Chương 68
"Ôi. Xin chào, cô Dance. Ý cháu là Đặc vụ Dance."
"Xin chào, Trish. Đây là thanh tra O'Neil ở Văn phòng Cảnh sát trưởng Quận Monterey."
Một chút lo lắng. Là bình thường thôi.
"Xin chào."
Anh gật đầu với cô bé. "Chào Trish. Chú rất tiếc về chuyện của mẹ cháu."
"Vâng. Cảm ơn chú. Chú biết đó, nó thật khó khăn."
"Chú hiểu."
Ba người đứng trên hiên trước của một trong những ngôi nhà đẹp nhất mà Kathryn từng thấy. Chắc phải rộng đến sáu trăm năm mươi mét vuông. Đá, thủy tinh và crôm. Một ngôi nhà trên ngọn đồi Beverly Hills, một ngôi nhà kiểu Malibu. Tổ ấm của ngôi sao điện ảnh hoặc một nhà sản xuất giàu có.
Một chiếc xe tải của công ty vận chuyển đang đỗ ở gara. Những công nhân đang khuân vác các thùng đồ và đồ đạc vào trong nhà, không phải bê ra.
Cô biết Frederick sắp quay lại nhưng cô thấy rõ bằng chứng vật lý này liên quan tới người đã thuê tên nghi phạm vụ quán bar Solitude Creek.
Kathryn hỏi, "Bố cháu có nhà không?."
"Không ạ. Ông ấy đang đưa cô và chú cháu ra sân bay. Nhưng ông ấy sẽ sớm quay về."
Một nụ cười đầy bí ẩn. "Bọn cô sẽ không ở lại lâu. Cô biết ông ấy không quý mến cô. Cháu có phiền nếu bọn cô hỏi thêm cháu một vài câu hỏi?."
"Cô chú vào nhà nhé?"
"Cảm ơn cháu."
Họ đi vào lối vào - lớn hơn cả phòng khách gộp với phòng ăn của nhà Kathryn - rồi bước vào một phòng làm việc. Đồ nội thất bằng da và kim loại. Chiếc ghế đơn dài có thể sánh ngang một chiếc Pathfinder mới. Họ cùng ngồi xuống.
"Ừm, chuyện là, cháu đã không nói với bố rằng chúng ta đã nói chuyện, cô với cháu," cô bé nói.
"Chúng ta sẽ diễn cùng nhau." Kathryn mỉm cười. "Nếu ông ấy quay lại."
Ánh mắt Trish thể hiện sự nhẹ nhõm. "Thực sự cảm ơn cô."
"Không có gì."
"Cháu nghe nói là hắn lại làm điều tương tự ở vụ Trung tâm Bay View."
Michael nói, "Và ở bệnh viện, hỏa hoạn trong thang máy."
"Sao hắn lại làm thế?"
Dĩ nhiên, họ còn chần chừ về động cơ của nghi phạm. Kathryn nói, "Bọn cô chưa biết. Dường như không có bất kì lý do nào rõ ràng.
Giờ thì, Trish, cô xin lỗi vì hỏi điều này nhưng cô cần biết một chút về cái chết của mẹ cháu. Một vài chi tiết. Cháu có đồng ý không?."
Cô bé ngồi yên. Hít một hơi sâu rồi gật đầu. "Nếu nó giúp được cô bắt tên khốn đó."
"Cô hy vọng là thế."
"Được ạ. Cháu đoán vậy."
Kathryn nói, "Quay trở lại đêm đó, ở quán bar Solitude Creek. Sau khi cháu và mẹ bị tách ra."
Một cái gật đầu.
Michael, đã được nghe câu chuyện, nói, "Theo chú hiểu, cháu bị đẩy về phía nhà bếp và mẹ cháu ở trong đám đông đi ra các cửa thoát hiểm."
"Đúng thế ạ."
Kathryn hỏi, "Nhưng trước khi tới nhà bếp, cháu vẫn nhìn thấy mẹ, phải không?."
Đôi mắt trống rỗng, cô bé gật đầu. "Đúng ạ. Với những ánh đèn báo khẩn cấp. Cháu có thể nhìn rõ."
"Trish, đây là một câu hỏi khó nhưng cô cần phải biết. Cháu có thấy ai dường như cố tình muốn làm đau mẹ cháu không? Đẩy bà ấy ra? Hay xô bà ấy ngã xuống đất? Để cứu chính họ?" Dance hầu như không gợi ý cho cô bé rằng bố cô bé đã thuê ai đó để giết Michelle Cooper, vợ cũ của anh ta.
Cô bé nói, "Ôi, cô đang nghĩ về việc bắt ai đó trong số những người trong đám đông đó ư?."
"Khi có người chết, việc nắm được các thông tin cụ thể là rất quan trọng."
"Để hoàn thành các báo cáo," Michael nói thêm.
Trish lắc đầu. "Cháu không rõ. Lần cuối cùng cháu nhìn thấy mẹ...," cô bé nghẹn ngào, rồi nói tiếp, "Lần cuối cháu nhìn thấy mẹ, bà ấy đang vẫy tay với cháu rồi biến mất đằng sau cái cột, gần cửa thoát hiểm cuối cùng."
"Cháu có nhìn thấy ai ở bên cạnh bà ấy, túm lấy bà ấy, hay đang đẩy bà ấy không?"
"Không ạ. Nhưng điều tiếp theo mà cháu biết là cháu ở trong nhà bếp và rồi cháu ngã ra ngoài trên bãi sỏi và cỏ, mọi người đều la hét và khóc lóc."
Những giọt nước mắt lăn trên má cô bé. Kathryn lục trong túi xách và lấy ra một gói khăn giấy. "Hãy cầm lấy này."
Trish mở gói giấy và lấy ra vài tờ, lau rồi bỏ đi.
Kathryn tiếc vì cô bé không cung cấp được thông tin nào cụ thể. Nhưng cô và Michael có những điều khác để khám phá - một cách từ từ cùng với một chút khéo léo.
"Cảm ơn Trish, điều này rất có ích."
"Vâng." Cô bé sụt sịt.
Michael đưa ra kết luận, theo như kịch bản của họ: "Anh không nghĩ là chúng ta còn chuyện gì ở đây nữa."
Kathryn nhìn quanh căn phòng. "Bố của cháu sẽ sớm quay về. Ông ấy hiện sống ở đâu?."
"Vâng. Bố hiện đang sống ở một nơi ở Thung lũng Carmel."
"Tuyệt đấy."
"Không hẳn ạ. Đó không phải nhà của ông ấy. Nó hoàn toàn là một chỗ ẩn náu. Còn việc đi học của cháu - trường Trung học Carmel cách khoảng hơn một cây số - như vậy ông ấy chuyển tới đây là hợp lý. Giống như..." Cô bé nhìn quanh. "Không thực sự quá tồi tàn, nhỉ?."
Michael hỏi, "Đây có phải nhà của cháu khi bố mẹ cháu mới cưới nhau?."
Khéo léo...
"Đúng thế ạ."
Kathryn đưa mắt nhìn Michael. Người chồng phản bội đã mất ngôi nhà khi chia tài sản. Giờ thì anh ta lại có nó. Anh ta không thể lấy lại quyền sở hữu - nó sẽ là một phần của tài sản để lại cho Trish từ mẹ cô bé. Nhưng khi cô bé đến tuổi trưởng thành, anh ta sẽ thương lượng để chuyển nhượng nó sang tên anh ta. Động cơ số một để Frederick Martin là kẻ sát nhân. Cô còn nghi ngờ một động cơ khác nữa.
"Đó là một cuộc chia tay khó khăn à?" Michael hỏi. Truyền tải tốt đây, Kathryn nghĩ. Họ đã diễn tập trên đường đến đây.
"Ôi, phải ạ, thực sự như thế. Nó thật tệ. Họ nói những điều thực sự tệ bạc về nhau."
"Cô rất tiếc," Kathryn đồng cảm.
"Vâng, chuyện đó thực sự rất tệ."
Kathryn nói thêm, "Cô có thể tưởng tượng sẽ có cả khó khăn về tài chính. Các khoản tiền cấp dưỡng nữa?."
"Ồ, vâng. Cháu nghĩ họ gọi chúng là cái gì đó."
"Tiền cấp dưỡng," Michael nói thêm vào. Trong hai người bọn họ, Kathryn và Michael, anh là người duy nhất có kinh nghiệm về sự tan vỡ của một cuộc hôn nhân.
"Ồ, đúng, chính nó ạ. Họ không biết rằng cháu biết. Nhưng cháu đã nghe họ nói. Những tấm séc thực sự lớn. Khoảng mười lăm nghìn một tháng."
Kathryn cho rằng, trong khi tiền hỗ trợ nuôi con sẽ kéo dài đến khi Trish mười tám tuổi, những khoản tiền trợ cấp sẽ chấm dứt ngay sau khi vợ hoặc chồng chết hoặc tái hôn. Vì thế Martin sẽ tiết kiệm được gần hai trăm nghìn đô một năm. Đối với một người đàn ông sống trong một ngôi nhà nhỏ ở thung lũng, có lẽ với thu nhập hạn chế, thì đó sẽ là một thứ của từ trên trời rơi xuống.
Động cơ số hai.
Và Martin hẳn biết rằng Michelle sẽ tới quán bar. Anh ta sẽ đưa ra những chỉ dẫn cho tên tội phạm để đảm bảo con của mình được an toàn.
Hay liệu anh ta có làm thế không?
Kathryn cảm thấy ruột mình quặn lên. Nếu cô bé cũng chết, liệu bố cô bé có được hưởng lợi từ di chúc của cô? Liệu anh ta có được nhận toàn bộ ngôi nhà và tài sản?
Rồi Trish nói, "Thật quá tệ vì bố đã mất ngần ấy thứ."
"Quá tệ... Cái gì?" Dance hỏi.
"Ý cháu là, ông ấy có công việc cũng ổn nhưng ông ấy thực sự cần số tiền đó. Cố gắng quay lại trường và mọi thứ."
Yên lặng một lúc. Những lời của cô bé xoay tròn như một con quay trong đầu Kathryn.
"Mẹ cháu trả khoản cấp dưỡng của bố cháu ư?" Cô hỏi.
"Vâng."
Michael hỏi, "Tại sao bố mẹ cháu lại ly dị?."
Trish cúi mặt. "Đại loại mẹ cháu lừa dối ông ấy. Còn ông ấy là một người đàn ông tốt. Thực sự tốt. Nhưng mẹ, bà ấy kiểu như... chú biết đây, bà ấy qua lại rất nhiều. Và không chỉ với một người mà rất nhiều người. Bố làm thêm để nuôi cháu và chi trả học phí cho mẹ. Ông ấy còn chưa tốt nghiệp. Vì thế khi ông ấy phát hiện mẹ đang lừa dối mình và quyết định ly dị, thẩm phán yêu cầu mẹ chi trả tiền cấp dưỡng. Ý cháu là, tiền trợ cấp. Trời ơi, cháu không biết giờ ông ấy sẽ làm gì để kiếm tiền."
Động cơ giết vợ của Frederick Martin giờ đã biến mất.
Kathryn sẽ cần TJ kiểm tra một vài chi tiết nhưng cô sẽ rất ngạc nhiên nếu tìm ra bất kỳ sự thay đổi nào. Rõ ràng là cô bé đang nói sự thật.
"Được rồi, cảm ơn sự giúp đỡ của cháu, Trish. Cô sẽ cho cháu biết nếu bọn cô tìm được thêm gì."
"Cô thực sự nghĩ ai đó cố tình làm hại mẹ cháu để thoát ra khỏi quán bar ư?"
"Không có vẻ thế đâu, dựa trên những gì bọn chú thấy," Michael nói.
"Nếu đúng," cô bé nói, "cháu không thực sự đổ lỗi cho họ. Những gì xảy ra tối hôm đó, sự hoảng loạn và tất cả mọi thứ, nó không phải là những điều con người làm. Giống như chú không thể đổ lỗi cho một cơn lốc xoáy hay một trận động đất vậy. Họ không nghĩ, họ không định làm điều gì tồi tệ. Họ chỉ trở nên thế."