← Quay lại trang sách

Chương 70

"Làm việc muộn vậy, thưa anh? Và vào ngày Chủ nhật"

Michael ngước lên nhìn Gabriel Rivera. Trợ lý mới, trong bộ đồng phục như mọi lần, đứng ở cửa phòng làm việc nhỏ của Michael trong tòa nhà Văn phòng Cảnh sát trưởng ở Salinas. Anh chán nản với từ "thưa anh" nhưng chàng trai trẻ này không hề lay chuyển sự tôn trọng. "Dường như cậu cũng thế."

"Thế chúng ta nhận được lương gấp ba lần đúng không ạ?"

Michael mỉm cười. "Có chuyện gì vậy?."

"Họ đã có được nhận dạng về thi thể ở Santa Cruz. Anh đã đúng. Là một người vô gia cư sống nay đây mai đó trong một trại trú ẩn. Xét nghiệm máu cho thấy, ông ta say rượu." Chàng trai cao lớn lắc đầu. "Còn về ông Grant? Không có gì, thưa sếp. Không có dấu hiệu nào cả. Anh có ý kiến gì khác không? Tôi đang thực sự thấy bối rối."

Trong khi nghi phạm vụ quán bar Solitude Creek vẫn còn tự do, Michael đã phải ủy thác phần lớn vụ mất tích của ông Otto Grant cho những người khác, vẫn không có dấu hiệu gì về người chủ nông trại đã bị mất tài sản.

"Cậu mở rộng phạm vi ra các quận xung quanh chưa?"

"Toàn bộ vùng Thung lũng Trung tâm. Đủ hết."

"Và không gì trên mạng kể từ lần đăng cuối cùng của ông ta?"

"Không có gì từ năm ngày trước."

Đó là khi người chủ trang trại viết một lời đả kích chống lại chính quyền.

Các người ÀN CÀP tài sản của tôi thông qua một trò hề được gọi là sung công quỹ nhà nước!

"Cậu đã chuyển những bài đăng của ông ta sang cho Tiến sĩ Shepherd?"

"Dạ rồi," Gabriel nói. "Ông ấy đồng ý rằng những lời bình luận cũng gợi ý về một vụ tự sát nhưng không có bất kỳ dấu hiệu nào khác tôi có thể tìm ra. Ông ta không sắp xếp những vấn đề của mình theo thứ tự. Không lấy ra bất kỳ khoản bảo hiểm nhân thọ nào. Không có những cuộc gọi tạm biệt với hàng xóm, bạn bè trong quân đội hay người thân."

"Còn chỗ nào ông ta có thể tới không?"

"Đã kiểm tra ở những hồ ông ta thích đi câu cá, nơi mà ông ta thuê vài túp lều. Một sòng bạc ở Nevada ông ta tới vài lần. Không có gì."

Michael không cần hỏi về thẻ tín dụng hay dấu vết điện thoại di động nữa. Gabriel đã kiểm tra tất cả ngay từ đầu.

"Có lẽ không còn gì nhiều để làm tới khi vài người cắm trại tìm thấy thi thể. Hay ngư dân."

Nhiều cách tồi tệ hơn để chết thay vì chìm vào giấc ngủ ở Vịnh...

"Còn về Jane Doe thì sao?"

Michael nhìn vào bức ảnh người phụ nữ đã chết vì ngạt thở, có lẽ là một nạn nhân khác của tên nghi phạm kia. Nằm ngửa, ngửa hướng lên, dưới ngọn đèn của căn phòng khách sạn rẻ tiền.

"Tôi có nghe tin báo từ các bang Nevada, Oregon, Arizona và Colorado. Không có cơ sở dữ liệu nào trùng khớp với ảnh trên bằng lái xe. Nhưng thiết bị nhận diện khuôn mặt thì..." Cậu ta nhún vai. "Anh biết đấy. Lúc được lúc không. Bức ảnh đã được đăng lên hệ thống truy tìm người mất tích, cả ở tiểu bang và liên bang. Cô ta còn trẻ, hẳn là phải có người nhà đang rất lo lắng."

"Chúng ta không thể làm gì hơn."

"Anh vẫn ở lại à?" Gabriel hỏi.

"Một lúc nữa."

"Chúc anh ngủ ngon."

"Cậu cũng vậy, Gabe."

Michael vươn vai. Anh liếc nhìn xuống vào một tờ tin nhắn điện thoại màu hồng, một cuộc gọi mà anh đã thực hiện lúc sớm nay.

Anne đã gọi.

Anh nghĩ về cô vợ cũ. Rồi về buổi biểu diễn của Maggie, giờ này cũng chuẩn bị bắt đầu rồi. Anh rất áy náy vì không có mặt. Anh mong rằng Kathryn không thất vọng.

Jon sẽ ở đó...

Dù sự có mặt của bạn trai cô không phải là lý do mà anh không thể đi. Không hề. Anh đã có vài kế hoạch vào tối nay. Chỉ tò mò rằng Kathryn lại nhắc tới Jon. Michael đoán rằng anh ấy sẽ tham dự.

Jon sẽ ở đó.

Thôi đủ rồi. Mặc kệ nó đi.

Trở lại công việc.

Báo cáo hiện trường vụ án sơ bộ từ bệnh viện đang mở ra trên bàn của anh và Michael đọc qua nó. Tám mươi phần trăm công việc của một cảnh sát là giấy tờ và dữ liệu trên máy tính.

Anh ghi chú từ báo cáo mới, rồi mở lại vài báo cáo trước đó để so sánh: từ vụ việc quán bar Solitude Creek, Trung tâm Bay View và Quận Cam.

... dấu chân cách cửa bên lái chiếc xe của nghi phạm bốn mươi ba xăng ti mét tiết lộ một phần dấu vết của lốp trước cách khoảng hai xăng ti mét, không đủ để nhận dạng...

Anh đọc đi đọc lại.

Và suy nghĩ: Có lẽ có một thời điểm khi mà chuyện giữa hai đứa, Kathryn và mình đã có thể có kết quả. Nhưng giờ thì hết rồi. Hoàn cảnh đã thay đổi.

Đợi chút. Không. Điều đó không đúng.

Đã có lúc mà điều đó hẳn đã thành. Không phải "có thể."

Nhưng anh lại chính xác khi nói hoàn cảnh đã thay đổi. Vì thế những gì nhẽ ra là - và những gì nhẽ ra sẽ tốt đẹp, thực sự tốt đẹp -sẽ không thể xảy ra nữa rồi.

Hoàn cảnh. Thay đổi.

Đời là thế mà. Hãy nhìn Anne, vợ cũ của anh. Cô ấy đã hoàn toàn thay đổi. Anh đã ngạc nhiên, gần như sốc, khi nhận được cuộc điện thoại của cô ấy tuần trước. Giọng nói đó giống như là của người mà anh đã gặp nhiều năm trước. Cô ấy đã biết suy nghĩ, hài hước và bao dung.

Rồi anh nhắc bản thân một cách nghiêm khắc rằng mình không thể nghĩ về Kathryn Dance một chút nào nữa.

Quay. Trở. Lại. Công việc.

...chất xúc tác là diethyl ether, xấp xỉ 600 ml, được đốt cháy bằng diêm Diamond Strike Anywhere, thu được từ khu vực của đám cháy. Không truy ra được. Loại chung chung.

Kathryn đang có Jon Boling.

Thế nên Michael cũng sẽ đi theo một hướng khác.

Tốt cho tất cả. Cho bọn trẻ của anh, cho Kathryn, cho Jon. Anh bị thuyết phục rằng đây là một điều đúng đắn cần làm.

..Lời khai của nhân chứng số 43 tại hiện trường Trung tâm Bay View, James Kellogg: "Tôi đã, chuyện là tôi đang đứng gần con đường đó, con đường đi qua Cannery Row. Tôi không phải người ở đây, nên không nhớ chính xác tên. Và tôi kiểu như, tất cả những chuyện này là sao, cảnh sát ở khắp mọi nơi là thế nào? Đây là một vụ khủng bố à? Tôi nghe thấy tiếng súng hay pháo nổ trước đó, hình như là năm phút trước nhưng tôi không biết nữa. Tôi không thấy gì cả - tôi nhìn xung quanh - nhưng không hề có gì bất thường, anh biết đấy. Ý tôi là, tôi có để ý. Nhưng tôi chỉ nghĩ đó là một vụ án bình thường, không giống như vụ tấn công ở quán bar.

"Có người này, anh ta cao, khoảng trên một mét tám, mặc quần ngắn, đeo kính râm và đội mũ - tôi nghĩ là anh ta tóc vàng, anh có thể thấy. Anh ta nhìn quanh và đi tới một chiếc ô tô, chiếc SUV này, nhìn vào trong rồi mở cửa. Và tôi có thể thấy anh ta đang nhìn vào một chiếc túi phụ nữ. Tôi cứ nghĩ anh ta định ăn cắp thứ gì. Nhưng anh ta đặt nó trở lại. Vì thế anh ta không phải là một tên trộm."

"Chiếc xe SUV đó là loại gì?"

"Ồ, đó là một chiếc Nissan Pathfinder. Màu xám. Và lý do mà anh ta không lấy cắp thứ gì chính là bởi chiếc xe đó là xe của cảnh sát. Nó có đèn xanh nhấp nháy trên mui."

Michael cứng đờ người. Anh ngồi thẳng dậy trên ghế. Không! Ôi, quỷ thần ơi. Nghi phạm đã vào xe của Kathryn. Hắn thấy thẻ nhận dạng của cô, biết được nơi cô sống. Đã theo dõi cô. Và nhìn thấy cô cùng Jon ở với nhau. Đó là cách hắn tấn công được Jon, ra tay với chiếc xe đạp của anh ấy. Và...

Một ý nghĩ khác ập tới. Kathryn đã nói với anh rằng cô ấy có rất nhiều tờ rơi về sự kiện hôm nay trong xe của mình. Nghi phạm có thể dễ dàng nhìn thấy chúng.

Một phòng hội trường lớn. Là một nơi hoàn hảo cho một vụ tấn công.

Anh với lấy điện thoại và gọi cho Tổng đài Trung tâm.

"Xin chào?"

"Sharon. Michael O'Neil đây. Có thể có một vụ tấn công đang được tiến hành ở Trường Tiểu học Pacific Hills. Ồ Pacific Grove. Hãy cử các đội tới một cách bí mật. Tôi sẽ lấy thêm thông tin và chỉ dẫn thông qua anh."

"Đã rõ. Tôi sẽ lập tức điều ngay. Và đợi chỉ dẫn thêm."

Họ cúp máy.

Xử lý nó thế nào đây? Nếu anh yêu cầu sơ tán và tên nghi phạm đã khóa hết các cửa rồi, có thể gây ra một vụ giẫm đạp và chen lấn nghiêm trọng, điều mà Michael cần phải tránh.

Hay liệu đã quá trễ để làm gì đó rồi chăng?

Anh sẽ gọi cho Kathryn và cảnh báo cô. Cô có thể xem liệu có cách nào để đưa các phụ huynh và bọn trẻ ra ngoài một cách kín đáo trước khi tên thủ phạm hành động.

Michael lấy điện thoại và nhấn phím một.