Chương 64
"Hãy nghe tôi!" Kathryn Dance hét lên. "Nghe này!." "Tôi có lệnh." Cô đang ở tầng ba cánh phía đông của bệnh viện, nói với một trong những người bảo dưỡng. "Chúng ta cần mở cánh cửa đó ra ngay." "Thưa cô, Sĩ quan, xin lỗi. Chúng ta phải đợi những người thợ sửa thang máy đến. Những thứ này rất nguy hiểm. Nó sẽ không rơi. Không hề có cháy. Ý tôi là, có một đám cháy nhỏ nhưng nó hiện đã tắt rồi và..." "Các anh không hiểu đâu. Những người bên trong, họ không biết rằng thực tế không có cháy. Họ sẽ làm bị thương chính mình." Cô đang đứng trước cửa thang máy số hai. Từ bên trong, cô có thể nghe thấy tiếng la hét và những tiếng đập uỳnh uỳnh. "Xin lỗi, tôi không được phép." "Ôi, Chúa ơi." Dance bước qua anh ta và lấy một cái tuốc nơ vít từ túi dụng cụ của anh ta, một cái dài. "Này, cô không thể..." "Hãy kệ cô ấy, Harry," một nhân viên khác nói. "Bên trong đó nghe không ổn." Tiếng la hét ngày một lớn hơn. "Chết tiệt," Harry lẩm bẩm. "Để tôi làm." Anh ta cầm lấy tuốc nơ vít và đặt nó xuống, rồi lấy ra một dụng cụ khác từ chiếc túi, một chiếc chìa khóa cửa thang máy. Anh ta tra chìa vào lỗ và một lúc sau anh ta dùng hết sức đẩy cánh cửa sang một bên. Kathryn nằm áp xuống sàn, bị choáng vì mùi khó chịu bốc ra từ thang máy, mùi nôn mửa, mồ hôi, mùi phân, nước tiểu. Cô nheo mắt. Đèn an ninh, gắn trên camera CCTV bên trong thang máy, đang chĩa thẳng vào mặt cô. Trần của thang máy cách miếng lót sàn của bệnh viện khoảng bốn mươi lăm xăng ti mét. Kathryn ngạc nhiên vì những người bên trong khá bình tĩnh, sự tập trung của họ đặt lên hai trong số những người đi cùng: một phụ nữ mang thai, người tạo ra tiếng hét. Và một người đàn ông đã bất tỉnh, nhưng vẫn đang đứng; mặt anh ta tái xanh tái mét. Anh ta đang mặc bộ đồng phục của hộ lý bệnh viện. "Lửa tắt rồi! Mọi người an toàn rồi!." Đây là cách tốt nhất để thuyết phục mọi người bình tĩnh, cô cho là vậy. Nói với họ đó là một trò đùa, chứ không phải là một cuộc tấn công có chủ ý, dường như không phải là ý hay. Ai đó đang cố thực hiện nghiệm pháp cấp cứu Heimlich1 nhưng không có tác dụng. "Anh ta chết mất!." Ai đó lên tiếng, hất cằm về phía người hộ lý. Một trong những người đàn ông ở bên trong thang máy đột nhiên giật mình và lao về phía trước, bước qua một người đi cùng, một phụ nữ nhỏ nhắn, và tự đẩy ông ta lên. "Tôi cần ra ngoài, tôi cần ra khỏi đây! Ngay bây giờ!" Ông ta túm lấy cổ áo của Kathryn, cố gắng kéo mình ra. Ông ta vẫn giằng co dữ dội. Dance hét lên khi đầu cô bị kẹp vào khoảng trống, trần kim loại của khoang thang máy cứa vào má cô. "Đừng, hãy nghe này!" Nhưng ông ta không hề nghe. "Dừng lại!" Cô cảm thấy những cơn hoảng loạn ngày càng tăng dần trong người. Cô bắt đầu đập vào tay của người đàn ông đó. Vô ích. Đầu của cô, nghiêng về một bên, gần như bị kéo vào trong, bị kẹt cứng đơ. Cô cảm thấy choáng váng vì cơn xúc động và không khí tăm tối. Và cái cảm giác không thể chịu nổi của việc không di chuyển được. Cô nếm được vị máu, nhỏ từ vết thương vào miệng của mình. Chúa ơi... Không có lựa chọn. Xin lỗi. Kathryn ngửa đầu ra sau, há miệng dùng răng cắn vào ngón tay cái của người đàn ông đó và, nếm được vị máu và vị thuốc lá, một chút khó khăn với răng hàm của cô. Ông ta hét lên và thả cô ra. "Người đàn ông kia!" Cô hét lên, chỉ vào người hộ lý. "Đưa anh ta lên đây." Vài người trong thang máy tóm lấy cổ áo và thắt lưng của người đàn ông đó và kéo lên khỏi sàn. Sau đó, tất cả cùng đẩy anh ta lên qua đầu, như kiểu mosh-pit 1. Kathryn ra hiệu cho hai nhân viên y tế ở đội cấp cứu tới giúp và cùng họ đẩy người đàn ông đó lên khoảng trống để kéo ra ngoài. Một nhân viên cấp cứu nói, "Chúng tôi sẽ đưa anh ta xuống tầng dưới." Họ đặt anh ta lên một cái băng ca và đẩy nhanh đi. Michael chạy tới. "Lửa dưới tầng hầm đã tắt rồi. Em không sao chứ?" Anh cau mày, nhìn vào mặt cô. "Không sao." Kathryn ngó lại vào trong khoang thang máy. "Trời ạ." Cô hét qua vai, "Mất bao lâu nữa chúng ta có thể kéo khoang thang máy này lên?." "Khoảng mười lăm, hai mươi phút, tôi đoán thế," nhân viên bảo trì nói. "Được rồi, giờ chúng ta cần một vị bác sĩ sản khoa. Ngay lập tức." "Tôi sẽ đi gọi," một nam y tá đằng sau cô lên tiếng. Kathryn nói thêm, "Và hãy chọn một người nhẹ nhất mà các anh có trong số nhân viên nhé."
1 Heimlich: là phương pháp cấp cứu làm cho cơ hoành đẩy mạnh lên khiến cho dị vật thoát ra khỏi đường thở của nạn nhân, giúp cho họ thở lại được.
2 Phong cách mosh-pit: Khu vực gần sát với sân khấu một chương trình biểu diễn nhạc rock, nơi các khán giả "quá khích" thường lên nhảy nhót và tung hứng với ca sĩ.