Chương 55
Mười lăm phút sau Jimmy, Albert và Kathryn lái xe quay lại trụ sở chính.
Cô gọi điện cho đội đặc nhiệm và gặp Carol.
"Kathryn đây. Có cả Jimmy và Al trên loa thoại nữa."
"Ồ đây cũng đang bật loa thoại. Steve Foster đã trở lại. Cả Steve số Hai nữa." Sự hài hước vốn không thường thấy ở một Đặc vụ DEA.
"Steve và Steve," Kathryn chào.
"Chào Kathryn." Một giọng ấm áp. Dĩ nhiên là của Steve Lu.
"Ừ?" Một giọng cộc cằn. Liệu có bao giờ Steve Foster thốt ra được một âm tiết vui vẻ không nhỉ?
"Chúng tôi vừa rời Moss Landing," Kathryn thông báo.
"Và?" Steve Foster cằn nhằn.
"Tia Alonzo không gặp Serrano một tháng nay rồi. Tôi tin cô ta."
Steve Foster hiện đang im lặng. Ông ta không nói những điều mà mình muốn.
Kathryn nói tiếp, "Nhưng cô ta cung cấp một cái tên khác. Pete hay Pedro Escalanza. TJ đang lần theo dấu vết này. Chín mươi phần trăm gã này biết hành tung hiện tại của Serrano."
"Đầu mối tới một đầu mối rồi lại dẫn tới một đầu mối khác," Steve Foster nói với sự giễu cợt khoan khoái.
Carol hỏi, "Vậy chuyện ở ngôi nhà thuyền. Thế là hiệu quả."
"Đúng vậy."
"Và cô không sao. Jimmy không sao?"
"Tôi ổn," Jimmy nói.
"Tia nói rằng tên Pedro này có thể truy cập được vào một số tài khoản của Serrano. Nếu ta đi đúng hướng, chúng ta có thể lấy được số thẻ tín dụng của hắn, truy ra hắn ngay."
"Hoặc có thể chúng ta sẽ tìm ra một đầu mối khác," Steve Foster xen vào. "Nói cho vuông, tôi không yên tâm lắm đâu."
Albert ho thành tiếng.
Kathryn nói, "Đó là điều tốt nhất chúng ta có thể làm, Steve."
Carol nói, "Tôi sẽ báo cho Charles."
"Cảm ơn."
"Chúng tôi đang trên đường về rồi." Kathryn cúp máy.
Albert nói, "Đời là một ván cờ chết tiệt. Không, cờ vua. Cậu chơi cờ vua phải không Jimmy?."
"Không. Anh chơi à?"
"Ừ, tôi chơi cờ vua."
"Thật á?" Jimmy ngạc nhiên.
"Sao lại không? Vì tôi đẩy tạ ba trăm cái và bắn dính các vòng ở cự ly năm mét - nếu tôi dùng súng nòng dài, nên tôi không thể chơi cờ ư?"
"Tôi không biết. Nhưng trông anh chẳng giống một người chơi cờ gì cả."
"Hầu hết mọi người nghĩ sở thích của tôi là tapdande."
Nửa tiếng đồng hồ sau, lúc mười một giờ sáng, cô đã quay lại trụ sở CBI, có mặt ở văn phòng của ông Charles, cùng với TJ Scanlon.
Trên đường vào, cô kiểm tra điện thoại lần nữa. Những tin nhắn từ mẹ của cô và Jon. Maggie, ngốc nghếch và vui vẻ trở lại - bởi vì, tất nhiên rồi, cô bé đã được miễn hình phạt kinh khủng và bất thường là việc phải lên hát trong buổi biểu diễn năng khiếu của lớp.
Không có tin từ Michael.
Cô mong chờ một lời xin lỗi sao? Những lời khó nghe được thốt ra xuất phát từ sự quan tâm anh dành cho cô nhưng cô nhận thấy chúng rất ngạo mạn. Thật khó để bỏ qua.
Cô tin rằng cảm xúc này giữa hai người sẽ nhanh chóng tiêu tan, giống như khói từ một vụ cháy nhỏ. Chuyện đối đầu này thi thoảng xảy ra. Nhưng, họ đã có một lịch sử phức tạp, cả chuyện riêng và chuyện công việc, mà cô không bao giờ biết liệu ngọn lửa có lan rộng như đám cháy được gió thổi bùng lên khắp lớp cảnh quan khô cứng ở bang này không. Bị phá hủy, thậm chí tử vong. Cô sẽ chẳng bao giờ sẵn sàng cho một sự rạn nứt cuối cùng với Michael bởi vì, đó là điều không thể tưởng tượng được.
Cô nhìn vào điện thoại thêm một lần nữa. Không có gì.
Hãy để nó qua đi...
Họ tới văn phòng của ông Charles và người đứng đầu CBI vẫy họ vào. "Vừa tìm được điều thú vị. Vừa nhận được cuộc gọi từ Sở cảnh sát Oakland. Về vụ cố ý gây hỏa hoạn?"
Kathryn gật đầu và giải thích với TJ về nhà kho của Đội Tác chiến ngầm bị nhóm nào đó thiêu rụi.
"Nhưng... đó không phải do một băng đảng gây ra."
Kathryn gật đầu.
Sếp của cô tiếp tục, "Lính đánh thuê."
TJ nói, "Vậy thì làm thuê cho một băng đảng. Không muốn những ngón tay xinh xắn bị vấy bẩn."
"Không. Không phải làm việc cho một băng đảng. Chúng chuồn khỏi đất nước nhưng vẫn để lại vài dấu vết đằng sau. Đoán xem căn cứ của chúng ở đâu? Baja."
"Nhưng không phải làm việc cho một trong những băng đảng Mexico sao?"
"Không. Làm việc cho người khác."
Kathryn hiểu ra. "Có thể, có thể: Santos thuê chúng. Ông ta đứng sau vụ này."
"Chính xác," Charles đáp.
Ramón Santos, ủy viên Cảnh sát Chihuahua, đã gọi tới vào ngày hôm trước để phê bình Đội Tác chiến ngầm vì không làm hết khả năng để ngăn chặn việc vận chuyển súng vào đất nước của ông ta.
"Ông ta đã tự xử lý vấn đề."
"Cơ quan phòng chống ma túy quốc gia Oakland đã liên hệ với mấy người của họ ở Mexico và xác nhận việc này."
Kathryn nhăn mặt. "Ông ta định loại bỏ một nguồn súng ư? Vậy thì ông ta tự bắn vào chân mình rồi. Nhà kho đó là một nguồn tin tuyệt vời. Ông ta có biết là mình vừa khiến chúng ta quay về điểm xuất phát của một tháng trước bằng màn pháo hoa nhỏ đó không?"
"Ông ta sẽ biết," Charles nói, "chiều nay sau khi tôi gọi điện."
Dù tính cách của ông ta ra sao, Charles thể hiện sự phẫn nộ và chính nghĩa rất, rất tốt.
"Vậy Santos," TJ nói, "đã có một cách tiếp cận thú vị để thi hành luật. Ông ta phạm luật rồi."
Rồi một âm thanh phát ra đằng sau cô, giấy bị xáo trộn, những bước chân. Michael đi vào phòng.
"À, Michael."
"Charles."
Cô nhìn sang hướng của anh. Anh gật đầu với mọi người. "Chào buổi sáng."
Charles nói, "Được rồi, nghi phạm vụ quán bar Solitude Creek. Chúng ta đang ở đâu rồi?."
Michael nhìn sang Kathryn. Cô nói, "Thì, chiếc xe Honda của nghi phạm hoàn toàn là ngõ cụt rồi. Nhưng hiện Jon Boling đang xâm nhập vào điện thoại của hắn. Đó có thể là chiếc điện thoại trả trước mà hắn đã dùng để gọi cho Sam Cohen hoặc cho người ở Trung tâm sự kiện Bay View, noi mà hắn đã gọi 911, báo chí và nhà hàng ở trên bến tàu Fisherman sau khi vụ việc xảy ra. Hoặc có thể là một nơi khác nữa. Jon cũng đang phá mã code bảo mật máy tính của Stanley Prescott - người bị giết ở Quận Cam. Hy vọng rằng nó sẽ cung cấp cho chúng ta một vài manh mối tại sao tên thủ phạm tìm mọi cách để sát hại anh ta. Còn TJ? Cập nhật về Công ty xây dựng Anderson?."
Người đặc vụ trẻ báo cáo với Charles rằng cậu ta đang lần theo dấu vết những công chức của tập đoàn Nevada có thuê công ty Anderson để thi công công trình ở khu vực nhánh sông Solitude. Hy vọng sẽ tìm được một vài nhân chứng. "Họ đang cố kéo dài thời gian báo lại cho tôi. Có lẽ là do cuối tuần. Tôi chắc chắn sẽ giục họ vào ngày mai. Và tôi vẫn đang thu thập thông tin từ những người có mặt ở quán bar vào hôm đó. Nhưng vẫn như cũ. Không có manh mối gì."
Charles gật đầu và nhìn Michael, anh đang mở cặp hồ sơ và lấy ra một tập tài liệu. "Báo cáo khám nghiệm hiện trường từ Quận Cam à?" Charles hỏi.
"Đúng thế. Không có nhiều. Một vài dấu vết. Dấu chân có thể là từ giày Louis Vuitton. Băng ghi hình an ninh ở công viên Phiêu lưu Toàn cầu khá rõ nhưng tất cả chỉ ghi lại vụ đâm xe, rồi tên đó nhảy qua chiếc xe lao qua cổng. Các đội xuống đó thu thập thông tin của một trăm người nhưng không ai nhìn thấy người nào có thể là hắn."
Anh nói thêm, "Và một vài thanh tra Quận Cam cũng đã kiểm tra nhanh về Prescott, hồ sơ khá chắc. Đã nói chuyện với hầu hết bạn bè của anh ta, ông chủ, đồng nghiệp. Tất cả những người bạn lỗ mãng của anh ta. Không có liên kết gì với đối tượng của chúng ta. Anh ta chỉ tình cờ đăng bức ảnh về vụ quán bar Solitude Creek lên mạng và bình luận những lời huênh hoang."
Kathryn lên tiếng, "Vậy, anh ta chỉ là người không may khi chọn vụ tấn công của tên đó để đăng bài."
Michael nói tiếp, "Có gần bốn nghìn tin nhắn và cuộc gọi thoại ngoài công viên, khi lời đồn bắt đầu được lan rộng. Vài cuộc điện thoại trong đó là từ chiếc điện thoại trả trước của hắn. Nhưng Quận Cam không thể dồn hết nhân lực để sàng lọc từng người và cố gắng thu hẹp nó."
Charles nói, "Hắn gây ra tất cả những vụ lộn xộn này chỉ bằng một vài cuộc điện thoại ư?."
"Thực sự là thế đó. Hắn rất ranh ma. Hắn lan truyền lời đồn trong công viên bằng cách nói chuyện nữa. Và các vị khách đã giúp hắn, dĩ nhiên, khi họ nhắn tin và đăng lên mạng xã hội. Mạng truyền thông trực tuyến và truyền hình có được câu chuyện ngay lập tức, và rồi những người không ở trong công viên sẽ nhắn tin cho gia đình và bạn bè họ đang ở bên trong."
Charles gật đầu. "Phản ứng dây chuyền."
"Đám đông chớp nhoáng," Kathryn nói. "Không có dấu vân tay trên bất cứ thứ gì, kể cả trên những vỏ đạn - ở hiện trường, căn hộ của Stanley Prescott hay công viên chủ đề. Và cả chiếc xe hắn đánh cắp từ sân bay ở đây?" Michael giải thích đó là một vụ trộm cắp cẩu thả, cho thấy hắn không hề chuyên nghiệp trong việc này.
Nhưng, cô nhớ lại, nó thực sự có tác dụng.
Má của Charles hơi giật lên. "Vậy, không có gì khác ngoài chiếc điện thoại."
Michael lên tiếng, "Nhưng tôi vừa tìm thấy một thứ nữa. Không hẳn là một đầu mối. Nhưng là một trong những thứ về tên nghi phạm của chúng ta."
"Gì vậy?" TJ hỏi.
"Có nhớ người tên Jane Doe?" Michael đưa ra những tấm hình mà Kathryn từng xem. "Ngạt thở?" Michael giải thích về vụ giết người mà anh đang điều tra, người phụ nữ trẻ hấp dẫn này được tìm thấy trong một nhà nghỉ tồi tàn, chiếc túi bằng cao su trùm qua đầu.
Họa vô đơn chí...
"Có thể là quan hệ tình dục tự nguyện không đúng, có thể là cố ý. Chúng tôi không chắc. Ngoại trừ điều này." Anh mở tập tài liệu và lấy ra một tấm hình. Nó được xuất ra từ một băng ghi hình an ninh. Bức hình đen trắng nhưng có thể nhìn thấy rõ một chiếc Honda Accord sáng màu.
"Không có biển số xe," Kathryn để ý và lắc đầu.
Đôi khi mọi chuyện thật dễ dàng. Không thường xuyên. Không phải bây giờ.
"Nó ở đâu vậy?"
"Cách một tòa nhà từ nhà nghỉ nơi Jane Doe chết. Tôi đã cử một vài cảnh sát ở Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey tới thu thập thông tin của tất cả những doanh nghiệp quanh khu vực đó và một người quay lại với cái này." Gõ nhẹ vào tấm ảnh.
"Nhưng sự kết nối là gì?" Charles hỏi.
Michael lấy ra một tấm ảnh hiện trường vụ án khác từ phần cuối tập tài liệu và đặt nó bên cạnh hình của Jane Doe. Là hình chụp thi thể của Stanley Prescott.
Nhìn từ cái này sang cái kia, Dance nói, "Tư thế giống như nhau, nguyên nhân cái chết giống nhau. Sự ngạt thở. Cả hai đều nằm ngửa. Cả hai bức hình đều rất rõ ràng: nạn nhân đang nằm dưới ánh sáng từ những cái đèn ngủ gần đó."
"Sao hắn lại giết cô ấy?" Charles phân vân thành tiếng.
Kathryn lên tiếng, "Thời gian tử vong của Jane Doe là ngay sau khi Steve Foster để lộ thông tin về bộ đồ nghi phạm đang mặc. Có lẽ cô ta đã nhìn thấy quần áo của hắn - áo khoác công nhân với hình logo hắn mặc tới nhánh sông Solitude. Và hắn nhận ra cô ta có thể nhận diện được hắn."
Michael: "Có lẽ đó là lý do cô ta không có điện thoại, máy tính hay sổ ghi chép gì. Chúng có thể lần đến hắn. Tình huống là: cô ta không phải người ở đây. Họ gặp nhau trong một quán bar, có chuyện tình một hay hai đêm. Họ đáng ra sẽ đi theo những con đường riêng biệt, nhưng hắn buộc phải loại bỏ cô ta."
Kathryn hỏi, "Nhưng tại sao phương thức giết người lại tương tự nhau?."
"Tính bạo dâm," Charles gợi ý.
Có thể. Tuy nhiên, đó không phải là vấn đề mà Kathryn quan tâm vào lúc này. Cô chỉ có một thắc mắc trong đầu: liệu thủ phạm đã quay lại thành phố, với một địa điểm khác trong tầm ngắm của hắn hay chưa?