Chương 69
Tại bàn của cô, Michael đứng cạnh, Kathryn trả lời điện thoại. "Lo?." "Sếp." "TJ. Nói chuyện trên loa với Michael," Dance bảo cậu ta. "Xin chào, Michael. Tôi thích khi mọi người nói chuyện trên loa. Nghĩ tới tất cả những thứ lý thú mà họ định nói nhưng không thể đi." TJ?" "Tôi đã phải sử dụng quan hệ để vào được bên trong tòa án. Đúng, vào Chủ nhật. Kiểm tra câu chuyện của cô bé. Trish. Nó chính xác. Tôi đã đọc thỏa thuận giải quyết và tài liệu của tòa, nói chuyện với các luật sư. Frederick Martin không được gì nếu vợ cũ của anh ta qua đời. Anh ta cự tuyệt nhận - nhưng nó không giống việc cô không nhận được bất cứ thứ gì. Cô biết đấy. Dù sao, giờ anh ta sẽ phải chi trả rất nhiều vì bà vợ đã chết. Michelle không để lại nhiều cho con gái mình. Ngôi nhà, trên danh nghĩa là của cô bé nhưng nó đã bị thế chấp quá mức rồi. Trish nhận được một khoản tiền nhỏ. Một người tên là Juan đã lấy phần còn lại nhưng nó chỉ khoảng năm mươi nghìn đô. Không đáng để giết người. Đúng, tôi nói là Juan. Tôi cá là anh chàng dọn bể bơi." Kathryn thở dài. "Sếp, dù sao đó cũng là một giả thiết ổn mà. Còn hai người thiệt mạng ở vụ quán bar Solitude Creek nữa. Có thể họ cũng là những nạn nhân dự định." Michael nói, "Chúng tôi đã nghĩ về điều đó và tôi đã xem xét rồi, TJ. Một người là sinh viên đại học, người còn lại là một phụ nữ hơn hai mươi tuổi - ở đó trong một bữa tiệc độc thân. Chúng tôi không thấy có động cơ nào cả." "Trở lại con số không, sếp cần tôi ở văn phòng không?" "Không. Chỉ cần theo dõi công ty ở Nevada, công ty đang khảo sát ở nhánh sông Solitude. Cung cấp cho tôi một bản cập nhật vào buổi sáng." "Tôi sẽ làm thế thưa sếp." Cậu ta cúp máy. Michael dường như có vẻ bận tâm. Kathryn nhìn giờ. Cô nói, "Ồ, muốn hỏi anh. Anh vẫn nhớ buổi biểu diễn năng khiếu của Maggie chứ? Bảy giờ tối nay?" Bọn anh có thể có vài kế hoạch. Anh sẽ báo em biết. Có thể mang theo một người bạn không? "Ôi, nhẽ ra anh phải nói trước. Anh không tới được. Nói với con bé anh xin lỗi." "Không sao. Đừng lo." Họ cùng bước ra khỏi văn phòng và hướng về lối ra. Kathryn thấy phòng họp của Đội đặc nhiệm Kết nối Guzman tối om, Steve, Steve số Hai, Carol và Jimmy đã về rồi. Trong bãi đậu xe Michael và Kathryn đi tới xe của họ, đỗ cạnh nhau. "Vụ này khoai đấy nhỉ?" "Ừ," anh đáp. Họ đứng cùng nhau thêm một lúc. Rồi anh nói, "Tạm biệt." Chỉ có thế. Cô gật đầu. Họ lần lượt bước vào trong chiếc xe tuần tra và chiếc Pathfinder, không nhìn nhau thêm một lần, họ lái lên đường cao tốc và rẽ theo hai hướng khác nhau. Nửa tiếng sau cô đã ở nhà. "Mẹ!" Maggie đang đợi ở trước hiên. Kathryn đã gọi và nói với con gái rằng cô đang trên đường về. Nhưng Maggie trông có vẻ lo lắng. Cô bé sợ rằng Kathryn sẽ về trễ ư? Hay cô bé sợ bị rắc rối vì mẹ có mặt đúng giờ và không có có gì để bỏ buổi diễn nữa? Dù sao thì Maggie đã thay đổi quyết định về chuyện sẽ hát, Kathryn biết rằng cô bé không mong chờ điều đó. "Đợi mẹ một vài phút rồi chúng ta sẽ lên đường. Diện đồ thôi." Con gái cô có một bộ trang phục đặc biệt cho dịp này. Họ cùng bước vào bên trong và Maggie biến mất vào phòng mình. Kathryn hôn Jon. Anh nói khẽ, "Em thấy sao rồi?" Tay chạm nhẹ vào mặt cô. "Ổn cả. Còn anh?" "Miếng băng của anh lớn hơn của em." Cô cười và hôn anh lần nữa. "Chúng ta sẽ so sánh những vết thâm tím sau." Cô nhìn Wes và Donnie ở hiên sau nhà. Bọn chúng không chơi trò chơi như bình thường mà đang nhìn chăm chú vào một cuốn truyện tranh Nhật Bản. "Xin chào các cậu bé!" "Chào cô Dance ạ." "Chào mẹ." "Chúng ta sẽ rời nhà trong mười lăm phút. Donnie, cháu có muốn tới buổi biểu diễn của lớp Maggie không? Ỏ trường. Lúc bảy giờ. Chúng ta có thể đưa cháu về lúc chín giờ." "Không, không cần ạ. Cháu phải về nhà ạ." Wes cất cuốn truyện tranh vào cặp sách của cậu. Kathryn nhấp một chút rượu vang mà Jon rót sẵn cho cô, rồi đi lên lầu để tắm và thay quần áo. Cô cởi đồ, giờ cô mới phát hiện mùi khói trên quần áo - khói dầu hoặc khói cao su. Có lẽ sẽ phải ném vào thùng rác thôi. Cô vào nhà tắm và đứng dưới làn nước nóng, cảm nhận hai cơn đau một lúc: thân bên phải từ cơ bị kéo và má bị cứa. Cô để nước chảy khắp người khoảng năm phút, rồi bước ra ngoài và lau khô người. Kiểm tra vết thương ở mặt, cô thấy vết cứa sẽ để lại một vết sẹo còn vết thâm đó đang lan rộng trên mặt cô. Có lẽ cô nên tới phòng cấp cứu để kiểm tra ngay lúc đó. Cô nghĩ ngợi một cách châm biếm về động lực tò mò của cuộc đời mình. Bị cuốn vào một đoàn khách của công viên chủ đề, bị ép vào một khoang thang máy để cứu một phụ nữ mang thai và một nạn nhân bị hóc... và giờ đưa cô con gái mười tuổi tới buổi biểu diễn của cô bé. Rồi cô mặc quần áo - một chiếc áo cánh màu đen, chiếc quần bò yêu thích và áo khoác màu lính thủy. Đôi giày cao gót Gold Aldo. Nhìn vào gương, cô để tóc xõa ra, tốt hơn hết là nên che đi hàm và má. Đi xuống tầng dưới cô gọi, "Donnie. Cháu có đạp xe tới không? Cô không thấy nó." Cậu bé nhìn chằm chằm cô một lúc. Wes nói, "Không ạ, chúng con để chúng ở nhà cậu ấy." "Cháu có muốn cô chở về không? Cũng tiện đường tới trường của Maggie." Donnie liếc nhìn Wes, rồi quay lại. "Cháu cảm ơn cô Dance nhưng không cần đâu ạ. Cháu sẽ đi bộ. Cháu thích đi bộ." "Được thôi. Đi nào, Wes, chúng ta phải đi thôi." Donnie và Wes chạm nắm đấm chào nhau và cô cùng con trai đi ra cửa. "Maggie!" Dance gọi. Con gái cô xuất hiện. Boling lên tiếng, "Ôi, trông cháu kìa." Cô bé mỉm cười ngượng ngùng. Kathryn nói, "Con trông thật xinh, Mags." "Cảm ơn mẹ." Bằng một giọng điệu cứng nhắc. Sự trịnh trọng là một dạng đánh trống lảng. "Thật đấy." Maggie trông rất xinh xắn. Trang phục của cô bé là một bộ váy trắng đính kim sa mà Kathryn đã mua ở cửa hàng Macy's. Đó là bộ trang phục hoàn hảo cho bài hát mà một nữ hoàng băng giá hay công chúa băng giá Elsa hay cái gì cũng được đã hát. Quần tất màu xanh nhạt và đôi giày màu trắng. Họ đi ra xe, Jon có chút tập tễnh hơn Kathryn, bước vào xe và thắt dây an toàn. Kathryn ngồi sau vô lăng. Lên đường. Cô bấm còi và Donnie Verso quay lại, vẫy tay. Sau đó, Kathryn bật máy nghe nhạc và họ cùng nghe bài hát nổi tiếng Happy của Pharrell Williams. Boling cố gắng hát theo. "Vô vọng," anh nói. Đúng thế. "Anh sẽ lựa bài này." "Con không thực sự lo lắng về nó," Wes nói. Mọi người đều cười. Kathryn đổi bài hát sang một giai điệu của nhóm Broken Bells. Trong mười phút, họ đã có mặt tại trường của Maggie. Bãi đỗ xe đã chật. Kathryn đỗ xe gần phòng thể dục và họ bước ra khỏi xe. Cô khóa xe. "Hãy đi tới phòng nghỉ thôi." "Đó là gì ạ?" Maggie hỏi. "Đó là ở phía sau sân khấu nơi mà họ phục vụ đồ ăn nhẹ." "Đi thôi!" Wes nói. Kathryn quàng tay qua vai của Maggie. "Đi nào Elsa. Tới lúc làm khán giả trầm trồ rồi." Con gái cô không nói gì.