Chương 57
Tình huống Kathryn Dance.
Đó là cách mà Jon Boling nghĩ về nó. Cụm từ này có thể mang một hàm ý tiêu cực nhưng anh không có ý như thế. Jon, một sản phẩm của học viện công nghệ và kiếm sống trong thế giới của những chiếc máy tính, luôn luôn phân tích mọi chuyện như một lẽ tự nhiên.
Ngày Chủ nhật buồn tẻ này anh sẽ đạp xe xuống Ocean Avenue ở Carmel, tổ hợp mua sắm chính, trong khi cộng sự Lily của anh ở trường đại học sẽ xử lý chiếc máy tính của Stanley Prescott và chiếc điện thoại của tên sát nhân. Anh không có gì để làm cho tới khi cô ấy hoàn thành, vậy nên anh đã đi xe đạp. Ngoài ra, anh có một chuyện cần phải xử lý.
Anh không quan tâm nhiều tói phong cảnh, mà nghĩ nhiều tới bản chất của Tình huống Kathryn Dance.
Đúng, anh yêu cô. Không nghi ngờ gì về điều đó. Sự giằng xé trong tâm can anh khi nhìn thấy cô. Anh có thể, luôn luôn, nhớ về mùi hương trên mái tóc cô khi họ nằm cạnh nhau. Anh có thể nhìn thấy sự long lanh trong đôi mắt xanh của cô, nghe được tiếng cười thoải mái của cô. Họ chia sẻ hết với đối phương, không hề do dự khi nói về những tổn thương của bản thân. Anh nhớ mình đồng cảm với nỗi đau của cô khi điều tồi tệ nhất - đối vói cô - xảy ra: khi cô không bắt được hung thủ. Anh sẽ vòng tay ôm cô vào những lúc như thế và cô sẽ thấy thoải mái. Không phải hoàn toàn. Nhưng đã tới một mức độ nào đó. Đó là tình yêu.
Anh tiếp tục đạp xe xuống dốc. Đừng có làm tao thất vọng ở đây, anh nghĩ về những cái phanh xe. Nó là một con dốc dài lao thẳng xuống chỗ những tảng đá và những người đi lại ở bãi biển. Anh dừng lại ở một điểm giao nhau, rồi đi tiếp.
Và bọn trẻ, anh cũng yêu quý chúng. Wes và Maggie... Anh luôn muốn trở thành một người cha, nhưng điều đó đã không thành. Không có cảm giác đen tối nào ở đây nhưng đó là một khoảng cách mà anh quyết tâm lấp đầy và lấp đầy một cách nhanh chóng. Boling thừa nhận rằng mình không có tố chất của một phụ huynh nhưng anh sẽ cố hết sức. Và anh có thể nhìn thấy rằng những nỗ lực của mình đã được đền đáp. Vào lần đầu tiên anh gặp Kathryn, bọn trẻ đầy tâm trạng, thỉnh thoảng lại chán nản, Maggie đã thế và Wes còn tệ hơn. Suy cho cùng, chúng không được ở cùng với cha nhiều. Đôi khi, chúng vẫn ủ rũ hay tỏ thái độ.
Nhưng đó chẳng phải là cuộc sống ư? Thiếu niên và người lớn.
Vì thế, một sự thoải mái đầy tình tứ với Kathryn, một mối quan hệ tốt với bọn trẻ... và thậm chí bà Edie Dance đáng sợ cũng quý anh - vừa đủ. Ông Stuart và Jon đã trở thành bạn chí cốt, dĩ nhiên.
Nhưng có điều gì đó không đúng cho lắm. Vì thế, dùng từ "tình huống."
Những vấn đề đưa ra cần sự xem xét. Lập công thức. Điều chỉnh. Giải pháp.
Jon hầu như không biết về ngôn ngữ cơ thể nhưng anh học được kha khá từ Kathryn để nhận biết sự căng thẳng.
Và khi nào thì nó thể hiện rõ nhất? Không phải là lúc cô vướng vào một vụ án. Không phải khi một trong những đứa trẻ bị ốm. Mà là khi cô ở cùng Jon và Michael trong cùng một phòng.
Mã vi tính, ngôn ngữ mà Jon thông thạo nhất, được viết theo những quy luật logic. Những thông số rõ ràng và không cho phép một ký tự nào được sai. Anh ước mình có thể viết ra một chương trình về Tình huống Kathryn Dance, nén nó và có câu trả lời hiển thị trên một màn hình trước mặt.
Tình huống Kathryn Dance
Yêu cô.
Yêu bọn trẻ.
Nó đúng, nhiều, nhiều cách.
Jon rất quý Michael. Anh ta là một người đàn ông rắn rỏi, đứng đắn. Một người cha tốt vì vẫn duy trì hướng đi của mình trong cuộc ly dị với một người vợ không chung thủy và nhẹ dạ. Và nghe Kathryn nói, anh ta là một người thi hành luật rất kinh khủng. Nhưng có một nhân tố khác trong phần mã mà hiện Jon đang viết.
Michael O'Neil yêu Kathryn.
Trượt trên một đoạn bằng phẳng, rồi Jon nhấc xe lên vỉa hè. Anh nhắn tin cho đồng nghiệp ở tổ khoa học máy tính, người đang chăm chỉ làm việc để phá mã của Stanley Prescott và điện thoại của tên thủ phạm.
Lily, cô ấy khá xinh đẹp. Thông minh.
Không có tiến triển gì. Nhưng Jon có niềm tin rằng cô ấy sẽ tìm được mật khẩu.
Trở lại với Tình huống này. Và một vấn đề lớn: Kathryn có yêu Michael không?
Anh đã trằn trọc nhiều đêm dài và phân vân, gán ý nghĩa cho những từ ngữ và những ánh nhìn, cử chỉ của cô, phân vân, phân vân... và tua lại những hình ảnh và từ ngữ nhất định trong năm vừa qua. Đôi mắt rạng rỡ của cô, đôi môi của cô khi cười, đặc trưng với nếp nhăn mờ và quyến rũ.
Những cảm xúc thực của Kathryn là gì?
Jon nghĩ lại về cuộc đấu khẩu mà anh tình cờ nghe được giữa cô và Michael xảy ra tối qua. Thô lỗ. Những lời nói sắc sảo qua lại. Rồi anh thấy cô quay trở vào nhà và vẻ mặt cô thay đổi, thư giãn, thể hiện sự thoải mái một lần nữa. Jon và Kathryn cùng cười, cùng ăn một chút gà tây được nấu lại thành một thứ gì đó sáng tạo, kèm salad và rượu vang. Và một ngày vất vả ở Quận Cam, những lời nói khó nghe thốt ra từ miệng Michael O'Neil biến mất.
Liệu Kathryn và Jon có tương lai không?
Giờ anh từ từ dừng ở bên ngoài một cửa hàng mà anh đã đạp xe mười sáu cây số để tới. Nó cũng giống như hầu hết những cửa hàng và ngôi nhà khác ở Carmel, nằm trên ranh giới giữa kỳ lạ và quý giá. Cách trang trí kiểu khu nghỉ dưỡng trượt tuyết Bavarian, khá phổ biến ở đây, nhưng Jon ngờ rằng có lẽ phải mười năm thì nơi này mới có một lần được thấy tuyết rơi.
Anh cởi bỏ chiếc mũ bảo hiểm hình hạt hạnh nhân và quàng nó vào ghi-đông xe. Anh dựa chiếc xe đạp vào hàng rào gần đó. Chẳng thèm khóa xe. Không có ai ăn cắp một chiếc xe đạp giữa ban ngày ban mặt ngay trung tâm Carmel cả. Nó sẽ giống như đang điều khiển một buổi diễn súng ống ở Berkeley.
Jon đã tìm hiểu kỹ về Trang sức By the Sea, cửa hàng mà hiện giờ anh đang đi tới. Nó chính là thứ anh cần. Liếc nhìn những chiếc nhẫn đính hôn và nhẫn cưới xinh đẹp kiểu cổ bày đằng sau cửa sổ, anh đẩy cửa bước vào. Cánh cửa mở ra với một tiếng chuông kêu leng keng, một điểm nhấn vừa phù hợp vừa hoàn hảo một cách phi thường.
Năm phút sau anh đã lại đang đứng bên ngoài một lần nữa.
Liệu Kathryn và Jon có tương lai không?
Jon mở chiếc túi hiệu Trang sức By the Sea và nhìn vào chiếc hộp bên trong. Tốt. Anh nhét nó vào trong túi áo. Anh thấy mình đang mỉm cười.
Đội mũ bảo hiểm lên. Đến lúc quay trở lại nhà cô ấy rồi.
Có vài đường để đi tới đó. Con đường ngắn hơn là quay lại Đại lộ Ocean. Nhưng đó là một con dốc cao, dành cho những cặp giò của một thanh niên ở độ tuổi hai mươi. Còn đường khác, dài hơn, đạp xe xuống dốc hướng về phía bãi biển, rồi men theo đường Seventeen Mile quay về Pacific Grove.
Cảnh đẹp và, phải, dễ đi hơn nhiều.
Liếc nhìn đồng hồ. Anh sẽ quay trở về nhà Kathryn trong vòng ba mươi phút bằng đường này. Anh quay đầu chiếc xe đạp và đi xuống con dốc cao, thoáng nhìn thấy đại dương, bãi biển, những mỏm đá, khuất trong màn sương.
Góc nhìn thật tuyệt.
Anh đạp xe, chủ yếu vẫn giữ căng phanh sau - con dốc quá cao vì thế sử dụng phanh trước sẽ khiến anh ngã lộn nhào nếu anh dừng đột ngột. Dường như anh thấy phanh sau phản ứng chậm, hơi chao đảo và rung một chút. Anh thấy có sự khang khác với lúc anh đạp xe tới đó chỉ một vài phút trước. Nhưng anh đoán sự rung động đó là do đoạn đường nhựa không bằng phẳng gây ra. Hoặc có lẽ do anh tưởng tượng. Giờ thì không có ai qua lại phía trước, anh thả tay phanh. Tốc độ tăng dần và Boling tận hưởng làn gió phả vào mặt, tận hưởng âm thanh phát ra từ chiếc mũ bảo hiểm của anh. Nghĩ về chiếc hộp bên trong túi áo.
Tình huống Kathryn Dance đã được giải quyết.