← Quay lại trang sách

Chương 61

Luôn luôn xảy ra, người hộ lý nghĩ. Hai chiếc thang máy ở khu này của Bệnh viện Vịnh Monterey khá đáng tin cậy. Nhưng điều gì đó xảy ra, một người phụ nữ bước vào, những cơn co thắt đếm ngược, thang máy số một không hoạt động được. "Cô sẽ không sao," một nhân viên y tế ba mươi lăm tuổi nói. Khuôn mặt tốt bụng dưới mái tóc xoăn của anh nhìn cô ấy. "A, a, a. Cảm ơn. Chồng của tôi đang trên đường tới." Thở hổn hển. "Ôi, trời ơi." Người hộ lý đã làm việc từ năm giờ sáng. Anh mệt nhoài. Chủ nhật là ngày nghỉ của hầu hết mọi người - nhưng không phải dành cho nhân viên bệnh viện. Anh đẩy chiếc xe lăn gần hơn chút tới cánh cửa, qua một nhóm gồm tám hay chín người thân của bệnh nhân và các y sĩ đang đợi thang máy. Anh không nghĩ rằng sẽ có vấn đề gì với việc đi vào thang máy tiếp theo. Họ chắc không phải sắp sinh. Cô gái tóc vàng, khoảng gần ba mươi tuổi, đang đổ mồ hôi dữ dội. Người hộ lý vui vì thấy một chiếc nhẫn cưới trên ngón tay cô ấy. Anh là một người cổ hủ. Cô ấy nhăn mặt đau đớn. Nhanh nào, anh nghĩ tới chiếc thang máy. Liếc nhìn biển báo tầng. Tầng thứ hai. Nhanh nào. "Anh ta đâu? Chồng cô?." Khơi gợi sự chia sẻ, khiến cô ấy cảm thấy thư giãn. "Câu cá." "Anh ta câu gì?" "A, a, a... Cá hồi." Vậy anh ta đang trên một con thuyền tiệc tùng. Ít nhất phải bốn tiếng. Liệu có phải anh ta đã mất trí rồi? Cô ấy dường như có thể sinh bất cứ lúc nào. Cô ấy nhìn lên. "Tôi sinh sớm hai tuần." Người hộ lý mỉm cười. "Con trai tôi sinh muộn hai tuần. Chẳng bao giờ đúng đâu." "Là con gái." Gập đầu nhìn cái bụng bầu vượt mặt. Cô ấy lại thở hổn hển. Và rồi, thang máy. Cửa mở và mọi người tràn ra. "Giống như một trong những chiếc xe vui nhộn ở rạp xiếc, tất cả những chú hề cùng ùa ra." Người phụ nữ đang chuyển dạ không hề cười. Được thôi. Nhưng anh nhận được một nụ cười từ một y tá và hai người hộ lý, đang mang theo một quả bóng bay có dòng chữ "LÀ CON TRAI!!!." Sau khi thang máy trống, một người bước vào trước - một bác sĩ, dĩ nhiên rồi. Rồi tiếp đến người hộ lý đẩy bệnh nhân của anh - thực tế là hai - đi vào và quay chiếc xe lăn lại, hướng mặt ra ngoài. Những người khác cũng bước vào trong, dành chỗ. Giống như mọi bệnh viện khác, thang máy luôn rộng - để chứa những chiếc băng ca - nhưng với một thang đang bảo trì, thì cái còn lại trở nên chật chội rất nhanh. Vài người nói họ sẽ đợi. Tầm mười hai, mười bốn người cố chen vào. Người hộ lý nhìn vào trọng lượng tối đa. Cái đó có ích thế quái nào chứ? Anh cho rằng chuông sẽ kêu lên nếu thang máy quá tải; nó có một hệ thống an toàn như vậy, dĩ nhiên. Anh hy vọng. Nó thực sự chật cứng, ngột ngạt. Cả nóng bức nữa. "A, a, a..." "Cô sẽ ổn thôi. Chúng ta còn ba phút nữa và các bác sĩ đều đã sẵn sàng rồi." "Cảm ơnnn-aaaa." Cửa đóng lại. Cô ấy đang ở tận góc trong cùng bên phải của thang máy, người hộ lý ở đằng sau, lưng dựa vào thang máy. Anh thấy thực sự rất ngột ngạt nhưng, vì lý do nào đó, vị trí này, không có ai đằng sau, giúp kìm nén được sự khó chịu. Một doanh nhân nhìn quanh. Cau mày. "Chết tiệt, trong này nóng quá. Ôi, xin lỗi." Có lẽ lời xin lỗi là hướng thẳng tới người phụ nữ đang mang bầu kia, như thể điều đó khiến thai nhi bị sốc. Nhưng người hộ lý nghĩ, chết tiệt, nóng quá. Kích thích chứng sợ không gian hẹp. Một cặp lớn tuổi đang bàn về việc cháu gái của họ đang chọn tên cho đứa con trai vừa chào đời. Người hộ lý nghe được một tiếng bíp của các phím điện thoại. Dĩ nhiên, lại là người bác sĩ đã lấy điện thoại của ông ta ra. "Tôi đang xác nhận việc đặt..." Bla, bla, bla. Nhà hàng hình như không còn bàn đặc biệt mà ông ta đã yêu cầu trước đó. Và ông ta không được vui. Thang máy dừng lại ở tầng thứ hai. Ba người đi ra. Năm người bước vào. Con số tăng lên. Hừ. Và một người là một tay lái xe mô tô. Dòng xe Harley- Davidson. Áo khoác da đen, giày cao cổ, mũ len. Và các sợi xích. Tại sao lại có người cần đeo những sợi xích đó? Có một sự phản đối thể hiện qua những tiếng thở dài và vài cái lườm (nhẽ ra anh ta nên đợi) rồi cánh cửa đóng lại và thang máy từ từ đi lên, hơi rung vì trọng lượng. Không phải vì anh ta trông nguy hiểm, mà đúng là anh ta trông nguy hiểm thật, mà là kích thước của anh ta. Giờ mọi người hoàn toàn bị nhồi chật cứng, bụng người này chạm lưng người kia. Người đàn ông đó nhẽ ra nên đợi chuyến sau. Đây thực sự là địa ngục. Chết tiệt. A, a, a..người phụ nữ hổn hển kêu lên. "Sắp tới nơi rồi," người hộ lý nói, tự trấn an mình lẫn người phụ nữ đang mang bầu đó. Nhưng cũng chẳng ích gì. Khi thang máy lên tới tầng ba, cuộc nói chuyện chậm lại, ngoại trừ việc ông bác sĩ đang than phiền và gay gắt yêu cầu được nói chuyện với người chịu trách nhiệm. "Tốt thôi, tôi không cần biết. Có thể là quản lý nhà hàng? Chuyện đó khó giải quyết vậy sao?" Sắp tới rồi... Vài giây mà dài như hàng giờ. Chúa ơi. Lên tới tầng đi. Mở cánh cửa chết tiệt này ra! Nhưng cửa không mở. Thực tế, chiếc thang máy còn chưa kịp lên tới tầng ba. Nó đang lơ lửng dừng lại ở giữa tầng hai và ba. Không, không, làm ơn. Anh tin rằng mình chỉ nghĩ điều này trong đầu. Nhưng lời cầu nguyện hay cầu xin có lẽ đã được thốt ra thành tiếng. Vài người nhìn sang hướng anh. Tuy nhiên, cái nhìn đó có thể xuất phát từ việc trên khuôn mặt đầy mồ hôi của anh đang thể hiện sự hoảng loạn. "Không sao đâu. Tôi chắc chắn rồi nó sẽ nhanh chóng tiếp tục chuyển động." Đó là tay bác sĩ, đang cất điện thoại của ông ta và nói lời trấn an với người hộ lý. Và người phụ nữ đang mang thai ngồi trên xe lăn lau mồ hôi trên trán, vén mái tóc rối ra sau tai và cố gắng thở đều. "A, a, a. Tôi nghĩ là nó sắp ra rồi. Tôi nghĩ là đứa trẻ sắp ra rồi..."