← Quay lại trang sách

Chương 62

Trong trang phục áo phẫu thuật, mũ trùm đầu và ủng, Antioch March rời khỏi phòng kỹ thuật trên tầng cao nhất của Bệnh viện Vịnh Monterey, hắn vừa ngắt nguồn điện của thang máy số hai bên cánh phía đông. Hai mươi phút trước hắn đã làm điều tương tự với thang máy số một, khi nó không có người. Làm thế sẽ khiến mọi người phải đi thang số hai, đảm bảo chắc chắn rằng nó sẽ chật cứng người khi thảm họa xảy ra.

Và đúng như hắn tính. Hắn đang xem băng ghi hình bên trong thang máy từ một chiếc camera đặt bên trong. Thứ khiến hắn đặc biệt thích thú là người phụ nữ mang thai, đầu đang ngả ra sau và thở hổn hển. Mặt cô ta nhăn nhó vì đau đớn. Biểu hiện thậm chí còn xuất sắc hơn là của người hộ lý đi cùng cô ta. Sự hoảng loạn bắt đầu hình thành. Thật là tinh tế.

Antioch tưởng tượng cảm giác ở trong đó. Khoảng chục người - không, còn hơn thế - bụng người này giáp lưng người kia, vai kề vai, không khí trở nên đặc hơn và khó thở hơn. Nóng hơn nữa. Mất điện khiến điều hòa cũng không hoạt động.

Hắn đóng máy tính của mình, ném dụng cụ của hắn vào túi. Hắn rời khỏi tầng thượng, tầng thứ năm, rồi đi thẳng xuống tầng hầm. Hắn biết mình không có nhiều thời gian. Đội sửa chữa đã được triệu tập tới để sửa chiếc thang máy số một và, dựa trên vị trí của họ ở Salinas, họ có thể đến nơi trong vòng hai mươi phút. Thang máy số hai, có người, nên sẽ được ưu tiên khi họ đến. Cả nhân viên bảo dưỡng của bệnh viện cũng sẽ tới phòng cơ sở hạ tầng trên tầng thượng và xem xét hệ thống. Họ sẽ thấy sự phá hoại ngay lập tức và có thể đưa ra một giải pháp, tuy nhiên với đặc tính nguy hiểm của chiếc máy có trọng lượng khoảng chín trăm kilogram, họ có lẽ sẽ phải đợi dân chuyên đến.

Không có nhiều thời gian, đúng thế, nhưng hắn đã dàn dựng cuộc tấn công lần này khéo léo hệt như những lần trước. Sau khi quyết định, ngay tại hành lang nhà thờ bị hủy sự kiện bữa tối, rằng khách sạn đó sẽ là một mục tiêu tốt, hắn sẽ lập ra một kế hoạch mà hắn tin rằng thậm chí ngay cả Kathryn Dance tài ba cũng không thể đoán trước được.

Hắn đã làm như chuẩn bị tấn công nhà nghỉ gần đó, gây cháy chiếc Honda - dù gì thì hắn cũng phải loại bỏ nó. Cảnh sát sẽ tập trung vào chuyện đó, và cho rằng khách sạn mới là mục tiêu, trong khi hắn nhanh chân chạy tới bệnh viện cách đó chỉ khoảng nửa dặm.

Họ sẽ không cho rằng bệnh viện là địa điểm thích hợp cho một cuộc tấn công và sẽ không tăng cường thêm bảo vệ, hắn suy nghĩ, bởi vì không có một khu vực đặc biệt nào có sự tập trung: bệnh nhân, người thăm nom và các bác sĩ tản ra khắp các tòa nhà lớn, và lại có vô số các lối ra.

Không, cô nàng Kathryn quyến rũ và hấp dẫn có thể thông minh đấy, nhưng cô ta chắc chắn sẽ bỏ qua khả năng rằng những chiếc thang máy quá khổ trong một bệnh viện sẽ là một nơi hoàn hảo cho trò chơi hoảng loạn.

Giờ hắn đang bước hai bậc một xuống dưới tầng hầm và ngó ra ngoài. Hắn vẫn mặc trang phục phẫu thuật, đúng thế, nhưng không có bảng tên nào ghim trên ngực vì thế hắn phải thận trọng. Hành lang không có ai. Hắn dừng lại bên trong nhà kho và lấy một thùng chứa loại chất mà hắn đã tìm thấy ở đó từ trước, lúc đi thám thính.

Diethyl ether, hay đơn giản là ether.

Ether là một chất lỏng không màu, ngày nay hầu như được sử dụng như là một dạng dung môi và chất tẩy rửa, nhưng nhiều năm trước nó được dùng làm thuốc gây mê. Nha sĩ nổi tiếng William T.G Morton, đến từ Boston, là người đầu tiên áp dụng biện pháp hít khí ether để gây mê bệnh nhân cho các quy trình y khoa. Chất này nhanh chóng được ca ngợi là tốt hơn dùng thuốc gây mê vì có một khoảng cách lớn giữa liều lượng cho phép dùng và liều lượng đủ gây chết người; còn với thuốc gây mê thì khe cửa an toàn ấy hẹp hơn nhiều.

Tuy nhiên, ether có một bất lợi: những bệnh nhân được chỉ định dùng thuốc thỉnh thoảng bị bắt lửa. Đôi khi họ còn phát nổ (hắn đã nhìn thấy những bức hình tuyệt vời). Ether và oxy hay thậm chí tốt hơn, ether và khí nitơ oxit - khí gây cười - có thể nguy hiểm như chất nổ.

Từ đó chất hóa học này bị chuyển sang dùng cho những mục đích khác, giống ở đây - một loại dung môi. Nhưng March đã vui mừng khi tìm được một ít trong khi đi thám thính.

Antioch hiện đang trên đường tới cửa thang máy. Hắn mở cửa và đổ một ít dung dịch lên sàn của thang máy trực, nín thở (ether thi thoảng có thể làm nổ tung bệnh nhân nhưng nó cũng là một loại thuốc gây mê hiệu quả).

Hắn ném một que diêm vào chỗ dung dịch và nó nhanh chóng bắt lửa. Chất lỏng này rất hoàn hảo vì nó đốt nóng nhưng không hề có khói; điều này sẽ trì hoãn đội cứu hỏa tới, vì không có hệ thống báo nào được tự động kích hoạt. Trong khi đó, dù vậy, những người bên trong sẽ cảm thấy nóng dần từ dưới lên và ngửi thấy mùi khói từ chiếc Honda đang bốc cháy ở nhà nghỉ. Họ sẽ bị thuyết phục rằng bệnh viện bị cháy và họ sắp bị thiêu sống.

Giờ bác sĩ Antioch đi bộ một cách thản nhiên dọc hành lang, đầu cúi xuống, và đến cửa ra dẫn tới gara của bệnh viện.

Hắn hình dung mọi người ở trong thang máy và nghĩ rằng họ chắc chắn sẽ không bị nguy hiểm về thể chất từ những gì hắn đã làm. Khói nhàn nhạt, ngọn lửa sẽ tự cháy hết trong mười phút, những chiếc phanh khẩn cấp của thang máy sẽ giữ được và không làm thang lao thẳng xuống mặt đất.

Họ sẽ hoàn toàn không sao.

Chỉ cần họ không hoảng loạn.