← Quay lại trang sách

Chương 63

Phải thoát ra ngoài, phải thoát ra ngoài...

Làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn, làm ơn.

Người hộ lý bị tê liệt vì sợ. Những ánh đèn khẩn đã được bật - chiếc thang máy được thắp sáng - và nó dường như không có nguy cơ bị rơi xuống. Nhưng cảm giác bị giam cầm bủa vây lấy anh, nghẹt thở, nghẹt thở.

"Hãy giúp chúng tôi!," một người phụ nữ lớn tuổi đang khóc.

Có ba hay bốn người đang đập vào cánh cửa. Giống như tiếng trống lễ, tiếng trống hiến tế.

"Mọi người ngửi thấy gì không?," ai đó lên tiếng. "Có khói."

"Chúa ơi. Có cháy."

Người hộ lý thở gấp. Chúng ta sẽ bị cháy đến chết. Nhưng anh xem xét khả năng này theo một cách tò mò riêng biệt. Một cái chết nóng rát và đau đớn thực sự kinh khủng nhưng không tồi tệ bằng sự khổ sở và giam cầm.

Đôi mắt anh ngập tràn nước mắt. Anh không biết rằng sợ hãi cũng khiến người ta khóc được.

"Có ai ở đó không?" Một y tá nữ, trong bộ quần áo khử trùng màu xanh, đang hét vào hệ thống liên lạc. Không có thông điệp hay tin báo nào từ đội an ninh nói qua loa.

"Nóng quá, nóng quá!" Tiếng một người phụ nữ. "Có cháy ở ngay dưới chúng tôi. Cứu với!."

"Tôi không thở nổi."

"Tôi phải ra ngoài."

Người phụ nữ đang mang thai khóc lóc. "Con tôi, con tôi."

Người hộ lý xé áo anh ra, ngửa đầu lên để cố gắng tìm chút không khí tốt hơn. Nhưng anh chỉ có thể lấp đầy phổi với mùi hôi thối, ẩm ướt, hơi thở của người khác.

Trong góc, một người phụ nữ đã nôn mửa.

"Ôi, Chúa ơi, này cô, vào hết người tôi rồi." Người đàn ông đứng cạnh cô ta, khoảng hơn bốn mươi tuổi, mặc quần ngắn cùng áo thun, cố gắng nhảy ra sau, tránh xa bãi nôn. Nhưng làm gì còn chỗ nào để tránh và người đàn ông đằng sau anh ta đẩy lại.

"Mẹ kiếp."

Mùi nôn bốc lên khiến người hộ lý bị choáng và tất cả những gì anh có thể làm là cố kiểm soát dạ dày của mình.

Nhưng người phụ nữ đứng cạnh anh thì không được may mắn thế. Cô ấy cũng đang bị nôn nao.

Những cuộc điện thoại: "Vâng, 911, chúng tôi đang bị kẹt trong một thang máy và không có ai làm gì cả."

"Chúng tôi đang ở trong một buồng thang máy bên trong một bệnh viện. Cánh phía đông. Chúng tôi không thở được."

Ai đó hét lên: "Cả hai đừng gọi cùng lúc! Mấy người bị điên à? Mấy người sẽ chặn đường dây đấy!."

"Cái gì?... Anh sinh ra ở những năm năm mươi à? Hệ thống đường dây điện thoại có thể chịu được hơn."

Rồi một tiếng hét lớn như từ một thế giới khác vang khắp toàn bộ khoang thang máy: người lái xe mô tô đã mất kiểm soát, hoàn toàn. Vừa hét, anh ta vừa nắm lấy vai của người phụ nữ lớn tuổi đằng trước và tự đẩy mình lên trước đám đông.

Người hộ lý nghe thấy một tiếng rắc khi xương quai xanh của người phụ nữ bị gãy rồi bà ta hét lên và ngất đi. Tên lái mô tô thậm chí còn không thèm để ý; hắn cào lên vai, cổ, và đầu của những người khác rồi lao vào cửa thang máy, làm gãy cả móng tay khi cố gắng kéo các cánh cửa mở ra. Hắn la hét và nức nở. Những giọt nước mắt và mồ hôi tuôn ra như nước từ đường ống bị vỡ.

Một phụ nữ người Mỹ gốc Phi mảnh khảnh, một điều dưỡng viên, trong bộ quần áo thường được gọi là những sọc kẻ ngọt ngào, những bộ đồ tiệt trùng sặc sỡ với hình những chú gấu bông, cố gắng tiến lên phía trước và túm cổ hắn ta. "Chúng ta sẽ không sao. Mọi thứ sẽ ổn thôi."

Lại một tiếng hét nữa từ người khổng lồ đó, âm thanh chói tai.

Cô ấy không hề bối rối. "Anh có nghe thấy không? Chúng ta sẽ không sao cả. Hãy thở từ từ."

Khuôn mặt râu ria đang đỏ ửng lên của tay lái mô tô ngả về phía cô ấy. Tiến gần lại. Hắn nắm chặt cổ cô ấy. Hắn đang nhìn qua cô ấy và trong chốc lát dường như hắn sẽ bẻ gãy các xương.

"Thở đi," cô ấy nói. "Chậm thôi."

Và hắn bắt đầu làm theo.

"Anh sẽ không sao. Mọi người sẽ không sao. Không có chuyện gì xảy ra với chúng ta hết. Chúng ta ổn. Có các vòi phun nước. Đội cứu hỏa cũng đang trên đường tói."

Điêu này khiến tay mô tô cùng với bốn hay năm người bên trong bình tĩnh hơn, nhưng sự hoảng loạn vẫn tăng dần trong đám đông...

"Chết tiệt họ đang ở đâu chứ?"

"Chúa ơi, Chúa ơi. Chúng con sắp chết rồi!"

"Không không không!"

"Tôi cảm thấy hơi nóng, ngọn lửa. Mọi người có cảm thấy như thế không?"

"Nó ở bên dưới chúng ta. Nó đang nóng dần lên!"

"Không, làm ơn! Ai đó."

"Này!" Người lái mô tô hét lên, bằng một giọng oang oang. "Mọi người bình tĩnh lại đi xem nào!."

Vài người làm theo. Nhưng nhiều người khác vẫn đang trong tình trạng hoảng loạn. Họ bắt đầu đấm vào các thành trong thang máy, la hét, nắm tóc và quần áo của những người xung quanh để tiến ra phía cửa. Một người phụ nữ, khoảng hơn bốn mươi tuổi, đẩy tên lái mô tô sang một bên, luồn ngón tay của cô ta vào khe giữa hai cánh cửa và cố gắng mở chúng ra, giống những gì hắn vừa cố làm. "Thư giãn, thư giãn," người đàn ông to lớn trấn an. Và kéo cô ta ra.

Một người đàn ông hét vào hệ thống loa. "Tại sao không có ai trả lời? Tại sao họ không trả lời? Không có ai trả lời cả."

Nức nở, những tiếng khóc lóc.

Ai đó còn đại tiện luôn rồi.

Người hộ lý nhận ra rằng anh vừa cắn phải lưỡi mình. Anh nếm được vị máu.

"Các thành trong khoang thang máy! Chúng thật nóng. Và mùi khói nữa."

"Chúng ta sẽ bị thiêu đến chết!"

Người hộ lý nhìn tay bác sĩ. Ông ta đã bất tỉnh. Một cú đột quỵ ư? Ông ta đã ngất đi rồi ư?

"Có ai nghe thấy chúng tôi không? Làm ơn. Chúng tôi đang bị mắc kẹt."

"Không, không!"

Thêm nhiều tiếng la hét.

"Không nóng đến mức đó đâu!" Người lái mô tô nói. "Tôi không tin rằng đám cháy gần thế đâu. Chúng ta sẽ không sao."

Người y tá nói, "Hãy nghe anh ấy! Chúng ta sẽ không sao."

Và, dần dần, những người đang hoảng loạn bắt đầu bình tĩnh trở lại.

Nhưng nó không hề có tác dụng với người hộ lý. Anh không thể chịu đựng sự giam cầm này thêm một giây phút nào nữa. Đột nhiên anh bị choáng ngợp và bị bao trùm bởi một nỗi hoảng loạn kinh khủng. Anh quay lưng lại với những người ở trong thang máy và thì thầm, "Anh xin lỗi." Nói với vợ của anh và con trai.

Những lời cuối cùng của anh trước khi sự hoảng loạn biến thành điều gì khác. Một con rắn uốn lượn qua miệng và chui vào ruột của anh.

Điên cuồng...

Nức nở, anh xé chiếc túi từ bộ quần áo khử trùng đang mặc, biến nó thành một quả bóng và nuốt xuống họng. Hít miếng vải vào khí quản của anh.

Chết đi, làm ơn để tôi chết đi... Làm ơn hãy để điều kinh hoàng này qua đi.

Sự ngộp thở này thật kinh khủng, nhưng không gì có thể so sánh với nỗi sợ bị giam giữ.

Làm ơn hãy để tôi. hãy để tôi.

Mọi thứ trước mắt anh trở nên tối tăm.