← Quay lại trang sách

Chương 59

Khi bước vào cửa hàng Starbuck để gặp Wes, Donnie Verso đang nghĩ về tình bạn của chúng.

Cậu ta không giống Nathan hay Lann, Vince hay Peter. Không phải kiểu tấu hài đó. Và lúc đó cậu ta cũng nghĩ không được đúng cho lắm về cách mình nên làm nếu còn muốn chơi với đội Bảo vệ và Phản ứng. Không tắt chuông điện thoại và đánh động mụ cảnh sát ngay lúc Donnie chuẩn bị đập vỡ sọ mụ ta và lấy súng. Chiếc điện thoại của mày, thằng đần? Nghiêm túc à? (Dù vậy, suy cho cùng, nó nghĩ có lẽ điều đó lại là ổn thỏa nhất).

Phải, phải cậu ta là một trợ thủ tốt, một tên canh gác tốt - cậu ta đã cứu Donnie vài lần, cảnh báo rằng có ai đó sắp nhìn thấy nó đang đánh dấu vào một nhà thờ hay đang ăn trộm một chiếc đồng hồ từ trạm cứu trợ Rite Aid.

Nhung Donnie không thể để Wes đi bước tiếp theo.

Ôi, nó muốn thế. Điều đó thật rõ ràng. Bởi vì Wes thật điên rồ. Ôi, đúng. Thật sự điên rồ. Wes cũng giận dữ vì bố cậu ta qua đời như Donnie giận dữ vì bố mình còn sống. Đó là một kiểu tức giận thường đẩy bạn vào con đường xấu rất nhanh. Nhưng tên đần này đang do dự.

Nó chắc rằng tên nhóc này có thể làm được, nếu muốn, cho dù chúng mới chỉ quen nhau được một tháng. Donnie thỉnh thoảng thấy cậu bạn Wes mười hai tuổi loanh quanh trong trường trung học nhưng không hề nghĩ gì về cậu ta. Một tín đồ Cơ đốc khiêm nhường? Có lẽ. Câu lạc bộ khoa học? Có thể. Ồ một thời điểm khác, Donnie hẳn sẽ gào thét với cậu ta. (Hoặc Donnie và Nathan cùng nhau, vì Wes không phải đứa thấp bé). Nhưng có những mục tiêu khác dễ dàng hơn ở trường.

Donnie đang nghĩ về lần đầu tiên chúng thực sự nói chuyện. Một ngày sau khi tan học nó và Nathan đã đưa một cậu bạn cùng lớp xuống Asilomar và đánh cậu ta một chút, không tệ lắm. Trong khi chúng đang làm điều đó thì Donnie ngước lên và thấy Wes đứng đó. Như kiểu cậu ta chỉ tò mò thế thôi.

Wes đã nhìn thấy rồi cậu ta đạp xe đi, không nhanh, không sợ hãi, giống như không lo lắng gì.

Ngày tiếp theo ở trường, Donnie đã dồn cậu ta vào một góc và hỏi, "Mày đã nhìn thấy cái gì ngày hôm qua hả?."

Và Wes đáp, "Không có ai đặc biệt cả."

"Mẹ kiếp," Donnie nói. Không thể nghĩ ra gì tốt hơn. "Mày mà nói với bất kỳ ai những gì mày thấy thì mày chết chắc."

Wes nói, "Tao đã có thể nói với ai đó nhưng tao không nói. Vì, mày đang ở đây, chứ không phải là ở đằng sau song sắt."

"Biến đi."

Wes rời đi một cách chậm rãi, giống như cách cậu ta đạp xe ngày hôm trước.

Không sợ hãi...

Rồi vài ngày sau Wes gặp Donnie trong hành lang và đưa cho nó một bản sao của Hitman, trò chơi điện tử trong đó bạn có thể đi xung quanh và đánh mọi người, giết họ để hoàn thành các nhiệm vụ và thậm chí bóp cổ các cô gái. Wes bảo, "Mẹ tao không cho tao chơi. Nhưng nó thực sự hay. Mày muốn nó không?."

Rồi một tuần sau Wes đang ngồi ở bên ngoài và Donnie ghé qua rồi nói, "Tao không thể chơi nó, tao không có Xbox, nhưng tao có Call of Duty. Tao đổi nó ở Games Plus. Lúc nào đó mày muốn chơi cùng không?."

"Mẹ tao cũng sẽ không cho tao chơi trò đó. Ồ nhà của mày thì không sao."

Phải mất khoảng chừng hai tuần cùng chơi trò chơi, ăn bánh pizza và đi chơi với nhau, Wes mới nói, "Bố tao mất rồi."

Donnie nghe thấy và nói, "Ừ, tao có nghe. Thật tệ."

Tuần sau đó không có gì khác lắm. Rồi Donnie ngồi xuống bàn ăn trưa và chúng nói chuyện về những thứ vớ vẩn, rồi nó hỏi, "Tao nghe nói bố mày là FBI. Có người đã giết ông ấy có phải không?."

"Tai nạn."

"Đâm xe?"

"Một chiếc xe tải."

Wes nói bình tĩnh như mẹ của Donnie sau khi bà uống một vài viên thuốc màu hơi trăng trắng của bà.

"Mày muốn tẩn tên tài xế đó?"

"Ừ, nhưng hắn đi rồi. Thậm chí không còn sống ở đây."

"Ước gì ai đó cũng đâm phải bố tao. Có khi nào mày muốn phá tung mọi thứ không?"

"Nổ tung, có chứ," Wes đã nói. "Còn mẹ tao đang hẹn hò với người đàn ông này. Một chuyên gia về máy tính. Chú ấy được. Phá mã code thực sự giỏi. Nhưng mày biết đấy, giống như bố tao thậm chí chưa từng tồn tại. Và tao không thể nói bất cứ điều gì."

"Bởi vì mày sẽ bị đập một trận nhừ tử."

Wes chỉ lặp lại, "Nổ tung."

Hai đứa chơi với nhau nhiều hơn và cuối cùng Donnie rủ Wes chơi trò Dịch vụ Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm. Nó cần một cộng sự bởi vì Lann, thằng khốn ấy, đã chuyển đi rồi.

Donnie dành hàng giờ mỗi ngày vào việc chơi trò chơi điện tử, tự tạo trò chơi của chính nó. Dịch vụ Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm. Nhưng những gì chúng thực sự nghĩ về nó là: NHỮNG LỜI THÁCH ĐỐ 1. Phải, thách đố.

Donnie và Wes giờ đang ở cùng một phe, Vincent và Nathan ở phe kia. Một đội thách đội kia làm điều gì đó thực sự điên rồ: đánh cắp thứ gì đó, chụp ảnh dưới váy của con gái, tè lên giáo án của giáo viên. Bạn có một điểm nếu qua được thử thách - và quay lại với bằng chứng. Đến cuối tháng, đội nào có nhiều điểm hơn thì chiến thắng. Chúng ghi những điểm số lên một tấm bảng trò chơi với những đất nước giả có cả mã và tên - Darth và Wolverine - vì thế bất kỳ phụ huynh nào nhìn vào trò chơi này sẽ chỉ nghĩ nó giống như Chúa tể của những chiếc nhẫn hay Harry Potter hay đại loại thế.

Mới đầu Wes không chắc về việc tham gia. Đội của Donnie không phải là gu của Wes. Nhưng Donnie có thể thấy cậu ta hứng thú và, sau vài lần thách đố đầu tiên, dù cậu ta chỉ nhìn Donnie từ đằng sau, rõ ràng là cậu ta thấy khoái. Như lần cậu ta suýt cười lúc ở Asilomar, nhìn Donnie và Nathan đập túi bụi thằng Lat nhỏ bé và hay mít ướt.

Nhưng liệu cậu ta có thực sự tới không? Donnie Verso lại phân vân.

Nó bước vào cửa hàng Starbucks, gọi một cốc cà phê và ngồi xuống cạnh Wes đang mải nhắn tin. Wes ngẩng lên, gật đầu và cất điện thoại đi.

"Chào."

Chúng chào nhau kiểu chạm nắm đấm.

Mười phút tiếp theo chúng chỉ nói chuyện, thì thầm, về việc làm cách nào tốt nhất để vào được bên trong gara của ông Goldshit và đánh cắp lại hai chiếc xe đạp của mình. Wes nghĩ rằng không nên làm việc này nếu chỉ có hai đứa, cần rủ cả Nathan và Vincent.

Donnie nghĩ rằng đó không phải là một ý kiến tồi.

Sau vài phút, Wes nói, "Tao nghe thấy Kerry và Gayle sẽ ở nhà Foster. Muốn tới đó không?."

"Tiff có ở đó không?"

"Tao không biết. Tao chỉ nghe thấy có Kerry và Gayle."

"Được, đi thôi."

Chúng đi ra ngoài, rẽ lên hướng bắc, đi qua một nơi từng là cửa hàng tạp hóa, giờ là một cửa hàng ăn - ít nhất là ở tầng một.

Khi chúng vừa đi qua khoảng một tòa nhà thì Donnie cười và vỗ vai Wes. "Nhìn xem ai kìa."

Đó là thằng lỏi Rashiv. Cô Dance đã nhắc tới thằng đó vào tối hôm nọ. Donnie và đám THÁCH ĐỐ của mình đã đánh Rashiv khoảng sáu tuần trước. Donnie không biết vì sao, có lẽ vì Rashiv thậm chí không phải là một công dân dân chủ Hoa Kỳ và cậu ta nên quay về nơi mình sinh ra, Syria hoặc Ấn Độ hay đâu cũng được. Nhưng chủ yếu chúng đã đấm Rashiv và kéo quần cậu ta xuống rồi quăng túi xách của Rashiv xuống nước ngoài khu bảo tồn biển Lovers' Point chỉ vì chúng muốn làm gì đó.

Và giờ thì thằng đó ở đây.

Rashiv ngước lên và trong mắt cậu hiện lên sự kinh hãi khi nhìn thấy Donnie và Wes đang đi thẳng tới chỗ mình. Họ đang ở phố Lighthouse, con phố thương mại chính ở Pacific Grove, và có rất nhiều người xung quanh vì thế cậu không nghĩ rằng mình sẽ bị lãnh đòn nhưng trông vẫn đầy sợ hãi.

"Này, thằng khốn," Donnie gọi.

Rashiv gật đầu. Cậu là một đứa gày gò.

"Mày định làm gì đấy, thằng khốn?"

Một cái nhún vai. "Không có gì." Tìm kiếm một nơi để chạy, phòng trường hợp Donnie định tẩn cậu dù cho đang có nhiều người xung quanh.

Wes chỉ nhìn vào cậu với một sự trống rỗng.

"Chào, Wes."

Không có phản ứng gì từ Wolverine.

Rashiv nói, "Dạo này không gặp cậu. Tôi đã gọi điện."

"Bận."

Donnie nói, "Mày cũng bận đúng không, Rashit?." Thật buồn cười làm sao khi một câu hỏi lại có thể vừa thân thiện vừa đe dọa.

"Gần như thế. Ừm. Cậu biết đấy, trường học."

Wes nói, "Gì kia vậy?" và nheo mắt nhìn vào quyển sách mà cậu đang cầm.

"Chỉ là vài quyển truyện tranh."

"Đưa tao xem đi."

"Mình không..."

Wes nhấc nó ra và cười một cách ngạc nhiên. "Phiên bản tiếng Nhật của tập Death Note - được Ohba ký."

Mẹ kiếp, Donnie nghĩ. Chúa ơi. Một trong những tập truyện tranh tuyệt vời của mọi thời đại. Và được tác giả ký nữa? Donnie nói, "Tao tưởng mày chỉ khoái Thủy thủ mặt trăng."

Truyện tranh Death Note kể về một học sinh trung học có một cuốn sổ bí mật mang tới cho cậu ta sức mạnh để giết bất kỳ ai chỉ cần biết tên và mặt. Chết tiệt, chuyện này thật quá hay, tập truyện đúng đắn nhất trong số các truyện tranh trên thế giới.

Wes lật giở quyển truyện. "Tao sẽ mượn nó."

"Chờ đã!" Rashiv nói, mắt mở to.

"Tao chỉ mượn đọc nó."

"Không, cậu đâu có làm thế! Cậu chẳng bao giờ trả lại cả. Bố mẹ tớ đã mua nó cho tớ từ Nhật!" Rashiv tiến lên phía trước và nắm lấy vai của Wes. "Không được! Làm ơn đi!."

Wes đáp lại cậu với một cái nhìn làm Donnie lạnh dọc sống lưng. "Bỏ tay mày ra khỏi người tao. Nếu không thì mày biết điều gì không?" Wes hất hàm sang Donnie. "Bọn tao sẽ tẩn mày ra gì đấy."

Cậu bỏ tay ra và nhìn chằm chằm một cách đau khổ khi Donnie và Wes thảnh thơi bước đi, nhâm nhi cốc cà phê của chúng.

Và với cụm từ - tẩn mày ra gì - Donnie biết điều đó, cuối cùng thì, Wes đã trở thành một trong số chúng.

1 Dịch vụ Bảo vệ và Đáp ứng Thám hiểm: Detend and Respond Expedition Service (viết tắt là DARES - Những lời thách đố).