← Quay lại trang sách

Chương 71

Wes và Jon Boling đang ăn ngon lành những chiếc bánh kẹp trong phòng chờ. Không giống như ở Madison Square Garden hay MGM Grand nơi mà Dance ngờ rằng loại vang Dom Pérignon và trứng cá muối sẽ được phục vụ ở hậu trường. Ỏ đây chỉ có bánh quy Ritz, Doritos, những hộp nước ép và sữa (trường học, giống nhà Dance, không phục vụ soda). Sau đó, khán giả trở nên im lặng: buổi biểu diễn chuẩn bị bắt đầu. Boling nói khẽ rằng họ sẽ đi tìm chỗ và anh cùng Wes rời đi. Kathryn ở lại, nhìn cô con gái khi hai người đứng cùng nhau, gần lối lên sân khấu. Maggie ngó ra ngoài phía khán giả, có lẽ khoảng hai trăm người. Khuôn mặt cô bé đang căng thẳng, không vui. Điện thoại của Kathryn đang có cuộc gọi tới: nó được để im lặng nhưng cô cảm nhận được độ rung. Cô sẽ xem nó trong một phút nữa. Giờ cần tập trung vào con gái mình. "Maggie?." Cô bé nhìn lên. Trông như sắp khóc đến nơi. Chuyện gì đang xảy ra vậy? Hàng tuần lo lắng về màn biểu diễn. Cảm xúc như một chiếc tàu lượn. Rồi Kathryn đột ngột thay đổi. Cô chuyển vai trò từ một người mẹ sang một người thi hành luật. Đó là lỗi do cô, nhìn vào cảnh ngộ của con gái mình bây giờ. Kathryn đã mặc nhiên coi sự khó chịu này của con gái như sự thay đổi tâm trạng, một điều thường thấy ở tuổi thiếu niên. Thực tế, cô nhẽ ra nên nhìn vào toàn bộ vấn đề như một vụ án. Cô nhẽ ra nên nghĩ về những âm mưu, động cơ và phương thức. A đến B đến Z... Ngay lập tức cô biết điều gì đang diễn ra. Quá rõ. Tất cả những mảnh ghép ở đó. Cô chỉ không suy nghĩ để ghép chúng lại với nhau. Giờ thì cô đã hiểu sự thật: con gái cô đang bị ép buộc. Bởi Bethany và cái Câu lạc bộ Những Bí Mật đó... Kathryn đoán rằng Bethany, ẩn sau vẻ lễ phép bên ngoài, là một chuyên gia bắt nạt tinh tế, sử dụng những bí mật làm vũ khí. Để được vào nhóm, bạn phải nói ra một bí mật, thứ gì đó đáng xấu hổ: tè dầm, ăn cắp tiền, làm vỡ bình hoa ở nhà, nói dối bố mẹ hay giáo viên, hay thứ gì đó liên quan tới tình dục. Rồi Bethany và nhóm của cô bé sẽ có đòn bẩy để ép buộc thành viên trong nhóm làm những gì chúng muốn. Giờ thì sự miễn cưỡng lên biểu diễn của Maggie đã trở nên rõ ràng rồi. Cô bé chắc chắn là sẽ không hát bài Let It Go. Những cô bé trong câu lạc bộ có lẽ đã ép buộc con bé phải học một bài hát hoàn toàn khác, có thể là khiếm nhã, xấu hổ - có thể là chế nhạo cô Bendix, giáo viên của chúng, một người phụ nữ tuyệt vời nhưng to béo, ăn mặc lôi thôi. Một mục tiêu dễ dàng cho sự độc ác ở tuổi vị thành niên. Kathryn nhớ lại khi cô đồng ý rằng Maggie không cần phải xuất hiện ở buổi biểu diễn nữa, con gái cô trông rất nhẹ nhõm: Mẹ sẽ giúp con chống lại cái nhóm đó. Nhưng sự thoải mái không kéo dài lâu. Cuộc gọi gần đây từ Bethany là một lời nhắc nhở xấu xa rằng, dù mẹ cô bé có đồng ý cái gì đi nữa, Maggie vẫn sẽ phải hát. Nếu không thì bí mật của cô bé sẽ bị tiết lộ. Cô tức giận. Kathryn thấy tay mình đẫm mồ hôi. Những con quỷ cái nhỏ... Điện thoại của cô lại rung lên. Cô một lần nữa lại phớt lờ nó. Cô đặt tay lên vai của Maggie. "Con yêu, hãy nói chuyện với mẹ một chút." "Con." "Hãy nói chuyện nào." Cô nở một nụ cười. Họ quay trở lại khu vực phòng chờ. Từ đó họ có thể nhìn thấy một trong những bạn cùng lớp của Maggie, Amy Grantham, đang biểu diễn một bài nhảy trong vở Kẹp Hạt dẻ. Cô bé làm rất tốt. Dance nhìn ra phía khán giả. Cô nhìn thấy bố mẹ mình, đang ngồi ở phía trung tâm, cùng với Wes và Jon, có một chiếc áo khoác vắt lên ghế để giữ chỗ cho cô. Cô quay lại với con gái. Kathryn đã quyết định. Maggie sẽ không biểu diễn nữa. Không cần hỏi. Dù bí mật đó là gì đi nữa, con bé cần nói với cô ngay bây giờ. Nói ra được điều đó sẽ phá bỏ sức mạnh của chúng lên cô bé. Dù sao đi nữa, một hành động bồng bột của đứa trẻ mười tuổi có thể kinh khủng như thế nào chứ? Lại một cuộc điện thoại khác. Ba lần rồi. Cô đã phớt lờ nó đủ lâu. Cô kéo điện thoại từ bao ra. Không phải một cuộc gọi: đó là một tin nhắn. Từ Michael O'Neil. Cô đọc nó, thấy tất cả đều được viết in hoa. Thì ra. Hừm. "Có chuyện gì vậy, mẹ?" "Đợi một chút con yêu." Cô ấn nút gọi số một. "Kathryn! Thấy tin nhắn của anh chưa?" "Em..." "Nghi phạm đã vào trong chiếc Pathfinder của em. Ỏ Trung tâm Bay View. Chúng ta phải giả định rằng hắn biết về buổi biểu diễn của Maggie. Anh đã cử một đội và họ đang trên đường tới. Bọn anh không biết hắn định làm gì nhưng em phải sơ tán toàn trường. Cần làm một cách yên lặng. Kiểm tra tất cả các lối ra - chúng có thể bị đóng hay đại loại thế." Lần này còn nhiều hơn những gì Michael O'Neil thường nói trong nửa giờ. "Vậy nên, em phải xem liệu bộ phận Bảo dưỡng có dụng cụ cắt dây không. Nhưng phải làm thật tinh tế. Nếu như em có thể bắt đầu hướng dẫn mọi người ra ngoài..." "Michael." "Giờ là bảy giờ hai mươi, nếu theo hồ sơ của hắn, hắn có thể tấn công bất cứ lúc nào. Hắn đợi khi buổi biểu diễn bắt đầu và." "Nó ở ngoài trời." "Em. Gì cơ?" "Buổi biểu diễn? Buổi biểu diễn của Maggie? Chúng em đang ở trong sân bóng sau trường. Chúng em không ở phòng thể dục hay hội trường." "Ồ. Ồ ngoài trời." "Không có nguy cơ bị giam cầm. Giẫm đạp lẫn nhau." "Không." "Thậm chí phòng chờ. nó chỉ là một khu vực được che rèm bên ngoài." "Em đang ở bên ngoài," anh nhắc lại. "Phải. Nhưng cảm ơn anh." "Vậy... Tốt rồi." Sau một lúc ngừng lại anh nói, "Và chúc Maggie may mắn hộ anh. Anh ước mình có thể ở đó." Họ cúp máy. Bên ngoài... Sự nhẹ nhõm trong giọng nói của anh thật ấn tượng, nó gần như tức cười. Rồi cô hướng sự tập trung vào con gái mình. "Con yêu, Mags. Nghe này. Mẹ cần con nói với mẹ một chuyện. Dù là bất cứ chuyện gì, đều không sao cả." "Dạ?" "Mẹ biết vì sao con buồn." "Con không buồn." Maggie nhìn xuống bộ váy lấp lánh, diêm dúa và vuốt nó. Một trong những biểu hiện ngôn ngữ cơ thể của cô bé nói lên điều đó. "Mẹ biết con buồn. Con không vui về buổi biểu diễn." "Con vui mà mẹ." "Còn chuyện khác nữa. Hãy nói mẹ nghe." "Con không muốn nói về nó." "Nghe mẹ này. Chúng ta thương yêu nhau nhưng đôi khi chỉ nói yêu thương nhau thôi là chưa đủ. Còn cần phải nói chuyện. Hãy nói cho mẹ biết sự thật. Tại sao con lại không muốn hát?" Kathryn phân vân, có thể Câu lạc bộ Những Bí Mật và con bé quỷ cái Bethany đang ép con gái cô phải ném một miếng bánh hay một quả bóng nước vào cô giáo. Thậm chí tồi tệ hơn? Cô nghĩ về bộ Phim Carrie của Stephen King, cô gái đẫm máu trên sân khấu. "Con yêu?" Kathryn nhẹ nhàng nói. Maggie nhìn cô, rồi quay đi và nức nở, "Nó thật kinh khủng." Cô bé oà khóc.