← Quay lại trang sách

Chương 58

Kathryn và bố của cô đang ngồi ở hiên nhà vào buổi chiều Chủ nhật ấm áp, dễ chịu, dù bầu trời có âm u - u ám chứ không có sương mù như mọi khi. Dân bản địa biết được sự khác biệt này. Như thường lệ trên Bán đảo này, bầu trời tưởng như sắp mưa nhưng lại không phải. Hạn hán ngày càng trở nên tồi tệ hơn mỗi năm. Ví dụ như, theo như cô biết thì nhánh sông Solitude từng có mực nước đạt gần ba mét. Giờ thì nó chỉ còn khoảng một phần tư con số đó. Một vài chỗ khác thậm chí còn ít hơn.

Cô lại nghĩ về đám lau sậy và cỏ, những tòa nhà đổ nát đằng sau bãi đỗ xe hai bên bờ của nhánh sông.

Annette, nhân chứng dễ xúc động.

Trish, đứa trẻ mồ côi mẹ.

Những thi thể ở quán bar ven đường đó, máu. Vệt máu khô hình trái tim.

Cô bé rất tài năng...

Hình dung chính nhánh sông Solitude màu xám trải khắp mặt nước, bao quanh là những đám lau sậy và cỏ.

Chính lúc đó cô nảy ra một suy nghĩ. "Con xin phép một chút," cô nói với ông Stuart.

"Không sao, con yêu."

Cô lấy điện thoại ra và nhắn tin cho Rey Carreneo với một giao phó khác.

Anh ta đáp lại một cách quả quyết như những chiếc áo được hồ bột của anh ta vậy.

Được, Kathryn. Sẽ làm nó ngay đây.

Cô bỏ điện thoại xuống.

"Khi nào tới bữa điểm tâm trưa ạ?" Maggie hỏi, thò đầu ra ngoài cửa.

"Chú Jon sắp về đến nhà rồi." Cô nhìn vào chiếc đồng hồ Timex của mình. Anh đã trễ mười phút rồi. Không giống anh mọi ngày, không hề gọi điện.

"Vâng." Cô bé biến mất.

Điện thoại của cô vang lên.

Chắc là anh ấy. Nhưng không phải.

"TJ."

Cậu ta và một vài cảnh sát thuộc Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey đã liên hệ một cách có hệ thống tới các địa điểm diễn ra những buổi biểu diễn công cộng hay những sự kiện xã hội lớn và yêu cầu họ hủy bỏ.

"Tôi nghĩ chúng ta đã yêu cầu hầu hết những trung tâm lớn rồi. Nhạc hội, lễ nhà thờ, diễn kịch, sự kiện thể thao - tạ ơn Chúa, đây không phải là mùa bóng rổ March Madness hoặc chúng ta sẽ có những cuộc bạo loạn đấy. Nhân tiện, sếp này, tôi không phải là người nổi tiếng nhất ở Bán đảo này - trong mắt Phòng Thương mại và những bữa tiệc cưới, tôi bị trở thành dạng không được chào đón rồi. Robertsons sẽ không mời tôi tới ngày cưới mới được thay đổi rồi."

Kathryn cảm ơn cậu ta và hai người cúp máy.

Ông Stuart hỏi, "Mọi chuyện sao rồi?."

Cô nhún vai. "Đang làm hỏng ngày Chủ nhật của nhiều người lắm ạ."

"Vậy, Maggie sẽ không hát trong buổi biểu diễn năng khiếu nữa hả?"

"Không ạ, con bé không muốn. Con đã cố thuyết phục nhưng..." Một cái nhún vai.

Ông Stuart cười. "Đôi khi con hãy mặc kệ đi." Ông biết mình đã chơi chữ trong bài hát đã cháu gái ông định hát. Kathryn bật cười, nhớ lại tiêu đề bài hát đã trở thành chủ đề của cô những ngày vừa qua.

"Khi nào tới bữa điểm tâm trưa ạ?" Wes gọi với ra từ cửa ra vào, lặp lại câu hỏi của em gái mình.

Kathryn liếc nhìn điện thoại, vẫn không có tin gì từ Jon. "Chúng ta sẽ bắt đầu thôi."

Cô và ông Stuart đi vào trong nhà bếp. Cô pha một chút cà phê cho cả hai và mở tủ lạnh.

Cô liếc nhìn con trai mình.

"Không nhắn tin trên bàn ăn."

"Chúng ta vẫn chưa ăn mà."

Một cái nhìn từ mẹ. Chiếc điện thoại biến mất vào túi quần của cậu.

"Vậy, mọi người muốn ăn gì nào?"

Maggie: "Bánh k...."

"... kẹp." anh trai cô bé chen vào.

"Bánh kẹp. Được."

Maggie rót một cốc nước cam và nhấp một ngụm. "Khi nào thì mẹ sẽ cưới?" Cô bé hỏi, giống như ông bố nói với cô con gái đang mang bầu.

Ông Stuart cười khúc khích.

Kathryn đờ người. Rồi cô nói: "Mẹ không rảnh để nghĩ về việc kết hôn."

"Đó chỉ là cái cớ... Mẹ sẽ kết hôn với chú Jon hay chú Michael?"

"Cái gì? Maggie!."

Rồi chiếc điện thoại bàn reo lên. Wes ở gần nhất và cậu đã nhấc máy. "Xin chào?."

Bọn trẻ không được phép trả lời bằng tên của chúng hay "Nhà của Dance." Sự an toàn đã sớm được thiết lập trong gia đình của người thi hành luật này.

"Được." Cậu nhìn sang em gái mình. "Điện thoại của em này. Là Bethany."

Maggie cầm chiếc điện thoại không dây và lẩn ra ngoài. Kathryn kiểm tra điện thoại của cô xem có gì mới. Không có tin gì từ Jon. Cô gọi cho anh và tín hiệu chuyển ngay sang thư thoại.

"Này, em đây. Anh đang trên đường sao? Em chỉ muốn gọi hỏi vậy thôi."

Kathryn cúp máy và tình cờ nhìn sang cô con gái đang nói chuyện điện thoại. Bethany Mayer, bộ trưởng ngoại giao tương lai, là một đứa trẻ mười một tuổi phát triển sớm, khá lịch sự, nhưng Kathryn nghĩ cô bé quá nghiêm túc. Cô cho rằng trẻ con ở tuổi đó nên mặc quần bò hoặc quần soóc cùng áo thun là chủ yếu, không cần ăn mặc như thể chúng sẽ đi thử vai cho một bộ phim hàng ngày như thế. Bố mẹ của cô bé khá giả, phải, nhưng họ đã tiêu quá nhiều tiền vào quần áo của con gái. Và kiểu trang điểm tỉ mỉ ấy nữa? Trên khuôn mặt của một bé gái ở độ tuổi đó? Chỉ một từ, không.

Đột nhiên cô để ý thấy ngôn ngữ cơ thể của Maggie thay đổi bất ngờ. Vai của cô bé nâng lên và đầu thì gập xuống. Một bên đầu gối gập về phía trước - một dấu hiệu của một ham muốn trong tiềm thức, chứ không phải về thể chất, muốn chạy trốn hoặc chiến đấu. Cô bé đang gặp phải những tin tức rắc rối. Cô bé quay lại phòng bếp.

"Mags, mọi thứ ổn chứ?"

"Vâng, không sao ạ. Tại sao lại không chứ?" Cô bé hoảng hốt.

Kathryn nhìn cô bé một cách nghiêm khắc.

"Mọi thứ, dường như, ổn ạ."

"Coi từ 'dường như" kìa. Bethany đã nói gì vậy?"

"Không có gì ạ. Chỉ là mấy thứ linh tinh."

"Không có gì?"

"Vâng, vâng."

Kathryn hướng ánh mắt thăm dò về cô bé, nhưng dễ dàng thấy điều đó bị lờ đi, và cô bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu cho bữa ăn. "Việt quất được không con?"

Maggie không trả lời.

Kathryn lặp lại câu hỏi.

"Vâng, được ạ."

Kathryn thử sang chiến thuật đánh lạc hướng. "Này, các con đang rất mong chờ buổi hòa nhạc đúng không? Neil Hartman?."

Dylan mới...

"Chắc là thế ạ," Maggie trả lời một cách thiếu nhiệt tình.

Liếc nhìn sang Wes, đến lượt cậu đang lén nhìn điện thoại của mình. Cậu nhanh chóng cất đi. "Phải, phải ạ. không thể đợi lâu hơn." Cô bé có nhiệt tình hơn nhưng cũng bị mất tập trung hơn. Ít nhất Kathryn đang rất mong chờ được gặp Hartman. Cô nhắc mình nhớ kiểm tra những chiếc vé để xem chỗ ngồi ở đâu. Cô để phong bì của Kayleigh trong ngăn đựng đồ của chiếc xe Pathfinder.

Một lúc sau, Wes lên tiếng: "Mẹ ơi, con có thể đi gặp Donnie không ạ?."

"Còn bữa trưa thì sao?"

"Con có thể ăn ở Starbucks được chứ ạ? Làm ơn đi mẹ?" Cậu tỏ ra vui vẻ, gần như ngớ ngẩn. Cô tranh luận, rồi rút năm đô từ ví ra đưa cho con.

"Con cảm ơn."

"Con có thể đi cùng không ạ?" Maggie xin.

"Không," Wes đáp.

"Mẹ!"

"Thôi nào cháu yêu," ông Stuart nói. "Ông rất muốn ăn trưa cùng cháu."

Maggie liếc nhìn anh trai một cách khó chịu, rồi đáp, "Vâng ạ, thưa ông."

"Tạm biệt mẹ," Wes chào.

"Đợi đã!"

Cậu dừng lại và nhìn mẹ mình với một chút hoảng hốt trên gương mặt.

"Mũ bảo hiểm." Cô chỉ.

"Ồ." Cậu nhìn vào nó. "Nhưng, bọn con đi bộ. Xe đạp vẫn xịt lốp ạ."

"Xuống tận phố ư?"

"Vâng."

"Được rồi."

"Vâng ạ. Tạm biệt, ông ngoại."

Ông Stuart nói, "Đừng uống espresso đúp nhé. Hãy nhớ chuyện gì xảy ra lần trước đấy."

Kathryn không biết gì về vụ đó. Và cũng không muốn biết.

Cửa đóng lại. Cô bắt đầu gọi điện cho Jon lần nữa khi nhìn thấy khuôn mặt của Maggie vẫn đang lo lắng. "Đi với anh chưa chắc con đã thích đâu."

"Con biết."

Kathryn định nói tiếp với cô bé, pha trò, thì điện thoại của cô vang lên. Cô trả lời. "Michael."

"Nghe này. Có tin về nghi phạm vụ quán bar Solitude Creek. Một cảnh sát tuần tra thấy một chiếc Honda Accord màu bạc ở nhà nghỉ Del Monte View."

Kathryn biết chỗ đó, một khách sạn lớn và xa xỉ, không nằm trong chuỗi và cách không xa nhà cô cho lắm.

"Nó đỗ ngay đằng sau tòa nhà. Người lái xe cao. Đeo kính râm. Đội mũ nhưng có lẽ hắn đã cạo đầu. Mặc áo khoác công nhân. Hắn hiện đang ở bên trong."

"Biển số?"

"Delaware. Nhưng điều đó thì sao? Nó được đăng ký bởi các lớp ngoài của những công ty ma, bao gồm một công ty ở nước ngoài."

"Vậy sao? Thú vị đấy."

"Anh vừa cử một đội tới đó. Tấn công một cách thầm lặng."

"Anh biết chỗ đó không? Có hai lô. Cử các đội án ngữ ở lô phía dưới."

"Đã ra lệnh," anh đáp.

"Em sẽ tới trong mười phút, Michael. Em đang trên đường."

Cô quay sang bố cô và con gái, thây ông Stuart đã đứng lên, đọc công thức ở đằng sau hộp bánh.

Cô cười. Ông trông nghiêm túc như một kỹ sư chuẩn bị khởi động một lò phản ứng hạt nhân. "Cảm ơn bố. Con yêu cả hai người."