Chương 73
Kathryn thức dậy thật sớm và nhìn một lượt hậu quả bữa tiệc đồ ngủ của Câu lạc bộ Những Bí Mật mà cô đã làm chủ sau buổi biểu diễn năng khiếu.
Phòng khách trông không hề tệ cho một đám con gái tầm mười và mười một tuổi. Vụn pizza vương vãi khắp mặt bàn, bỏng ngô tung toé dưới đất, những miếng nhũ óng ánh từ những đứa biết thử nghiệm trang điểm là gì, vài hộp sơn móng tay để lung tung, quần áo vứt khắp mọi nơi từ một chương trình thời trang ngẫu hứng.
Đã có thể tệ hơn thế này nhiều.
Tối qua khi về nhà, Maggie đã trở thành một ngôi sao thực sự, cỡ ngôi sao thảm đỏ. Dù bất cứ câu lạc bộ nào khác là một phần thuộc cấu trúc xã hội của Pacific Hills, Hội chị em Những điều bí mật mới là cai trị.
Và Kathryn rất vui khi biết được (một trong những lý do cô đồng ý tổ chức bữa tiệc pizza và đồ ngủ ở nhà mình), những cô bé đều khá ngoan. Phải, Bethany có lẽ một ngày nào đó sẽ là một thế lực nằm trong xa lộ Vành đai trung tâm Washington, người mà không ai muốn tranh cãi với. Leigh là cô bé dễ chịu vô cùng. Còn Carrie có thể viết code thậm chí khiến Jon Boling phải ấn tượng. Những các cô bé này đều lễ phép, phóng khoáng, và vui vẻ.
Bà Edie Dance cũng đã ở lại qua đêm và nấu bữa sáng - làm món bánh sở trường của con gái bà: những chiếc bánh nướng hoặc bánh kẹp - rồi giúp các cô gái chuẩn bị sẵn sàng chờ người nhà đến đón. Vì buổi biểu diễn tối qua, trường học hôm nay mở cửa muộn.
Giờ thì mặc quần áo đi làm thôi, Dance nói, "Cảm ơn mẹ." Cô ôm bà Edie. "Mẹ đừng dọn dẹp. Để con làm khi về nhà."
"Tạm biệt, con yêu."
Khi Kathryn ra đến cửa, Bethany xuất hiện, trong bộ đồ ngủ Hello Kitty. Chắc chắn có một khía cạnh quỷ quyệt trong con mèo hoạt hình này, Kathryn đã nghĩ vậy từ trước đây rồi.
"Sao vậy, Bethany?"
"Cô Dance, cháu có vài điều cần nói với cô." Nghiêm trọng chết đi được.
Kathryn quay lại với cô bé và gật đầu, thật tập trung. "Chuyện gì vậy?"
"Chúng cháu đã nói chuyện về vấn đề này đêm qua và đi đến quyết định rằng cô có thể tham gia vào Câu lạc bộ Những Bí Mật."
"Thật sao?"
"Vâng, chúng cháu thích cô. Cô thực sự rất ngầu. Nhưng cô phải nói với chúng cháu một bí mật để được gia nhập. Đó là điều, cô biết đấy..."
"... điều tạo nên Câu lạc bộ Những Bí Mật."
"Vâng."
Kathryn hùa theo. "Một bí mật quan trọng ư?"
"Bất kỳ bí mật nào."
Kathryn tình cờ nhìn vào bức ảnh của cô và Jon Boling, được chụp bởi người phục vụ ở một buổi thử rượu vào một ngày cuối tuần ở Napa cách đây không lâu.
Không.
Liếc nhìn vào nhà bếp. "Được, cô có một bí mật."
"Đó là gì ạ?" Đôi mắt trên khuôn mặt đầy tàn nhang của cô bé mở to.
"Lúc bằng tuổi cháu, vào bữa tối, cô đã cho bơ lên bông cải xanh và cho con chó của cô ăn lúc mẹ cô không để ý."
"Bà ấy ạ?" Bethany liếc nhìn bà Edie Dance, trong phòng khác.
"Phải. Giờ thì cô tin cháu. Cháu sẽ không nói cho ai nghe."
"Không. Cháu sẽ không nói đâu ạ. Cháu cũng không thích bông cải xanh."
Kathryn nói, "Thật sự rất tệ, nhỉ?."
Bethany gật đầu như thể đang xem xét đơn khởi kiện. Sau đó thông qua phán quyết. "Đó là một bí mật được đấy ạ. Chúng cháu sẽ bầu chọn cô vào." Cô bé quay vào và trở lại hang ổ, nơi những cô gái khác đang thức dậy.
Thành viên chính thức, và có lẽ là thành viên người lớn duy nhất của Câu lạc bộ Những Bí Mật trường Pacific Hills lúc này mới rời khỏi nhà. Cô gật đầu và cười với người cảnh sát của MCSO đang canh gác. Anh cũng vẫy tay chào lại. Sau đó, Kathryn bước vào chiếc SUV của cô và lái tới trụ sở. Ngay khi cô bước vào sảnh thì Rey Carreneo thấy cô và nói, "Đã điều tra vụ mà cô hỏi tôi." Anh ta đưa cho cô một tập tài liệu. "Tất cả ở trong đó."
"Cảm ơn."
"Còn gì nữa không, Kathryn?"
"Hiện tại thì không. Nhưng hãy theo dõi."
"Được."
Kathryn giở tập tài liệu, xem lướt một lượt. Cô đóng nó lại và đi qua hành lang tới văn phòng của Charles, sếp của cô ra hiệu bảo cô vào trong, đặt ống nghe chiếc điện thoại bàn lại vị trí của nó. "Sacramento." Ông ta vừa nói vừa nhăn mặt. Sẽ thật logic nếu có một lời giải thích theo sau nhưng không hề có và cô cũng không giục hỏi. Cô đoán rằng ông ta bị phê bình vì vụ vừa rồi trên bán đảo - vụ tấn công bệnh viện - và hệ quả: sự chậm trễ trong việc tìm ra nghi phạm vụ quán bar Solitude Creek. Hay vụ cháy nhà kho Oakland, khiến Đội Tác chiến ngầm bị thiệt hại. Hoặc là về Serrano.
Hoặc chỉ vì quan liêu là quan liêu.
Khi cô vừa ngồi xuống một trong những chiếc ghế trong phòng thì Michael O'Neil cũng bước vào.
"Michael, xin chào," Charles nói.
"Charles." Rồi gật đầu với Kathryn. Cô nghĩ anh trông thật mệt mỏi, khi anh ngồi xuống một cách nặng nề cạnh cô.
"Cậu có gì vậy?"
Người cảnh sát trả lời, "Báo cáo sơ bộ từ bệnh viện. Rất tiếc phải nói là không có gì nhiều. Nhưng không có gì lạ. Trước một tên ma lanh thế này."
"Hắn đã làm như thế nào, với chiếc thang máy?"
"Không có nhiều băng ghi hình an ninh nhưng có vẻ hắn đã mặc bộ quần áo tiệt trùng - mũ và cả đồ bọc giày dép - và đánh cắp chìa khóa từ phòng bảo trì. Hắn đi vào phòng điều khiển thang máy trên tầng thượng, cắt đứt những dây dùng cho cả hai khoang thang máy. Cả dây chính và dây dự phòng. CSU đã lấy dấu các dụng cụ nhưng mọi người biết chúng có ích như nào rồi đấy."
"Vẫn có chút điện," Kathryn nói, nhớ lại những ánh đèn chói lóa gắn vào camera an ninh. Cô giải thích điều này.
Michael nói, "Có thể là ắc quy dự phòng bên trong chính khoang thang máy. Nhưng chắc không kết nối với hệ thống liên lạc." Anh liếc nhìn những ghi chép của mình. "Có cháy ở trục thang máy nhưng là từ chất ether. Nóng nhưng không có khói. Những gì mọi người ngửi thấy là từ chiếc xe Honda đang bốc cháy. Chúng tôi cho rằng hắn làm thế để đảm bảo hệ thống báo cháy không vang lên. Điều đó sẽ gửi một thông báo tự động tới đội phòng cháy chữa cháy. Họ sẽ có mặt trong vòng năm, mười phút. Hắn muốn giữ cuộc tàn sát này diễn ra càng lâu càng tốt."
"Khá đấy," Charles nói.
Kathryn nói thêm, "Và hiện tại thì chúng ta không biết hắn đang lái xe gì. Không có băng ghi hình an ninh nào trong gara của bệnh viện. Nếu hắn thực sự có đỗ xe ở đó. Hay, chúng ta cũng có thể giả định, hắn đã đi bộ gần hai cây số từ nơi mà hắn đỗ chiếc xe mới của mình."
Cô giải thích rằng cô tin chắc nghi phạm là một tay chuyên nghiệp, được thuê bởi ai đó, mà đối tượng tình nghi của họ -Frederick Martin - lại không thu được kết quả gì. Những nạn nhân khác trong vụ Solitude Creek cũng không có vẻ là đối tượng nghi phạm nhắm tới. "Chúng tôi đang suy nghĩ rằng ai đó có thể đang nhằm vào chính những địa điểm. Quán bar ven đường, Trung tâm Bay View hay bệnh viện. Nhưng tại sao? Chúng ta không thể hiểu được."
Cô để ý thấy Charles không hoàn toàn chú ý. Ông ta đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, đang mở bản tin phát từ đài truyền hình địa phương. Người hùng lính cứu hỏa đang có một cuộc phỏng vấn khác - lần này là về những nỗ lực của anh ta ở vụ việc tại bệnh viện.
Charles tắt tiếng. "Có lần tôi đọc một bài báo. Nó khá thú vị. Về một người lính cứu hỏa ở Buffalo, New York. Hai người đã từng nghe về nó chưa?."
Phỏng chừng có rất nhiều lính cứu hỏa ở Buffalo, Kathryn nghĩ. Nhưng bạn thường để Charles Overby tiếp tục với những gì mà ông ta định nói. "Chưa, Charles."
"Chưa từng."
"Cậu ta khá cừ. Dũng cảm. Có cháy trong một căn hộ. Cậu ta lao vào, tìm đường qua đám cháy, cứu được một gia đình hay một thú cưng. Đã xảy ra ba hay bốn lần. Cậu ta biết nơi ngọn lửa bắt đầu, làm thế nào tốt nhất để chiến đấu với nó. Cậu ta đã cứu mọi người một cách ngoạn mục. Chiếc xe của cậu ta thường luôn tới hiện trường đầu tiên và không ai hiểu một vụ cháy như cậu ta. Đó là những gì họ nói: hiểu một vụ cháy. Ý tôi là lính cứu hỏa nói thế."
"Mà, đoán được không, các cô các cậu? Chính người lính cứu hỏa tạo ra những đám cháy. Không phải vì hắn là một kẻ cuồng lửa, nếu đó là từ mà người ta gọi. Không, hắn không hề quan tâm tới những đám cháy. Danh vọng, danh tiếng mới là thứ hắn muốn. Hắn đắm mình trong đó. Rồi bị buộc tội giết người, ngoài ra còn có tội danh cố ý gây hỏa hoạn, trộm cắp và hành hung. Tôi nghĩ họ đã bỏ tội phá hoại. Thực sự, không cần nó."
Ông ta chỉ một ngón tay vào ti vi. "Các bạn có để ý rằng Brad Dannon đã ở hiện trường của các vụ án này thực sự rất nhanh không? Và anh ta thực sự háo hức được nói trước truyền thông về những gì mình đã làm? 'Anh hùng'. Đó là từ họ đang gọi anh ta. Vậy nên. Các bạn nghĩ anh ta có thể là nghi phạm, kẻ tình nghi của chúng ta không?" Một nụ cười nhạt của sự chiến thắng.
"Tôi..." Kathryn chuẩn bị nói.
"Phân vân tại sao chúng ta lại không nghĩ về điều này từ trước?"
Kathryn ước rằng ông ta không nói thêm câu cuối cùng đó. Xuyên suốt đoạn độc thoại vừa rồi cô đã cố tìm ra vài cách để cho ông ta ra rìa trước khi ông ta thốt ra một lời như thế.
Tốt rồi, không có gì để làm.
Cô đặt tập tài liệu vừa nhận được trên bàn của ông ta. "Thực ra thì, Charles, tôi cũng đã nghi ngờ liệu Brad có thể là kẻ tình nghi. Vì thế tôi đã giao cho Rey Carreneo điều tra anh ta." Cô gõ vào tập tài liệu. "Cậu ta đã đối chiếu nơi ở của Brad và kiểm tra lịch sử điện thoại. Sau khi ở Bay View, chúng tôi đã có được số trả trước của nghi phạm. Không có sự liên kết nào. Anh ta vô tội. Sếp của anh ta ở MCFD nói rằng anh ta thường có mặt ở hiện trường trong vòng mười phút đầu tiên kể từ khi có điện thoại. Anh ta thường lái lòng vòng với một máy quét, thậm chí cả khi không phải làm việc. Ồ, và anh ta nổi tiếng là một cái gai trong mắt."
Im lặng.
"Ồ, tốt. Tư tưởng lớn gặp nhau." Và Kathryn tin rằng, vẻ mặt kia không phải là sự xấu hổ vì đã nghĩ sai: đó là một sự nhẹ nhõm thuần túy rằng ông ta đã không đưa ra luận điểm này ở một buổi họp báo, chỉ để rút lại một vài giờ sau đó dựa trên những tìm kiếm của cấp dưới bị đình chỉ của ông ta.
Điện thoại của Kathryn rung lên. Đó là TJ Scanlon.
"Chào."
"Sếp, tôi vừa vơ vét tất cả ghi chép lặt vặt khác nhau. Bất động sản, chứng thư, giấy phép xây dựng. Theo yêu cầu của cô."
Cô biết điều đó. "Và?."
"Toàn bụi bặm. Cô nghĩ rằng mọi thứ sẽ được đăng trực tuyến nhưng không hề. Tôi đã phải sục sạo các kệ, các phòng phía sau. Các hang ổ. Cô đang ở đâu?"
"Văn phòng của Charles."
"Tôi sẽ ở đó trong một phút. Cô sẽ muốn xem cái này."
Cậu ta có mặt nhanh hơn thời gian đã nói. Chiếc áo thun hiệu Jefferson Airplane lốm đốm và, phải, chiếc quần bò bụi bặm chứng thực cho công việc thám tử lỗi thời của cậu ta.
Các hang ổ...
Cậu ta cầm một tập tài liệu giống như cái mà cô vừa đặt lên bàn của Overby.
"Michael, Charles. Chào sếp. Được rồi. Hãy kiểm tra cái này đi. Không ai gọi lại cho tôi từ công ty Nevada đó, công ty mà đang có kế hoạch xây dựng gần nhánh sông Solitude? Vì thế nên tôi nghĩ mình sẽ lục lọi thêm một chút. Thử tìm một vài cổ đông, gì cũng được. Và, công ty này thuộc sở hữu của một ủy thác ẩn danh. Tôi đã thử xem xem ủy thác này ra sao nhưng nó không được công khai. Nhưng, tôi vẫn có thể tìm ra ai là người đại diện. Barrett Stone, một luật sư ở San Francisco. Làm thế nào mà lại là tên của một luật sư? Nếu cần ông ta đại diện, tôi sẽ nói với mọi người. Được rồi, tôi vào trọng tâm đây. Công ty điện thoại đã đưa lịch sử gọi điện của ông ta cho tôi, và tôi đã xem qua. Đoán xem người luật sư này gọi cho ai? Có ba cuộc gọi trong hai ngày vừa qua."
Charles nâng hai bàn tay lên chống cằm.
"Sam Cohen. Vì thế nên tôi đã gọi cho ông ấy. Và phát hiện ra rằng Stone, đại diện cho ủy thác đó, đã đề nghị đưa một khoản tiền mặt để mua quán bar ven đường và khoảng đất quanh đó."
"Vậy là có một động cơ," Kathryn nói. "Phá hoại kinh doanh, rồi mua đất giá rẻ. Xây một khu mới trên đó. Có lẽ cũng sẽ mua cả Henderson Jobbing, giờ họ cũng đang ngừng kinh doanh."
Michael hỏi, "Làm sao chúng ta tìm ra ai là người đứng sau ủy thác này?... Tôi không biết liệu chúng ta có đủ dữ liệu để xin lệnh."
"Tôi đã làm những điều tốt nhất tiếp theo. Tôi tập hợp một số khách nổi bật hơn cả của Stone. Nhận ra ai không?" Cậu ta đưa một tờ giấy ra trước mặt mọi người.
Một cái tên được bôi bút nhớ màu vàng. Cậu ta còn vẽ một dấu chấm than bên cạnh đó.
Hai điều đó đều không cần thiết.
Kathryn chớp mắt, thắc mắc.
"Chà," Charles nói. "Chuyện này sẽ... Tôi không biết chuyện này sẽ thế nào nữa."
Từ "khó xử" xuất hiện đầu tiên trong tâm trí cô. Tiếp đến là: "bùng nổ."
Charles nhìn từ cô sang Michael. "Mọi người nên tiến hành ngay đi. Chúc may mắn."
Tức là ông ta đã đang nghĩ cách làm sao để bản thân thoát ra khỏi vụ đắm tàu sắp xảy ra.