← Quay lại trang sách

Chương 53

Wes đang nằm trên giường, nhắn tin, khi cô đi vào để chúc ngủ ngon.

"Chào con."

"Mẹ," cậu đáp lại.

"Mẹ nghe nói con về nhà muộn."

"Vâng ạ. Xe con bị xịt lốp. Con phải để lại xe đạp ở nhà của Donnie ạ."

"Con không gọi ai đến đón à? Chú Jon có thể tới đón con."

"Vâng, với cả con buồn chuyện Karen. Buổi khiêu vũ. Cô ấy sẽ đi cùng Randy."

Thật, hay không thật? Nghe có vẻ lừa dối. Nhưng sau một ngày khó khăn như hôm nay, những kỹ năng về ngôn ngữ cơ thể của cô không còn nhạy bén nữa. Ngoài ra, sẽ thật mệt mỏi và đáng lo lắng khi phải phân tích mọi thứ mà bọn trẻ nói.

Cô không ép. "Khi con nói rằng con sẽ về nhà trong vòng mười lăm phút, thì con phải về trong vòng mười lăm phút. Sẽ có những hậu quả đáng tiếc nếu chuyện này xảy ra lần nữa đấy."

"Vâng ạ."

"Những chiếc mũ bảo hiểm thì sao?"

"Vâng, mẹ. Con có đội mũ bảo hiểm."

"Ngủ ngon." Cô hôn con trai.

Bước vào phòng kế tiếp.

"Mags?"

Maggie đã ngủ say. Kathryn kéo chăn đắp cho cô bé và chốt cửa sổ. Hôn lên đầu cô bé.

Đến gần nửa đêm cô và Jon đi lên tầng tới phòng ngủ của cô. Anh mang theo một bộ quần áo trong túi tập thể thao, điều này thể hiện một sự thăm dò trong mối quan hệ của họ. Với cô thì không có vấn đề gì: một vài bộ quần áo, chứ không phải một tủ quần áo.

Không vội vàng...

Cô đi tắm và mặc vào bộ đồ ngủ rồi leo lên giường nằm cạnh anh. Họ nằm sát cạnh nhau, và cô cảm nhận anh sẵn sàng hỏi ngày hôm nay của cô ra sao nếu cô muốn nhưng anh cũng không ép. Cảm ơn, cô thầm nghĩ, và siết chặt tay anh như một cử chỉ thể hiện điều cô nghĩ, mà cô biết là anh sẽ hiểu. Cô phân vân liệu anh có nghe thấy vụ tranh cãi giữa cô và Michael lúc nãy không.

Cô lên tiếng, "Mags thế nào rồi?."

"Anh để mắt đến việc trò chuyện trên Skype của con bé với nhóm Câu lạc bộ Những Bí Mật. Bethany là một cô bé khá cừ đấy. Anh sẽ không lạ nếu vài năm nữa cô bé trở thành ngoại trưởng. Nhà Trắng cũng là một lựa chọn. Anh nghĩ chúng đang sử dụng những mã code. Anh không thể hiểu được. Cứ như thể chúng đang tụ tạo ra một ngôn ngữ riêng vậy."

Kathryn cười. "Giá như chúng chịu dành nửa năng lượng ấy vào việc học ở trường nhỉ."

"Lúc em còn bé và bị bắt đi tắm, em dành nhiều thời gian để nước tự chảy, làm ướt khăn tắm và cọ vết bẩn trên sàn bằng khăn tắm hơn là thời gian tắm thực tế. Có điều gì đó khiến em trốn tránh việc phải tắm."

"Có thành công không?"

"Không lần nào cả. Nhưng em vẫn cố làm thế. Ôi, đừng lo, giờ em qua thời giả tắm rồi."

Tâm trí cô lại nhớ về vụ tranh luận với Michael. Lòng cô nghẹn lại và cảm thấy một tia giận dữ. Cô nhận ra rằng Jon đang nói gì đó.

"Hử?"

"Chỉ là chúc em ngủ ngon." Anh hôn vào má cô.

"Ngủ ngon."

Jon quay qua bên kia và chỉ trong vài phút đã ngủ ngon lành.

Kathryn nhận ra cô đang vô thức nhìn chăm chú lên trần nhà. Rồi cô tự nhủ là phải thư giãn. Nhưng mệnh lệnh đó thật nực cười làm sao?

Cô vẫn vật lộn với ngụ ý khác nữa trong lời nói của Michael, điều mà anh đã không nói với cô. Nếu cô mang theo súng, phải, có lẽ hôm nay họ đã chặn được tên giết người ở vụ quán bar Solitude Creek. Cô đã có thể tới gần cánh cửa hơn và nhìn thấy hắn cố trốn thoát.

Và nếu có ai đó chết trong một vụ tấn công khác, điều đó sẽ là lỗi của cô.

Nhưng nếu cô mang súng, và có người báo tin về trụ sở CBI và họ biết được rằng cô đã vi phạm quy định với một khẩu súng lục, thì sự liên quan đến vụ này sẽ chính thức chấm dứt, và, quan trọng hơn, cả vai trò bí mật của cô trong vụ Serrano nữa. Cô không sẵn sàng làm điều đó. Michael phải hiểu.

Nhưng, rõ ràng là anh không hiểu.

Cô cũng quay lưng lại với người đàn ông đang nằm cạnh mình, hy vọng có thể nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.

Trời gần sáng trước khi tâm trí rối bời của cô va phải những suy nghĩ linh tinh và, cuối cùng bóng tối không mộng mị.