Chương 72
Kathryn Dance ngồi cạnh Jon Boling và con trai cô ở hàng ghế thứ ba, bố mẹ cô ở gần đó, đang xem các bài biểu diễn của chương trình Tìm kiếm tài năng Lớp Năm của cô Bendix.
"Trên đó thế nào?" Kathryn nói thầm với Jon. Thật ngạc nhiên là từng đấy lời thoại bị quên, nhịp nhảy bị lỡ và tông nhạc bị lệch có thể nhồi nhét trong vòng một tiếng.
"Tốt hơn bất cứ chương trình thực tế nào trên ti vi," Jon đáp.
Đúng, Kathryn thừa nhận. Anh đã cố gắng, một lần nữa, mang lại một cách nhìn mới.
Có một vài cảnh từ các vở kịch, được diễn bởi nhóm ba hoặc bốn học sinh (sĩ số lớp là ba mươi sáu), đã làm giảm thời gian chạy chương trình một cách đáng kể. Và những màn biểu diễn đánh đàn piano hầu như không dài như trường đoạn Rachmaninoff. Chúng có xu hướng là những tác phẩm ngắn của Suzuki hay đoạn tóm tắt những bài hát nổi tiếng của Katy Perry.
Bài The Cup Song được trình diễn đến sáu lần.
Đồng hồ điểm gần tám giờ ba mươi thì chuẩn bị đến lượt Maggie biểu diễn. Cô Bendix giới thiệu cô bé và trong bộ váy lấp lánh, cô bé bước một cách tự tin ra từ cánh gà.
Kathryn hít một hơi thật sâu. Cô thấy tay mình đang nắm chặt tay Jon, chạm vào vết thương. Đau. Anh chỉnh lại nó.
"Xin lỗi," cô nói khẽ.
Anh hôn lên tóc cô.
Cô bé nhìn toàn bộ khán giả và nói vào míc. "Cháu là Maggie và cháu sẽ trình diễn bài hát Let It Go trong phim Frozen, một siêu phẩm, mà theo cháu là hay hơn cả The Lego Movie và hầu hết những bộ phim Barbie. Và nếu có ai ở đây vẫn chưa xem nó thì cháu nghĩ các vị nên xem. Giống như là, ngay đi. Ý cháu là, ngay bây giờ."
Liếc nhìn mẹ, thể hiện chút lười biếng.
Kathryn mỉm cười và gật đầu.
Rồi Maggie trở nên im lặng và cúi đầu. Cô bé nhớ lại: "Ô, và cháu muốn cảm ơn cô Gallard vì đã đồng hành cùng cháu."
Cô bé gật đầu về phía giáo viên thanh nhạc của mình.
Tiếng đàn piano vang lên. Những nốt nhạc dạo đầu đầy ám ảnh dẫn vào một bài hát tuyệt vời. Rồi tiếng đàn piano chợt im lặng, một nốt dừng... và ngay lúc đấy, Maggie lấp đầy sự lặng yên bằng những lời đầu tiên của bài hát. Cô bé khởi đầu một cách chậm rãi và êm ái, giống như trong bộ phim, rồi dần cao âm lượng lên, âm sắc hình thành, hát từ trong lồng ngực. Kathryn nhìn trộm. Hầu hết khán giả đều bị cuốn theo, những cái đầu đung đưa theo giai điệu. Và gần như mọi đứa trẻ đều đang mấp máy miệng, nếu không muốn nói là đang hát theo.
Khi đến đoạn bắc cầu, gần giống với hát opera, Maggie đã hoàn thành nó một cách hoàn hảo. Rồi quay lại đoạn lời cuối cùng, sự gạt bỏ tuyệt vời và đột ngột về cái lạnh chưa bao giờ làm phiền cô bé.
Tiếng vỗ tay vang khắp sân khấu, nồng nhiệt và chân thành. Kathryn biết rằng khán giả đang định đứng lên vỗ tay nhưng vẫn chưa có ai đứng trước đó, và có lẽ bây giờ cũng không. Đó không phải là vấn đề, Kathryn có thể thấy rằng Maggie đang sướng ngây ngất. Cô bé cười rạng rỡ và gập người cúi chào, một động tác mà cô bé đã luyện tập nhiều như luyện tập cho bài hát này vậy.
Kathryn gửi một nụ hôn gió tới con gái cô. Cô ngả đầu vào vai Jon khi anh ôm cô.
Wes nói, "Chà. Đúng là Jackie Evancho."
Không hẳn. Nhưng Kathryn quyết định một cách chắc chắn rằng cần thêm những buổi học thanh nhạc cùng những buổi học đàn vi-ô-lông năm nay cho con gái. Cô thở phào.
"Gì vậy?" Bà Edie Dance hỏi.
"Chỉ là con bé đã làm rất tốt ạ."
"Đúng thế."
Kathryn không nói với mẹ mình rằng nụ cười không phải vì buổi trình diễn của Maggie mà từ cuộc thảo luận trong phòng chờ nửa tiếng trước.
"Con yêu?"
"Nó thật kinh khủng."
Khi những giọt nước mắt ngừng lại, Kathryn đã nói với Maggie, "Mẹ biết chuyện gì đang xảy ra rồi Mags ạ. Đó là về câu lạc bộ kia."
"Câu lạc bộ?"
Kathryn giải thích rằng cô biết về Câu lạc bộ Những Bí Mật và sự ép buộc của chúng.
Maggie nhìn cô như thể mẹ mình vừa nói rằng Vịnh Monterey ngập tràn sô cô la sữa vậy. "Mẹ, không phải thế đâu. Bethany tử tế mà, không, bạn ấy sẽ không làm điều gì như vậy đâu. Ý con là, đôi khi, bạn ấy luôn cho mình là tất cả, Tôi là thủ lĩnh, bla, bla, bla và mọi thứ. Nhưng không sao ạ. Chúng con đã bầu chọn bạn ấy là chủ tịch hội."
"Cô bé đó đã nói gì khi gọi điện cho con vào sáng nay? Con đã rất buồn."
Cô bé đã do dự.
"Hãy nói cho mẹ, Mags."
"Con đã nói với bạn ấy là mẹ bảo rằng con không cần phải hát nhưng bạn ấy đã kể với tất cả mọi người trong câu lạc bộ và họ thực sự, thực sự muốn con hát. Ý con là, tất cả mọi người."
"Hát bài Let It Go ư?"
"Vâng."
"Tại sao?"
"Bởi vì, ý con là, các bạn nói rằng con giống như kiểu ngôi sao của câu lạc bộ. Các bạn nghĩ rằng con hát rất hay.
Các bạn ấy không có nhiều thứ có thể làm, đa số các bạn nữ. Ý con là, Leigh làm nhạc trưởng. Nhưng còn Bethany và Carrie ạ? Mẹ thấy hai bạn ấy cố diễn một cảnh trong phim Kung Fu Panda không?"
"Đúng là hơi tệ nhỉ."
"Đúng thế ạ. Con là cây âm nhạc duy nhất, và các bạn ấy nói rằng không ai muốn nghe thứ vĩ cầm ngu ngốc. Và mọi người cho rằng câu lạc bộ trông sẽ thật thảm hại nếu một trong bọn con không làm thứ gì đó ra hồn trong buổi biểu diễn."
"Thế nên các bạn sẽ không phơi bày bí mật của con hay bất cứ điều gì?"
"Họ sẽ không làm thế đâu ạ."
"Con có thể nói cho mẹ bí mật của con không?"
"Con không thể."
"Làm ơn. Mẹ sẽ không nói với bất kỳ ai."
Dừng lại một lúc. Maggie nhìn quanh. "Con đoán là được. Mẹ sẽ không nói với ai chứ?."
"Mẹ hứa."
Thì thầm: "Con không thích Justin Bieber. Anh ấy không hề dễ thương và con không thích những gì anh ấy diễn trên sân khấu."
Kathryn đã chờ đợi. Rồi thì: "Chỉ thế thôi hả? Đó là bí mật của con ư?."
"Vâng ạ."
"Vậy tại sao con không muốn hát, con yêu?"
Đôi mắt của cô bé lại ngấn lệ. "Bởi vì con sợ điều kinh khủng này sẽ xảy ra. Mẹ biết đấy, đó sẽ là điều tệ nhất. Con sẽ phải đứng trước tất cả mọi người."
"Gì cơ?"
"Mẹ biết những điều mẹ vẫn nói với con về cơ thể của chúng ta và khi con lớn lên có những thứ sẽ xảy ra ấy?"
Chúa ơi, cô bé lo lắng rằng mình sẽ đến kỳ khi đang trên sân khấu. Kathryn chuẩn bị chỉ bảo về vấn đề này thì Maggie nói, "Billy Truesdale."
"Billy. Cậu ấy cùng lớp với con phải không?"
Một cái gật đầu. "Bạn ấy bằng tuổi con."
Kathryn nhớ rằng ngày sinh nhật của hai đứa cũng cùng một khoảng thời gian trong năm. Cô lấy một chiếc khăn và lau nước mắt của con gái.
"Bạn ấy thì sao?"
"Vâng," Maggie thút thít nói. "Tháng trước, bạn ấy đã hát trong hội nghị. Bạn ấy hát rất hay và bạn ấy đang hát bài quốc ca. Nhưng sau đó... nhưng sau đó khi bạn ấy hát một nốt cao, có điều gì đó đã xảy ra, giọng bạn ấy trở nên rất kỳ lạ, giống như bị vỡ. Và bạn ấy không thể hát nữa. Mọi người cười nhạo bạn ấy. Bạn ấy đã chạy ra khỏi khán phòng, và khóc. Rồi sau đó, con nghe thấy mọi người nói rằng đó là vì tuổi của bạn ấy. Giọng bạn ấy đang thay đổi." Cô bé nghẹn ngào. "Con cũng cùng tuổi. Điều đó sẽ xảy ra với con. Con biết điều đó. Con sẽ bước ra sân khấu - và mẹ biết rằng những nốt trong bài hát này, những nốt cao như thế nào không? Con biết nó sẽ xảy ra!."
Kathryn đã phải cắn chặt hai hàm răng và hít vào một cách khó khăn qua mũi để giữ cho nụ cười không nở trên mặt. Và cô nhớ lại một trong những khía cạnh cơ bản của việc làm cha mẹ: bạn nghĩ rằng mình đã tìm ra mọi hoán vị và kế hoạch phù hợp có thể theo và bạn vẫn bị đánh bật ra một cách bất ngờ.
Kathryn lau những giọt nước mắt của Maggie một lần nữa, rồi ôm con gái của mình. "Mags, có vài điều mà mẹ cần nói với con."