tên thủ phạm đó quẹo phải lúc đi ra khỏi nhà Prescott, sau khi bắn người phó cảnh sát trưởng, hắn hẳn đã chạy thẳng tới chỗ em."

"Chúng ta không biết hắn ở đó. Chúng ta đang tới để nói chuyện với một nhân chứng."

"Chúng ta không bao giờ biết một vụ sẽ đi theo hướng nào."

"Anh muốn em ngồi trong một căn phòng kín và yêu cầu những nghi phạm thú nhận qua Skype sao? Không làm như thế được, Michael ạ."

"Hãy nhớ rằng em còn có bọn trẻ."

"Đừng mang con em vào việc này," cô cáu lên.

"Ai đó phải làm thế," anh lẩm bẩm, giọng hết sức bình tĩnh, nhưng vẫn có sự bất thường. "Việc tóm thủ phạm vụ quán bar Solitude Creek, Kathryn? Nó không nhất thiết phải là em." Anh ngồi vào ghế lái và nổ máy.

Michael không lái xe ra khỏi đường một cách giận dữ - anh không hành xử như vậy. Mặt khác, anh cũng không dừng xe, quay đầu và trở lại xin lỗi.

Cô nhìn theo đèn chiếu hậu của chiếc xe cho tới khi chúng biến mất vào màn sương mù.

Nó không nhất thiết phải là em", Chỉ có điều, Michael, phải là em.