← Quay lại trang sách

Chương 65

Kathryn Dance nói, "Tôi nhẽ ra nên suy nghĩ thấu đáo hơn. Tên này... hắn quá thông minh." Một từ mà rất hiếm khi thốt ra từ đôi môi cô. Họ đang ở trong sảnh của bệnh viện, đợi các cảnh sát của Đội Khám nghiệm Hiện trường Quận Monterey báo cáo những gì tìm thấy trong phòng điều khiển thang máy, khoang thang máy và cái hố trong tầng hầm. Sau khi chiếc Honda bắt đầu bốc cháy dữ dội và các cảnh sát đã chạy vào bên trong nhà nghỉ, Kathryn kiểm tra hai lối thoát hiểm, thấy chúng không hề bị cản trở - và dừng lại. Cô nhìn toàn bộ tòa nhà một lần. "Không," cô khẽ nói. Nhà nghỉ này chỉ có một tầng và, dù được xây dựng trên một ngọn đồi, nhưng độ dốc là rất nhỏ. Để trốn thoát, tất cả những gì phải làm là ném một cái ghế qua cửa sổ và bước ra ngoài, an toàn miễn là phải để ý tới kính bị vỡ. Sau đó cô thấy khói bay vào khu rừng và phát hiện, đằng sau đó, là bệnh viện. Cô nói với Michael, "Em không nghĩ mục tiêu của hắn là nhà nghỉ này đâu." "Vậy thì là gì?" "Bệnh viện." Anh phân vân điều này. "Có rất nhiều lối ra." Cô đã gợi ý rằng hắn có lẽ đã đánh vào một khu vực khép kín. "Phòng phẫu thuật chăng?." "Không có đủ người cho việc giẫm đạp nhau. An ninh tốt. Và hơn nữa..." "Khu giải khát? Phòng chờ." Và: "Thang máy." Michael đáp, "Đúng nó rồi." Và họ bắt đầu đi nhanh dọc theo con đường khoảng bốn trăm mét dẫn tới bệnh viện. Hiện tại, ở sảnh tầng ba gần thang máy, một y tá đi lên hành lang. "Cô là Đặc vụ Dance?." "Đúng vậy." "Cô là người muốn gọi hỏi trước đó? Đứa bé không sao. Một bé gái. Người mẹ bị gãy tay - ai đó đã giẫm lên nó - nhưng cô ấy sẽ ổn. Cô ấy muốn biết tên cô. Tôi nghĩ cô ấy muốn cảm ơn cô. Tôi có thể cho cô ấy biết tên cô không?" Kathryn đưa cho người y tá một tấm danh thiếp, và phân vân liệu đứa bé đó sẽ được đặt một cái tên khác với cái tên mà bố mẹ cô bé đã dự định trước đó không. "Còn người hộ lý?" "Phương pháp Heimlich không có tác dụng - không hiệu quả với miếng vải bị tắc ở khí quản. Nhưng chúng tôi đã tiến hành phẫu thuật mở khí quản. Có lẽ anh ta đã tự nuốt nó. Cố gắng tự sát. Anh ta sẽ ổn thôi. Anh ta khá run. Hội chứng sợ không gian hẹp là nỗi sợ lớn của anh ta." Một bác sĩ, một người Mỹ gốc Phi cao lớn, tiến đến. Anh ta kiểm tra má của cô. "Không quá tệ." Anh ta đưa cho cô một miếng băng sát trùng. Cô cảm ơn, xé nó ra và ấn miếng vải lên vết cứa, nhăn mặt vì đau. "Tôi sẽ băng bó nó, nếu cô muốn." "Để tôi xem. Có lẽ tôi sẽ ghé qua phòng cấp cứu sau. Cảm ơn. Điện thoại của Michael vang lên. Anh nghe máy. Sau khi cúp máy, anh nói, "Ỏ tầng dưới. Đội Khám nghiệm Hiện trường đã rời khỏi tầng hầm. Không có gì nhiều. Nhưng anh sẽ đi xem một chút. Em muốn đi không?." Ngay lúc đó điện thoại của cô rung lên. Cô liếc nhìn nó. "Anh đi đi. Em sẽ tới sau một chút." Cô trả lời. "Mags à con." "Mẹ." "Mọi việc ổn cả chứ?" "Vâng, vâng ạ. Ổn ạ. Con vừa làm xong bài tóm tắt sách. Năm trang đó ạ." "Giỏi lắm. Chúng ta sẽ cùng xem khi mẹ về nhà." "Mẹ." Dĩ nhiên cô biết là có chuyện gì khác. Chẳng có đứa trẻ nào tự nhiên gọi điện chỉ để nói về bài tập tóm tắt sách cả. Không vội. Cho con bé thời gian. "Chuyện gì vậy, con yêu?" "Mẹ, con đang nghĩ?" "Sao, cô gái tuyệt vời?" "Con nghĩ con sẽ hát ở buổi biểu diễn năng khiếu. Con nghĩ là mình muốn thế." Kathryn dừng một lúc. "Con thực sự muốn ư?." "Dạ vâng." "Sao con lại thay đổi ý định?" "Con không biết. Chỉ là con muốn." "Và đây là điều con thực sự muốn làm?" "Con thề." Câu đó có xu hướng ám chỉ một sự lừa dối. Nhưng sự thật là việc con bé sẽ hát dù không muốn cũng không nhất thiết là xấu. Đó là một bước tiến triển tích cực hướng tới sự trưởng thành để chấp nhận một thử thách ngay cả khi bạn không thực sự muốn. "Điều đó thật tuyệt, con yêu. Mọi người sẽ rất thích được nghe con hát. Được rồi, tốt. Mẹ tự hào về con." "Con sẽ đi luyện tập bây giờ." "Đừng luyện tập quá đà với giọng hát của con. Con có thể hát ngược bài đó bây giờ rồi. À, con yêu, chú Jon có ở đó không?" "Không ạ, chỉ có ông và con." "Được rồi. Hẹn gặp lại con sau." "Tạm biệt mẹ." "Yêu con." Jon đang ở đâu? Bị lạc trong thế giới của những siêu máy tính, cô đoán, vẫn đang cố phá mã chiếc máy tính của Stan Prescott và chiếc điện thoại mà nghi phạm đã đánh rơi ở Quận Cam. Nhưng tại sao anh lại không gọi điện? Điều đó thật kỳ lạ. Kathryn quay đi và thấy mẹ cô đang bước nhanh về phía này. "Katie! Con không sao chứ?" Bà gọi, khi cô vẫn còn cách một đoạn. Vài người ngoảnh lại khi nghe những lời nói khẩn cấp đó, khi người phụ nữ mập mạp với mái tóc muối tiêu cắt ngắn bước tới. "Vâng, không sao ạ." Họ ôm nhau. Bà Edie Dance là một y tá khoa tim mạch ở đây. Bà đi xem xét khoang thang máy. Máu, nôn mửa, những dấu nắm đấm trên bề mặt kim loại. Bà lắc đầu, rồi ôm con gái mình. "Thật kinh khủng," bà nói khẽ. "Ai đó đã cố tình làm việc này ư?." "Vâng." "Có phải... Ôi, mặt của con." "Không sao ạ. Chỉ bị xước một chút, khi với tới khoang thang máy." "Mẹ không thể tưởng tượng được chuyện sẽ như nào nếu bị mắc kẹt trong đó. Có bao nhiêu người?" "Khoảng mười lăm người. Một phụ nữ mang thai. Cô ấy không sao. Đứa bé ổn. Một người gần tắt thở." "Không!" "Anh ta đã cố giết chính mình. Anh ta không thể chịu đựng được sự hoảng loạn." Bà Edie Dance nhìn quanh. "Michael có ở đây không?." "Anh ấy đang đi gặp Đội Khám nghiệm Hiện trường. Họ đang kiểm tra hiện trường ở tầng hầm và tòa nhà bên kia, ở nhà nghỉ." "A." Đôi mắt bà Edie vẫn nhìn xuống hành lang. "Cậu ấy sao rồi? Lâu rồi mẹ không gặp." "Michael ạ? Ổn ạ." Kỹ năng ngôn ngữ cơ thể đúng là một phước lành... nhưng đôi khi cũng là một lời nguyền. Mẹ của cô định nói gì đó, và Dance phân vân liệu có phải bà định thăm dò cô. Bà Edie Dance thường như thế. Nhưng bà không phải làm thế. Mẹ cô nói, "Mẹ nhìn thấy Anne O'Neil hôm nọ." "Mẹ đã thấy?" "Cô ấy cùng với bọn trẻ. Ỏ siêu thị Whole Foods. Hay giờ cô ấy dùng lại tên trước khi kết hôn à? Kathryn chạm vào khuôn mặt đau của mình. "Không, cô ấy vẫn giữ họ O'Neil." "Mẹ tưởng cô ấy đang sống ở San Francisco." "Lần trước con nghe thì là thế." "Vậy Michael vẫn chưa đề cập gì về việc đó?" "Chưa. Bọn con không có nhiều cơ hội để nói chuyện cá nhân." Cô hất cằm về phía thang máy. "Vụ này và còn nhiều vụ nữa." "À cứ cho là vậy đi." Kathryn thi thoảng phân vân sự trung thành của mẹ cô nằm ở phe nào. Gần đây, bà Edie gấp gáp nói với cô rằng Jon dường như định chuyển đi xa - mà không hề nói gì với Kathryn. Nhưng hóa ra anh chỉ đi công tác và định đưa Dance và bọn trẻ đi cùng một chặng - một kỳ nghỉ nhỏ ở miền nam California. Đúng, bà Edie thực lòng quan tâm đến mong muốn của con gái và các cháu nhưng Kathryn nghĩ rằng bà đã hơi quá gấp gáp chuyển tiếp những điều hóa ra lại là một sự hiểu lầm. Giờ bà lại đang nói với Kathryn rằng người đàn ông từng có khả năng là nửa kia của cô có lẽ không hẳn là ly hôn thực sự. Nhưng bà Edie không phải là một người hay đưa chuyện hay một tay bắn tỉa. Vì thế, Kathryn nghĩ, điều bà làm là để bảo vệ trái tim của con gái bà, như bất kỳ những ông bố bà mẹ tốt nào sẽ làm. Dù những thông tin này chẳng liên quan, dĩ nhiên. Cô hiện tại là bạn gái của Jon Boling. Bà Edie mong chờ cô sẽ nói thêm về chủ đề này, bà cảm giác thế. Nhưng Kathryn chọn cách đánh lạc hướng: "Cuối cùng thì Maggie vẫn sẽ hát ở buổi biểu diễn năng khiếu đấy ạ." "Thật sao? Thật tuyệt vời. Điều gì khiến con bé đổi ý thế?" "Con không biết." Trẻ con là những điều bí ẩn và chúng ta có thể phát điên khi cố tìm ra chúng thực sự nghĩ gì. "Bố mẹ sẽ tới đó. Mấy giờ ấy nhỉ?" "Bảy giờ ạ." "Sau bữa tối?" "Con nghĩ thế cũng được." Mẹ cô nhìn cô một cách phê bình. "Và, Katie này, mẹ sẽ thực sự đi xử lí cái mặt kia đó." "Vậy mẹ cho con đi nhờ nhé?" Kathryn hỏi. Mẹ và con gái cùng cười. Điện thoại của cô rung lên. À, cuối cùng thì. "Jon, anh đã ở đâu thế? Chúng ta...." "Đó là Kathryn phải không?" Một giọng nam. Không phải Jon. Tim cô đông cứng lại. "Vâng. Ai vậy?." "Tôi là Cảnh sát Taylor, sở Cảnh sát Carmel. Tôi tìm thấy tên cô trong danh sách liên hệ đặc biệt của anh Boling. Cô là bạn hay là đồng nghiệp?" "Vâng, bạn. Tôi là Kathryn Dance. Đặc vụ của CBI." Một khoảng dừng. Rồi: "Ôi. Đặc vụ Dance." "Chuyện gì xảy ra vậy?" Kathryn nói khẽ. Tâm trí cô ngập tràn với một ký ức lạnh như băng - về một cảnh sát tuần tra gọi điện sau khi chồng của cô qua đời. "Tôi rất tiếc phải báo với cô rằng anh Boling vừa gặp tai nạn.