Chương 67
Một lần nữa tại trụ sở CBI. Kathryn đẩy cửa đi vào phòng vệ sinh để rửa vết thương trên mặt nhưng cô thấy nó chỉ là một vết xước nhỏ. Sẽ để lại một vết bầm tím. Không sao cả. Cô rẽ vào góc của Cánh nhà của các quý cô. Hôm nay là cuối tuần, văn phòng không được bố trí trợ lý. Cô đi qua chỗ của Maryellen Kresbach và đi vào phòng mình. "Chào." Jon Boling đang ngồi trên ghế đối diện bàn, mỉm cười. "Jon!" Cô đi nhanh tới chỗ anh và vòng tay qua vai của anh, rồi nhìn anh nhăn nhó như dự đoán. Cô dừng lại. "Anh sao rồi?." "Anh ổn. Một cách tương đối mà nói. Nhưng đau. Thực sự đau." Mặt anh bị bầm tím và có hai chỗ bị băng bó, trên má và cổ. Cổ tay được băng bó bằng vải co giãn màu be. "Chuyện gì đã xảy ra vậy?" "Bị mất phanh trên đường Ocean." Con phố chính đi xuống bãi biển ở Carmel. Rất dốc. "Không!" "Chúng khá kỳ lạ, khi anh bắt đầu đạp, vì thế anh đi thêm khoảng nửa dãy nhà từ cửa hàng... cửa hàng mà anh ở đó và dừng lại. Đó là lúc chúng nổ. Cả hai bên má phanh." "Jon!" "Anh cố đâm vào bụi rậm, và nó khiến anh chậm lại. Lao qua chúng, đâm vào lề đường và một chiếc ô tô ở cạnh biển báo dừng." "Những chiếc phanh ư?" Cô hỏi. "Anh có nghĩ chúng bị ai cố tình can thiệp không?." "Bị can thiệp ư? Tại sao lại thế... Ôi. Em đang nghĩ là tên nghi phạm của em?" "Có thể. Để làm em chậm lại, khiến em mất tập trung." "Nhưng sao hắn lại ghép nối chúng ta?" "Không có gì về tay này làm em ngạc nhiên. Anh có để ý thấy ai đến gần xe đạp của anh không?" "Không. Anh đi làm mấy việc linh tinh. Để chiếc xe ở ngoài. Chỉ mất năm phút. Anh không để ý gì." Rồi Jon nhìn cô. "Nhưng. có chuyện gì xảy ra với em thế?." "Không có gì nghiêm trọng cả. Em bị đập vào thang máy." "Chà, đó hẳn là một lối vào khá đấy." Cô kể cho anh về vụ tấn công vừa rồi. "Không có ai bị thương nặng cả." Sau đó, ánh mắt cô lạc sang những thứ ở trên bàn trước mặt anh: máy tính Asus của Stanley Prescott. Bên cạnh đó là một ổ cứng di động. "Anh phá được rồi à?" "Thật ra là, cộng sự của anh làm." "Cộng sự?" "Lily." Kathryn liếc nhìn anh với một cái cau mày lém lỉnh. "Lily. Liệu có phải em nên bắt đầu thấy ghen tuông không?." "À, Lily... Cộng sự chính của anh. Cô ấy là một siêu máy tính đa nhiệm đối xứng bốn chiều Blue Gene/P đời thứ hai với sự giao tiếp logic điểm nối điểm. Nhưng về độ gợi cảm, thì em có thân hình đẹp hơn." Ngay lúc đó, Michael bước vào. Anh chớp mắt. Đó không phải là - có vẻ vậy - phản ứng với lờ nhận xét của Jon về Kathryn. Anh nhìn vào những chỗ băng bó và vết thâm tím. "Jon, Chúa ơi. Có chuyện gì vậy?" "Những nguy hiểm từ việc thân thiện với môi trường. Tai nạn xe đạp. Bị thương nhẹ thôi. Tôi đã gặp may." Kathryn nói, "Có thể là cố ý." "Vậy là hắn biết ai đang truy lùng hắn." Michael nói với Kathryn. "Anh sẽ cử một đội bảo vệ canh chừng nơi ở của em." Không phải là một ý kiến tồi. Cô cũng cần đảm bảo bọn trẻ không đi đâu một mình. Đặc biệt là Wes, thằng bé không thể đi xe đạp cùng Donnie nữa. Cho tới khi thủ phạm bị tóm. Michael lấy điện thoại ra. Anh nói với Jon, "Tôi sẽ cử một đội cho anh nữa, nếu anh muốn." Một khoảng dừng. Kathryn nói, "Chỉ cần một thôi. Cho nhà của em là được." "Được." Và Michael gọi điện yêu cầu. Sau cuộc hội thoại ngắn anh cúp máy. "Sẽ có một cảnh sát ngầm canh ở đằng trước vào các buổi tối. Những người lái xe ngẫu nhiên nữa. Trong ngày." Anh vừa ra lệnh cho một đội bảo vệ cho bố mẹ của cô nữa. Cô cảm ơn anh. Rồi liếc nhìn sang Jon. "Jon đã vào được máy tính của Stanley Prescott. Và chiếc điện thoại." "Tuyệt." Jon đưa cho cô một ổ cứng nhỏ chạy bằng USB. Một giao thức pháp y máy tính là cách bạn sao lưu lại ổ cứng của kẻ tình nghi sang một thiết bị ngoài vì thường có bẫy phân mềm trong chính chiếc máy tính đó. Cô cắm nó vào và hất cằm vào bàn phím của cô. Anh tiếp nhận. "Anh vừa truy cập được những thư điện tử của Prescott và những trang web mà anh ta hay ghé thăm. Em nên tự mình xem lại chúng nhưng anh không thấy có bất kỳ liên quan nào tới vụ quán bar Solitude Creek hay Bay View. Không có liên quan đến cá nhân nào, ý anh là thế. Anh ta không liên lạc với bất kỳ ai về chúng - và anh ta không hề xóa bất cứ thứ gì về chúng cả. Anh đã khôi phục lại những tập tin bị xóa. Tất cả. Dường như anh ta tải xuống những bức hình về vụ quán bar Solitude Creek từ một trang web có trả phí." "Một trang web trả phí? Đó là gì? Em nghĩ chúng từ một bản tin trên truyền hình." "Đó là những bức hình gốc. Nhưng có người đã đăng chúng lên một trang web thương mại, ở đó các thành viên có thể thấy hình ảnh đồ họa về bạo lực - cả ảnh tĩnh và phim. Có ai biết gì về chúng không?" Cả Kathryn và Michael đều không biết. "Ôi, ở đây, xem này." Anh do dự một lúc. "Em nên chuẩn bị tinh thần nhé." "Chuẩn bị tinh thần?" Anh gõ phím và một trang web hiện ra. Kathryn mở to mắt. "Ôi, Chúa ơi. Đây là gì vậy?." Michael đi vòng ra và đứng cạnh Kathryn. Cả ba người đang nhìn chằm chằm vào trang web đó. Nó được gọi là Cyber-Necro.com và trang đồ họa ban đầu cho thấy một hình ảnh do máy tính tạo ra về một người đàn ông đang đâm con dao vào bụng của một người phụ nữ đẫy đà bị buộc chặt xuống một cái bàn thời trung cổ. Jon nói, "Nó là một trang trả phí dành cho những hình ảnh đồ họa về những nạn nhân bị cưỡng hiếp và giết hại, các thảm họa, hiện trường vụ án, những vụ tai nạn, những quy trình y tế. Những bức hình về vụ quán bar Solitude Creek ở mục 'Những cái chết ở Rạp và Các sự kiện Thể thao"'. "Đó thực sự là một danh mục ư?" "Phải. Người ta trả rất nhiều tiền để xem những bức hình và đoạn phim đó. Anh không thể nói vì sao. Có lẽ chỉ bác sĩ tâm thần mới có thể. Khiêu dâm, tình dục, bạo lực. Ai biết được? Anh hiểu được chút ít trong vài giờ qua. Có hàng trăm trang web như này. Anh có thể viết một bài luận về nó. Một vài trang giống như trang này." Anh hất hàm về phía màn hình. "Những người chết và người bị thương thực sự. Nhưng em còn có thể xem những băng ghi hình được tùy chỉnh. Những diễn viên - thường là nữ diễn viên - bị bắn, bị đâm hoặc bị trúng tên. Siết cổ và làm ngạt thở cũng rất phổ biến. Tấn công tình dục. Một vài vụ hạng nặng. Còn vũ khí? Những hiệu ứng đặc biệt rất tốt. Tốt một cách bất ngờ. Mọi người sẽ hầu hết nghĩ rằng phụ nữ thực sự bị giết nhưng họ tiếp tục xuất hiện ở những đoạn băng khác. Dường như có một vài người đàn ông thích thấy những nữ diễn viên họ ưa thích bị giết. Hết lần này tới lần khác." Michael nói khẽ, "Tôi chưa từng nghe thấy chuyện này." "Toàn bộ là một tổ chức ngầm, theo tôi tìm hiểu là vậy." Jon gõ bàn phím. "Đây là những bức hình của vụ quán bar Solitude Creek." Trên trang web Cyber-Necro.com xuất hiện khoảng mười lăm bức hình về vụ thảm họa này. Đa số chúng từ phương tiện truyền thông, hình chụp ngay sau đó, mô tả máu me. Một số là những đoạn video quay bằng điện thoại chất lượng kém, độ phân giải thấp, được chụp bên trong trong lúc chen lấn. Kathryn và Michael nhìn nhau. Cả hai đều đang nghĩ cùng một điều: liệu có thứ gì trong những băng ghi hình hoặc bức hình đó có thể có ích cho vụ án? "Làm sao để xem được những video này?" Kathryn hỏi. "Em phải đăng ký. Một trăm đô một tháng và em có thể tải xuống bất cứ thứ gì em muốn." Kathryn vào trang chủ và đăng ký. Jon nói thêm, "Em có thể được giảm giá nếu gia nhập vào trang web chị em của Cyber-Necro cùng một lúc." "Đó là gì?" Cô hỏi. Boling mỉm cười. "Anh nghĩ nó được gọi là Sluts-On- Demand." Kathryn gật đầu. "Có lẽ chỉ cái này thôi. Nó cũng đủ khó để Charles phê duyệt tài khoản chi tiêu của em rồi." Trong vòng nửa giờ, họ đã tải xuống tất cả những đoạn ghi hình và hình ảnh liên quan đến vụ quán bar Solitude Creek. Cô phân vân ai là người đã quay những đoạn băng này. Trong lúc đi thu thập thông tin, cô đã đặt nghi vấn liệu có ai làm như vậy; không ai thừa nhận, có lẽ không muốn trông có vẻ vô tâm. Nhưng họ chẳng tìm thấy gì có ích. Những bức hình, đoạn băng và hình tĩnh có độ phân giải kém và tối tăm. Không có manh mối gì. Có một bức hình mà Kathryn nhìn chằm chằm một lúc lâu. Nó là một bức hình tĩnh gần giống với cái mà Prescott đã dùng cho màn thánh chiến giả của anh ta trên Vidster. Nó là hình bên trong quán bar, được chụp vài ngày sau vụ việc, theo như mốc thời gian. "Gì thế?" Michael hỏi, nhìn vào mặt cô. "Ôi, em không thể nhận ra khuôn mặt đó." Cô chỉ. Dù tâm điểm của các bức hình là những vệt máu, trong gương đằng sau quầy bar có thể nhìn thấy vài khuôn mặt. Chúng không rõ ràng nhưng khuôn mặt mà cô chỉ thì khá rõ. "Đó là Nghị sĩ Quốc hội Mỹ." "Nghị sĩ?" "Nashima. Daniel Nashima. Ông ta hẳn đã quay trở lại để kiểm tra quán bar sau khi cảnh sát giải tán hiện trường." Jon nói, "Nếu đây là một năm bầu cử, ông ta sẽ nói về những cải cách trong luật phòng cháy chữa cháy và mấy thứ như thế. Không có gì đáng nghi." Kathryn nói, "Em thực sự rất trân trọng những điều này. Cảm ơn anh, Jon." "Ước gì anh có thể giúp được nhiều hơn." "Đó là chuyện thường gặp của cảnh sát," Michael nói. "Dù đôi khi nó không đi đến kết quả gì, thì anh vẫn cứ phải làm." Vậy máy tính của Prescott là một sự thất bại. Nhưng rồi Kathryn hỏi, "Còn chiếc điện thoại của nghi phạm thì sao?." Chiếc điện thoại mà hắn đã đánh rơi trong khi bị truy đuổi ở Quận Cam. "Đó là một chiếc điện thoại trả trước mua ở Chicago." "Giống như chiếc mà hắn đã dùng ở khu vực thảm họa Trung tâm Bay View để dẫn dụ cảnh sát vào suy nghĩ rằng kẻ giết người đang đi tới bến tàu Fisherman." Jon nói thêm, "Anh đoán là cứ vài ngày hắn lại đổi một điện thoại. Chiếc này chỉ có vài tin nhắn trong đó. Gửi và nhận một chiếc trả trước với điểm mua ở California." Anh tham khảo những ghi chú của mình. "Tin nhắn đến: 'Rất hài lòng cho tới giờ. Đợt thứ hai đang tiến hành'. Tin nhắn đi: 'Tốt. Cảm ơn'. Tin nhắn đến: 'Tiếp theo là gì?' Tin nhắn đi: 'Đang dọn dẹp. Tất cả sẽ ổn. Sẽ giữ liên lạc"'. "Chà," Kathryn nói khẽ. Michael đang gật đầu. "Đó là câu trả lời của chúng ta." Cô đáp, "Chắc thế rồi." Jon thắc mắc, "Xin lỗi? Ý hai người là sao?." Cô giải thích, "Nghi phạm của chúng ta là một tay chuyên nghiệp. Hắn đang làm việc cho ai đó." Kathryn sau đó gọi điện cho TJ Scanlon, đưa cho cậu ta số của chiếc điện thoại ở California và yêu cầu liên hệ với nhà cung cấp dịch vụ xem liệu nó còn hoạt động không. "Tôi sẽ làm ngay, thưa sếp." Sau đó, một suy nghĩ lóe lên trong đầu cô. Cô cân nhắc nó. Ý kiến hay. Cô nói với Michael, "Anh còn giữ những bức hình của Jane Doe, người mà chúng ta nghĩ là đã bị nghi phạm giết không?." "Còn." Anh truy cập vào máy chủ bảo mật của MCSO và mở chúng. Trên máy tính của Kathryn, cô truy cập vào những bức hình của Stanley Prescott. Michael nói, "Đúng rồi. Đúng như chúng ta đã nói: Cùng một phương thức. Bị siết cổ hoặc làm ngạt. Nằm ngửa." "Còn nữa," cô nói, "nhìn này. Cả hai đều nằm dưới đèn." "Có thể mấy cái đèn bị đổ ở đó." "Không. Em không nghĩ thế. Em cho rằng hắn đã di chuyển mấy cây đèn để có thể chụp hình bằng điện thoại. Em nhận ra điều đó khi xem những bức hình hiện trường vụ án trên trang web đó -những thi thể đều được chiếu sáng." Michael gật đầu, dần hiểu ra. "Bằng chứng về cái chết." "Chính xác." "Nghĩa là sao?" Jon hỏi. "Hắn cần những bức hình rõ nét để chứng minh rằng những bằng chứng đã bị loại bỏ. Chính là dòng tin nhắn 'đang dọn dẹp'. Hắn kiếm được rất nhiều tiền khi làm việc này và hắn muốn chắc chắn tay thuê mình có thể tin rằng hắn không để lại dấu vết nào cả." Đôi giày năm nghìn đô... Michael nói, "Xuất sắc. Hắn nhắm vào một vài nơi để khiến nó trông giống như hành động của một kẻ tâm thần. Nhưng, không, hắn đã có địa điểm cụ thể trong đầu. Hắn được thuê để phá hủy nó." "Hoặc một người," Kathryn nói, sau một lúc. "Hắn có thể là đã được thuê để phá hủy một nơi, đúng thế. Nhưng còn giết một người cụ thể nữa." Michael gật đầu. "Đúng, rất có lý. Nhưng nếu đó là một cá nhân, thì là ai?." Kathryn chỉ ra, "Ồ bệnh viện, không ai ở trong thang máy có khả năng là nạn nhân hắn nhắm đến." "Bởi vì làm sao hắn có thể biết được ai ở trong thang máy lúc đó? Và ở Trung tâm Bay View - địa điểm đó cũng không thể biết trước được." "Không," Michael nói. "Những người đã chết đều là chết đuối. Hắn không thể chắc chắn sẽ khiến một mục tiêu cụ thể đến đó. Làm sao hắn biết được ai sẽ nhảy xuống vịnh? Không, đó là vụ quán bar Solitude Creek. Mục tiêu của hắn ở đó, trong số khán giả." Michael: "Khi hoảng loạn mới bắt đầu. Nghi phạm đã thay bộ quần áo của công nhân. Hắn nằm trong đám khán giả. Hắn tới gần nạn nhân và giết anh ta hay cô ta. Có thể là ngáng chân họ, bóp cổ họ, bẻ gãy xương sườn đâm vào phổi họ." "Hắn cũng có thể ở trong đám đông. Nhưng không..." "Phải đấy." Michael đọc được suy nghĩ của cô: "Hắn là một tên cao lớn. Hắn có thể sống sót qua một chút chen lấn." "Ngoài ra, hãy nhớ rằng, không hề có cháy. Hắn biết mình sẽ không bị thiêu đến chết. Hắn biết rằng hầu hết mọi người sẽ thoát ra ngoài an toàn." Michael đang lướt chiếc điện thoại của mình. "Có ba người chết ở vụ quán bar Solitude Creek. Chắc rằng chúng ta phải xem xét tất cả các nạn nhân." Đó là lúc cô có một trong những thời khắc đó. A đến B đến Z ... "Hãy đi một chuyến nào," Kathryn Dance nói. "Anh à?" Jon hỏi. Cô cười. "Không. Tốt hơn là chỉ Michael và em."