← Quay lại trang sách

Chương 54

"Đã nghe tin gì từ TJ chưa? Đã có manh mối, có một địa điểm và chúng ta nên hành động thôi."

Những lời đó được Albert Stemple nói ra, hầu như chỉ trong một câu, liền một hơi. Và không có đến một lời lầm bầm nào. Anh biết mình không giỏi bất cứ thứ gì dính đến tốc độ và thực tế việc anh đang thể hiện thái độ chúng-ta- hãy-đi-thôi với đội đặc nhiệm Kết nối Guzman tức là muốn truyền đạt ý: Đang lãng phí thời gian đấy, các cô các cậu.

Carol Allerton, Jimmy Gomez và Steve Lu đang ở trong phòng chỉ huy. Steve Lu hỏi, "Manh mối?."

Albert lầm bầm, nhìn vào đồng hồ, "Phải, phải. Liên quan tới Tia Alonzo, người phụ nữ của Serrano."

Carol hướng mắt nhìn.

Ôi, làm ơn...

Steve Lu nói, "Ồ đâu?."

Albert phân vân Steve Lu lấy quần áo của anh ta ở đâu. Anh ta phải có một cái cổ cỡ mười ba. Nhỏ. Chiếc áo sơ mi trắng và quần đen được cắm thùng. "Nhà thuyền trên vùng đánh cá Moss Landing."

"Nhà thuyền?"

Đó là những gì tôi vừa nói đó, Albert nghĩ.

"Cô ta có ở cùng ai không?" Jimmy hỏi.

"Không, chỉ có cô ta. Từng ở cùng với một gã nhưng gã đã rời đi, TJ bảo thế." Anh hạ thấp giọng. "Kathryn đang ở ngoài. Cô ấy sẽ đi cùng chúng ta. Vì vậy, rút thăm đi. Jimmy?."

"Được thôi. Tôi sẽ đi."

Steve Lu nói, "Tại sao không phải là tất cả chúng ta?."

Carol: "Tôi cần có người ở lại đây. Tôi phải hoàn thành các báo cáo từ Oakland. Công tố viên cần chúng trong vài giờ nữa và tôi không nghĩ là mình có thể làm xong kịp."

Steve Lu nói, "Được, để tôi làm cho. Rất sẵn lòng." Điều đó thể hiện con người của Steve số Hai. Còn có người hẳn đã nói, "Ôi, tôi yêuuuu công việc bàn giấy làm sao. Còn chẳng đủ việc để làm." Nhưng sự chân thành là bản chất của anh ta. Anh ta quay trở lại với những nhiệm vụ trên bàn của mình.

Jimmy mặc vào chiếc áo khoác thể thao màu nâu vàng, kiểm tra khẩu Glock. Như thể đạn đã rơi ra trong khoảng thời gian từ lần cuối anh ta kiểm tra tới bây giờ. "Xin mời, Al."

Những người đàn ông cùng đi ra bãi đỗ xe.

Kathryn đang đứng đợi sẵn.

"Chào," Jimmy nói.

"Jimmy." Cô gật đầu đáp lại. Và họ cùng đi về phía chiếc xe của Albert.

Nhìn quanh, Kathryn hỏi, "Charles không biết tôi tới đây đúng không? Mọi người chắc chứ?."

"Không phải từ chúng tôi," Jimmy xác nhận. "Nhóm Bộ tứ đã thề là giữ im lặng. Thậm chí Steve Foster cũng đã đồng ý. Ông ta có thể là một... cô biết rồi đấy."

"Tôi biết."

Chuyện này quá rõ ràng rồi, Albert nghĩ.

Họ trèo vào trong xe. Albert khởi động máy và tiến về phía tây trên đường 68, thẳng hướng Cao tốc số Một, đưa họ tới Moss Landing trong vòng hai mươi phút.

"Ả Tia mà lát nữa chúng ta sẽ gặp là ai?" Jimmy hỏi. Rồi thốt lên: "Chà."

Kathryn nói, "Tia Alonzo. Từng là một vũ công thoát y."

"Hấp dẫn đấy. 'Kỳ lạ'."

"Và người mẫu nữa, muốn thành người mẫu, dĩ nhiên. Serrano gặp cô ta tại một bữa tiệc và họ tiếp tục tiệc tùng khoảng một hay hai tháng. Tiệc tan nhưng họ thi thoảng vẫn liên lạc. TJ điều tra thấy Tia gần đây nhận được vài tin nhắn từ Serrano. Cậu ấy đang kiểm tra giấy tờ của cô ta, để xem liệu có bất kỳ thông tin nào mà chúng ta có thể dùng để thúc đẩy cô ta giúp chúng ta không. Hoặc có lẽ cô ta sẽ tự hợp tác. Từ lòng tốt của cô ta."

Giờ thì, đúng rồi, Albert càu nhàu.

Một ngôi nhà thuyền thực sự.

Xuống cấp nhưng Al Stemple thích nó.

Dài khoảng mười hai mét, rộng khoảng bốn mét rưỡi, một ngôi nhà quét sơn màu trắng trên những cầu phao.

Không thể chê một cơ ngơi như thế được.

Moss Landing là một dải gồm những du thuyền, cửa hàng và hàng ăn rải rác dọc một con đường đầy cát song song vói Cao tốc số Một. Ngôi nhà thuyền được neo ở một khu vực riêng biệt. Vào thời hoàng kim, khi nguồn cá còn dồi dào, những năm của nhà văn Steinbeck, nơi đây từng là nhà của hàng trăm những con tàu đánh cá dài từ mười lăm tới hai mươi mét. Giờ không còn nữa. vẫn còn vài nghề thủ công làm cho vui, một vài hoạt động đánh bắt nhỏ lẻ - những con thuyền tiệc tùng và thương mại - và rồi, giống ở đây, một hoặc hai chiếc nhà thuyền.

Albert đỗ xe cách chỗ đó khoảng ba mươi mét. Ba đặc vụ CBI bước từ xe ra và từ từ đi tới chỗ chiếc thuyền. Một chiếc Toyota cũ đỗ trong bãi mọc toàn cỏ dại đằng trước con tàu. Hoặc ngôi nhà. Hay cái gì cũng được.

"Chỉ có một chiếc xe. Nhưng không có nghĩa là cô ta ở một mình." Albert tia nhanh an ninh xung quanh. Và quay lại. "Trông có vẻ an toàn với tôi."

Kathryn nhìn điện thoại. Cô nói với Jimmy, "Là TJ. Cậu ta nói với tôi rằng không có giấy tờ gì về Tia. Tiền án - quấy rối tình dục, mại dâm, say xỉn nơi công cộng. Từ nhiều năm trước. Kể từ đó cô ta là một cô gái tốt."

"Không có gì bạo lực, sau đó."

"Không. Nhưng chúng ta phải giả thiết rằng cô ta có vũ khí.

Jimmy nói, "Và cô không có vũ khí, đúng không?."

"Không. Ỏ gần nhé, Jimmy."

"Ồ, được."

"Và, Al, đừng coi chừng xung quanh nữa."

"Được."

Họ đến chỗ chiếc thuyền, tên là Mary Lười biếng. Albert không thích cái tên này. Nghe không duyên dáng. Nếu anh có một chiếc nhà thuyền, anh sẽ đặt tên kiểu như Khuy Kim Cương. Không, quá lòe loẹt. Ngôỉ nhà của Người Dũng Cảm. Được. Anh thích cái tên này.

Gần bờ biển có một cái đê chắn sóng, vì thế nước ngoài Vịnh Monterey không thường xuyên xâm lấn vào đây được. Albert cho rằng hôm nay Mary Lười biếng nổi dập dềnh một cách lười biếng.

Jimmy nhìn Kathryn, cô gật đầu và nói, "Vào thôi."

Họ đi qua một cầu tàu và đi lên boong tàu, được sơn màu xám, đóng vảy. Gomez gõ cửa.

Cửa mở và họ bước vào.

Albert nhìn ra ngoài quan sát bên du thuyền, chỉnh lại khẩu Beretta bên hông và khoanh tay trước ngực.